Chương 43: Thánh Bịp Bợm- Con đường không lối về.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 43: Thánh Bịp Bợm- Con đường không lối về.

Trời sắp tối cái gì lý do hiển nhiên chỉ là nói nói mà thôi. Có điều lý do có chính xác hay không nhiều lúc cũng không có mấy quan trọng. Đặc biệt là sau khi Lăng rất ngoan ngoãn móc ra 50.000 beri nói rằng làm thành tiền mời ăn cơm...

- A hahahahahaha...! Ăn ngoài cái gì nhiều lãng phí a! Liền trực tiếp tới nhà tôi ăn một bữa cơm tốt lắm!!! Tay nghề nấu ăn của tôi là cao cấp nhất ở trên hòn đảo này đó!

Bellemere một tay chống nạnh cười thật tươi. Miệng tuy rằng nói như vậy thế nhưng một bàn tay còn lại cũng đã thật nhanh thu lấy túi tiền của Lăng đưa tới, cất vụt đi. Động tác liền mạch và thật lưu loát vậy.

"Ai nha nha!!! Có số tiền này liền có thể mua được mấy bộ quần áo mới cho Nami và Nojiko rồi! Hai đứa bé chắc hẳn sẽ vui lắm đây!!!" Trong lòng hớn hở nghĩ như vậy, ánh mắt của Bellemere nhìn về phía Lăng đã chẳng khác nào đang nhìn một túi tiền di động cả. Thái độ nói chuyện càng biến thành niềm nở quyến rũ mười phần. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm khoé môi. Hai mắt chớp chớp đầy ẩn tình.

"Dê béo nha!!! Không làm thịt sạch sẽ chẳng phải phí của trời!!!" Cô ấy chính là như thế thầm nghĩ.

- Vậy cũng tốt! Chỉ cần cô không thấy phiền là được rồi.

Dù sao mục đích ban đầu chính là tới cửa đưa tiền. Vốn dĩ còn sợ trực tiếp đưa ra có thể sẽ động chạm tới lòng tự ái của ba mẹ con Bellemere. Hiện tại như vậy cũng tốt! Ngoại trừ việc bị coi trở thành tên ngốc có hơi khó chịu một chút. Có điều liền coi như đang vui đùa đi là được. Ngốc thì ngốc! Cũng không có gì cùng lắm thì~

Trong lòng là như thế tự nhủ lấy, đối với việc Bellemere biển thủ tiền ăn cậu vừa đưa ra Lăng liền lập tức làm như không thấy, như cũ cười cười đáp lời.

Có điều bản thân Lăng không để ý! Thế nhưng bên cạnh còn có người khác để ý đấy.

- Keo kiệt Bellemere! Mẹ nấu ăn chán ngắt thì có!!! Lúc nào cũng làm đi làm lại mấy món từ nước sốt cam kia...

- Con muốn ăn thịt quay nướng cơ!!!

Đang đứng bên cạnh Nami lớn tiếng reo lên. Con bé chỉ cảm thấy nếu đã được ăn một bữa cơm miễn phí, vậy thì tốt nhất là nên ăn một bữa thật thịnh soạn ra trò. Cơ hội này mà bỏ qua vậy thật không biết bao giờ mới được ăn một bữa thật ngon đây!!! Dù sao Bellemere là chắc chắn sẽ không mua những thứ kia~

- Bốc!!!

- Con nói ai nấu ăn dở hả!!!

Thẳng tay cốc đầu cô bé một cái, Bellemere vẻ mặt tức giận nói.

- Thì người dân trong làng ai cũng nói thế mà! Chỉ có chính Bellemere là không chịu nhận mà thôi! Phải không chị Nojiko?

Hai tay xoa xoa đầu, Nami nhỏ giọng kháng nghị.

- Nami thật là ngốc! Nếu chị là em, chị nhất định sẽ không nói thẳng sự thật như vậy ra cho Bellemere biết!

Đứng một bên Nojiko một tay chống nạnh rất là tự tin đáp lời.

Lăng: "..........!!! Đến cùng ai mới là ngốc vậy trời???"

- Bốc!!! Bốc!!!

- Cả hai đứa thật đáng ghét!!! Cẩn thận sau đó ta không bao giờ làm mấy món mà hai đứa yêu thích nữa!

Bị chọc quê quá đáng, Bellemere lần này là giận thật á. Liên tiếp thì cho hai đứa bé con mỗi đứa một cú cốc đầu đau điếng vậy. Cốc đầu xong còn muốn dùng tươi lai bữa ăn để đe doạ cả hai.

- Chúng con biết lỗi rồi, Bellemere!

- Lần sau chúng con nhất định không như thế nữa! x2.

Cả hai cô nhóc mở miệng đồng thanh đáp. Lời nói nghe y hệt như là đã được tập luyện từ trước hoặc là đã dùng qua quá... quá nhiều lần. Lăng nghe mà không khỏi phì cười.

Kết quả là lập tức phải đối mặt với ba cặp mắt giết chóc của ba mẹ con nhà nọ.

- Ạch!!! Nếu không để tôi mang hai đứa trẻ đi chợ mua thêm ít thức ăn về nhờ cô nấu vậy. Cũng không thể đi đến nhà cô ăn cơm mà lại không làm việc gì cả đi.

Lăng ngượng ngùng thấp thỏm, cười bồi đề nghị.

Nghe xong, ánh mắt của cả ba mẹ con Bellemere thoáng cái liền hoà hoãn hơn nhiều.

"Tốt quá!!! Nhất định phải mua cả thịt quay mới được!!!" Đây là chú mèo tham ăn Nami tâm tình tốt lên lý do.

"Hừ! Còn không đến nỗi quá mức đáng ghét!!!" Đây là Nộko ra vẻ người lớn, khoanh tay đứng nhìn cho ra kết luận.

- Tốt quá! Lại làm phiền anh phải tốn kém rồi. Tôi sẽ chờ ở nhà và làm một bữa ăn thật ngon!

Nở một nụ cười thật tươi tắn, thật dịu dàng. Bellemere giọng nói cứ y như là đang dỗ dành trẻ con vậy.

Mà ở trong mắt của hai cô bé con, thái độ này của mẹ Bellemere cũng rất đỗi quen thuộc nha. Thường thì khi chú Gen trưởng làng tóm cổ hai cô nhóc đến phàn nàn với Bellemere khi chúng gây sự xong, mẹ Bellemere vẫn thường sử dụng thái độ như thế để lừa phỉnh chú ấy.

Hiện tại đây??? Đoán chừng là thói quen lừa phỉnh lại đang tác quái rồi!!!

Haizzzz!!! Ai đó cũng thật là đáng thương~ Cả hai cô bé ánh mắt nhìn về phía Lăng giờ không khỏi tràn đầy thương hại.

Cũng còn tốt Lăng cũng không quá quan tâm về những vấn đề nhỏ này. Khoé miệng cười khổ một cái, cậu ta ra vẻ hiền lành chất phác đáp lại.

- Cũng không có gì! Là tôi làm phiền gia đình cô mới đúng. Bữa cơm này chi phí coi như là để xin lỗi là được.

- Đáng nhẽ ra tôi không nên tự ý nếm thử cam của nhà người khác khi chưa được chủ nhân gia đình cho phép.

- Ồ không sao! Không sao!!! Chỉ là mấy quả cam mà thôi. Nào có chuyện gì to tát cả đấy!!! Lần sau anh cứ đến ăn tự nhiên!!!

Bellemere chính là như thế cười ha hả thật to đáp lời. Có điều nhìn khẩu súng trường còn đang nằm gọn trong tay cô cùng ấm nước sôi Nojiko vừa mới đặt xuống, lại cộng thêm cây gậy mà mình cướp được từ tay Nami...

Tốt a!!! Quả nhiên chỉ là chuyện mấy quả cam mà thôi. Không có gì là "to tát" cả đấy!!! Lăng đã không còn gì để nói về ba mẹ con nhà nầy rồi.

Thật sự là quá hiếu động!!! Quá dễ gây rắc rối đi!!!

...

Câu chuyện trong vườn cam nhà nọ cuối cùng cũng coi như là chấm dứt với việc hi sinh không ít tiền của Lăng để làm hoà. Ít nhất thì hiện tại vẻ ngoài chính là như vậy. Chia tay Bellemere, Lăng dắt tay dẫn theo Nami cùng Nojiko thẳng tiến quay lại phiên chợ ở trong làng.

- Tốt rồi! Hai đứa tối nay muốn ăn gì nào để anh mua?

Thời gian hiện tại đã là khoảng gần 5h chiều. Khung cảnh trong chợ so với thời điểm Lăng vừa đi tới lần đầu càng trở nên huyên náo nhộn nhịp hơn. Tất nhiên là hàng quán cũng nhiều hơn thật nhiều nữa.

- Thịt quay! Thịt quay! Em muốn ăn thịt quay!!!

Đây là bên trái Nami đưa ra ý kiến. Vừa nói vừa cánh tay chỉ thẳng về một gian hàng thịt vịt xiên nướng ở bên đường.

- Hít hà...! Ừm? Đúng là thơm thật đấy.

- Như vậy liền mua một con đi!

Trong thế giới mộng ảo này nhu cầu về ăn uống cái gì cũng là giống y như trong thực tế đấy. Khác biệt đơn giản cũng chỉ là sức chịu đựng của nhân vật trong game lớn hơn nhiều mà thôi. Đặc biệt là sau khi thuộc tính năng lực được tăng lên. Giống như Lăng hiện tại chịu đói cái một hai ngày đoán chừng cũng sẽ không mệt lả mất sức cái gì. Có điều sức ăn trái lại cũng sẽ trở nên lớn hơn thật nhiều. Tổng kết lại còn tương đương giống với quy luật bảo toàn năng lượng đấy.

Nói chung, hiện tại sức chịu đựng của Lăng đối với thức ăn ngon cái gì quả thật đã hạ xuống mức thấp nhất. Đối với thịt vịt xiên nướng ở bên đường cảm giác động tâm mười phần mười, cực kì thèm ăn.

Kết quả chính là cậu chàng liền thẳng tay mua liền ba xuất. Hai suất xách mang về. Một suất còn lại mà??? Trực tiếp yêu cầu chủ tiệm chia cắt ra cho mình cùng hai cô bé trực tiếp ăn.

- Ôi oa~ Ăn thật ngon!!!

Nami cười híp mắt, vừa ăn vừa hạnh phúc nói.

- Ừm? Đúng là ăn ngon thật!!! Quán thịt vịt xiên nướng của chú Hambugr là ngon nhất đó!!!

Nojiko ở một bên nghe vậy cũng cười thật tươi vừa ăn vừa bày tỏ.

- Hahahahahaha...~ Phải vậy không!!!

- Hai đứa nhóc các cháu quả nhiên là thật tinh mắt!!! Hahahahaha...~

- Có điều hai đứa cứ ăn từ từ thôi. Cẩn thận nóng đấy các cô bé!

Ông chủ tiệm thịt nướng cười cười thật to, hoà ái nhắc nhở. Người dân trong làng số lượng vốn cũng không nhiều. Đương nhiên là không xa lạ gì hai cô nhóc nhà Bellemere cả. Ngược lại đối với sự xuất hiện của Lăng bên cạnh hai cô nhóc, ông chủ quán chính là tương đối hiếu kì.

- Anh bạn trẻ là bạn của Bellemere sao? Nhìn anh lạ lẫm quá. Chắc hẳn vừa mới tới đảo hả?

- Anh ấy là bạn của mẹ cháu lúc còn làm hải quân đấy ạ!

Nami nghe thế nhanh nhảu đáp.

- Làm sao mà em biết vậy?

Nojiko ngạc nhiên hỏi.

- À! Thì hồi nãy lúc em từ nhà sách trở về nhà từng gặp anh ấy nói thế với bác Sawaragen mà.

- Phải không anh... Đúng rồi! Chúng em còn không biết tên anh đâu.

Nhắc tới mới nhớ, bởi vì ba người vội vã đi ra chợ, trước đó lần đầu tiển gặp mặt cũng không lấy gì làm hữu hảo cho lắm, ba mẹ con nhà Bellemere thậm chí còn chưa cả biết tên của Lăng đâu.

- Tên của anh ấy à?

- Anh là Will O. Ruby!...

- Hừm? Tương lai anh nhất định sẽ trở thành người chơi mạnh nhất thế giới!

- Hai đứa hãy nhớ cho kĩ đấy nhé!!! Ha ha ha...~

Đang vui vẻ thoả thuê thưởng thức thịt vịt nướng nóng hổi, nghe thấy cậu hỏi của Nami xong, ma xui quỷ khiến thế nào Lăng liền làm quái thốt lên.

Ừm? Cái này có phải hay không chính là cách giới thiệu bản thân đặc trưng của người ở thế giới này???

Quả nhiên là rất có thú! Nghĩ như vậy, Lăng nói xong liền không khỏi thích thú ha hả cười to.

- Người chơi là cái gì vậy?

Nojiko ngạc nhiên.

- Là dân chơi sao??? Anh Ruby sở thích thật là kì quái.

Nami ánh mắt rất là xem thường nhìn về.

Lăng: "......."

Chủ quán thịt nướng: "......."

- Bốc!!!

- Là người chơi chứ không phải dân chơi! Ngốc ạ!!!

Cốc nhẹ vào đầu cô gái nhỏ một cái để làm trừng phạt. Tiếp sau đó cũng không để ý ở một bên hả hê cười Nojiko cùng ánh mắt u oán của chú mèo con Nami với mấy tiếng lẩm bẩm đại loại như: Đáng ghét Ruby! Vậy mà dám cốc đầu em. Lát về em mách Bellemere cho coi...vv. Lăng cười cười đối với ông chủ quán tiếp chuyện.

- Tôi và Bellemere cũng coi như là bạn đồng nghiệp trong hải quân đi. Có điều tôi biết rõ cô ấy nhưng cô ấy sợ rằng chẳng nhớ rõ tôi là ai đâu.

Vừa rồi Nami nói chuyện Lăng coi như là cũng đoán ra phần nào lý do mình vừa mới động thủ hái cam ăn liền bị cô gái nhỏ bắt gian tại hiện trường luôn rồi. Đoán chừng hành tung của cậu đã bị Nami theo dõi ngay từ lúc còn ở trong làng đi. Thậm chí ngay cả chuyện cậu nói láo là bạn của Bellemere cũng biết. Cái này cũng còn tốt là phát hiện ra sớm. Chứ không đợi tới lúc ở ngay trước mặt Bellemere làm lộ tẩy ra chẳng phải liền xấu hổ.

Kết quả là Lăng lập tức khéo léo lợi dụng nội dung cuộc trò chuyện với ông chủ quán để âm thầm truyền đại thông tin cho hai cô nhóc. Tóm lại cũng không thể để hình tượng của mình trong lòng ba mẹ con nhà họ biến trở thành một tên chuyên bịp bợm đi. (Mặc dù anh ấy cảm giác mình càng ngày càng đi xa trên con đường không lối về này! Thánh Bịp Bợm- Will O. Ruby, nghĩ lại cũng thấy sai sai gì rồi!)

....

Kết thúc chương 43.