Chương 42: Câu chuyện trong vườn cam.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 42: Câu chuyện trong vườn cam.

Chung quy lại là đang đi nhờ ở trên thuyền của người khác, bởi vì thế cho nên dù cho bản thân đối với hoàn cảnh ở bên trong "thuỷ triều đỏ" ra sao rất là hiếu kì, Lăng từ đầu tới cuối đều chỉ ru rú đợi ở trong gian phòng mà mình được đưa đến chứ cũng không có tự tiện đi lại lung tung ở bên ngoài kia.

Thời gian trong lúc chờ đợi cứ như vậy lẳng lặng trôi qua nhanh. Đợi cho tới đúng 12h trưa khi thuyền bắt đầu khởi hành. Âm thanh ầm ầm ầm khi thuyền rời bến cảng cùng tiếng còi toe toe toe vang lên mới làm cho đang nhàm chán nằm nghỉ trên giường Lăng giật nảy cả mình lấy một cái.

Có điều mọi chuyện cũng chỉ đến đó mà thôi. Giật nảy mình xong vậy liền lại nằm lì tiếp ở trên giường chờ đợi.

Đợi... Đợi nữa... Đợi mãi... Đợi cho tới tận hơn 4 tiếng đồng hồ sau. Ánh sáng cùng cảnh vật trước mắt Lăng bỗng đột nhiên đen kịt lại. Âm thanh quen thuộc của hệ thống lúc này cũng một lần nữa vang lên.

- Tích... Tích... Tích....

- Nhân vật người chơi đang ở vào khu vực đặc biệt.... Tích... Xin mời lựa chọn nhiệm vụ muốn tiến hành!

Không gian bốn phía tối om và cơ thể đang tồn tại lấy ở dạng lơ lửng linh hồn. Quen thuộc bảng nhiệm vụ rất nhanh hiển hiện ra. Vẫn như cũ bên trên ghi lấy bốn chữ to "Tìm kiếm đồng hành", bên dưới phân chia thành các mục cấp độ lựa chọn từ E đến SSS cấp. Trong mỗi mục lại chứa lấy các khung ảnh nhân vật để làm đại diện cho từng nhiệm vụ.

Lăng theo bản năng dò dò lật lấy từng mục cấp độ để xem qua. Kết quả vậy mà phát hiện tất cả các mục đều không có thấy nhiệm vụ của Hancock đâu nữa cả. Cũng không biết là sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ SSS cấp thì chỉ riêng bản thân cậu nhiệm vụ liên quan tới Hancock biến mất hay là tất cả mọi người đều sẽ biến mất. Chuyện này cũng chỉ có thể đợi cho tới khi những người chơi khác bắt đầu tiến hành làm loại nhiệm vụ này mới có thể rõ ràng.

Lật nhiệm vụ chuyển tới mục cuối cùng bên phải SSS cấp. Thoáng qua lên xuống liền tìm ra vị trí nhiệm vụ của Robin, Nami. Tiếp sau đó còn rảnh rang lần mò một hồi nhìn qua ảnh đại diện nhiệm vụ của một đám nhân vật nữ khác như công chúa Vivi, đại tá Hina, công chúa người cá Shirahoshi, thành viên Cp9 Kalifa, thượng sĩ hải quân Tashigi, công chúa bóng ma Perona, nữ hải tặc Jewelry Bonney, Baby 5, Monet, Koala,...vv. Rất nhiều nhân vật nữ khác.

"Tiếc là chỉ có thể lựa chọn một mà thôi~" Khoé miệng hơi lẩm bẩm lấy một câu, Lăng cuối cùng vẫn tuân theo sự lựa chọn từ trước đó của mình khi còn chờ đợi ở trên tàu.

Lựa chọn xong! Thế giới xung quanh một lần nữa thật nhanh biến đổi.

Nhiệm vụ đã bắt đầu!!!

...

Nơi đây là một mảnh trời xanh mây trắng, không khí trong lành một bãi cát ven bờ biển. Mặt trời như trước toả ra ánh nắng ấm áp. Gió vi vu thổi trải qua cơ thể người. Biển rộng mênh mông xanh biếc trước mặt. Sau lưng là rừng cây cối um tùm xanh tươi.

- Cũng còn tốt không có bị khoá lại tay chân nhốt cũi sắt cái gì.

Cả người tự do đứng thẳng trên nền cát trắng, Lăng thở phào nhẹ nhõm lấy một hơi. Cậu thật đúng là bị lần trước liên tục bị nhốt làm cho xuất hiện ám ảnh về tâm lý luôn.

- Tích... Tích...

- Thông báo: Bạn đã tiến vào trong Thực. Ảo cảnh nhiệm vụ- Ước nguyện của Nami. (SSS cấp- duy nhất một lần)

- Nội dung nhiệm vụ:

- Bellemere, Nojiko, Nami an toàn còn sống. (Bắt buộc)

- Kế hoạch thống trị biển Đông của Arlong bị phá huỷ. (Bắt buộc)

- Băng hải tặc Arlong bị trừng phạt thích đáng. (Bắt buộc)

- Bản thân an toàn còn sống cho tới khi kết thúc ảo cảnh. (Bắt buộc)

- Nhiệm vụ sẽ thất bại khi nhân vật bị chết hoặc sau 24h còn không hoàn thành các hạng nhiệm vụ trên.

- Thông báo: Bạn đang ở trên hòn đảo Conomi- biển Đông.

Lăng: "........."

- Trừng phạt thích đáng là cái gì quỷ?

- Chẳng lẽ còn muốn mình bật tung cả băng người cá kia chắc???

Lắc lắc đầu buồn rười rượi vì nhiệm vụ quả nhiên không dễ làm. Có điều cũng không cần vội suy nghĩ nhiều, Lăng ánh mắt chậm rãi nhìn khắp xung quanh tai nghe bốn phía. Tiếp sau đó cậu liền loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ở phương xa. Không tiếp tục chần chừ thêm, Lăng bước nhanh chân di chuyển tiến về nơi đó.

- Trước tiên tìm người hỏi thăm sau đó liền tới nhà của Nami xem qua đã rồi tính.

Hiện tại thời gian đã là buổi chiều tầm bốn năm giờ gì đó. Dựa theo như suy đoán cùng kinh nghiệm làm nhiệm vụ lần trước của Lăng, ngày hôm nay đám hải tặc băng Arlong kia hiển nhiên là sẽ không xuất hiện ở trên hòn đảo này. Cậu tóm lại vẫn là còn tương đối lớn thời gian để mà chuẩn bị cùng suy tính vậy.

...

Dựa theo phương hướng âm thanh tiếng nói chuyện phát ra, Lăng chẳng mấy chốc liền đi tới lối vào ngôi làng Cocoyashi toạ lạc ở trên đảo. Vị trí cách chỗ Lăng ban đầu xuất hiện cũng không quá đáng 5 phút đồng hồ đi bộ mà thôi. Tiếng nói khi nãy cậu chàng nghe được nói tới cũng chính là tiếng nói chuyện của người dân ở trong làng. Hay nói đúng hơn là âm thanh ồn ào của phiên chợ chiều.

- Ừm? Thế này đã được chưa?

Một ông bác hàng thịt đội mũ lưỡi chai đang lên tiếng trả giá.

- Chà! Không thể rẻ hơn một chút sao?

Một bác gái nội trợ đang kì kèo chọn mua thức ăn.

- Hoa quả mới xuống thuyền đây! Tươi ngon mọng nước. Giá rẻ không thể rẻ hơn đây! Mọi người nhanh nhanh tới chọn mua đi nào!!!

Một ông bác bán trái cây đang lớn tiếng rao hàng. Một vị bác gái trung niên ở đằng sau thì đang không ngừng dỡ xuống từng giỏ từng giỏ hoa quả.

Khung cảnh trong khu chợ tương đối náo nhiệt. Người thì mua hàng, kẻ đứng lấy trả giá. Có người thân quen đang tụ tập lại trò chuyện với nhau. Cũng có cả đám trẻ con theo người nhà ra chợ đang không ngừng chạy lăng xăng chơi đùa. Màu xanh mơn mởn của bắp cải, súp lơ. Màu cam tươi tắn của cà rốt...vv. Tất cả hoà quyện vào với nhau trở thành khung cảnh của một khu chợ tạm thông thường không có gì đặc biệt.

Nếu có? Vậy thì chính là nhà cửa hai bên khu chợ thật rộng rãi a! Đường phố cũng thật sạch sẽ a! Ngăn nắp a! Không có cảnh rác rưởi ném linh tinh a!!! Nói chung khung cảnh nhìn qua vẫn rất là khiến cho người ta cảm giác thoải mái đấy.

- Ừm? Xin lỗi! Cho tôi hỏi thăm một chút. Muốn tới nhà của cô Bellemere vậy phải đi như thế nào?

Đưa tay ngăn lại một vị bác gái bình thường vừa đi ngang qua, Lăng vẻ mặt tươi cười tự nhiên hỏi.

- Nhà của Bellemere?

- Cậu tìm Bellemere có chuyện gì sao?

Đối phương ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về.

"Moá! Chẳng lẽ nhìn bạn thân đây trông rất giống người xấu lắm hay sao??? Hỏi một câu thôi mà đề phòng ghê vậy???" Nghĩ mà âm thầm buồn 5s.

- À! Tôi là bạn của cô ấy thời còn làm hải quân. Lần này đi ngang qua nơi đây nên muốn tới thăm một chút.

Kẻ nào đó rất là thuận miệng liền bịa ra xong lý do để lừa dối. (Quả nhiên là giống người xấu thật!!!)

- Nhà cô ấy không ở trong làng. Cậu cứ đi thẳng theo con đường này. Sau khi đi hết con đường mòn xuyên qua rừng cây phía sau liền sẽ đến nhà của cô ấy.

Cũng còn tốt vị bác gái trước mặt không có phát hiện ra bản chất xấu xa của Lăng. Nghe xong cậu ta bịa ra lý do liền tin ngay là thật. Cứ như vậy thì chỉ đường cho Lăng đi rồi.

Lễ phép cảm ơn đối phương lấy một tiếng. Lăng bước chân liền hướng về phía mà đối phương vừa chỉ thẳng tiến. Hoàn toàn không biết rằng có một cặp mắt nào đó đang ở phía nơi xa sau lưng chăm chú nhìn vào mình.

...

Đi bộ khoảng mươi mười lăm phút băng qua rừng cây, Lăng cuối cùng cũng đã đi tới nơi mà mình cần đến.

Một ngôi nhà nhỏ hai tầng xinh xắn nằm kế bên vườn cam. Nơi đây nói vậy chính là nhà của ba mẹ con Bellemere đi rồi?

Chẹp chẹp chẹp!!! Nhắc tới mới nhớ... Hiện tại đã đi đến nơi. Thế nhưng tiếp sau đó thì phải mần răng bây giờ??? Lăng bỗng dưng có chút buồn bực ngán ngẩm không biết phải làm sao.

Lý do ban đầu cậu tìm tới đây nói tới cũng đơn giản. Ở trong nguyên tác bởi vì băng hải tặc Arlong chiếm lĩnh và thống trị ngôi làng này cùng với hơn hai mươi ngôi làng tương tự khác ở khu vực biển Đông. Hơn nữa quan trọng nhất là chúng bắt buộc người dân sinh sống trong những ngôi làng này mỗi tháng phải giao nộp 100.000 beri phí sinh mạng cho mỗi một người trưởng thành, 50.000 beri cho trẻ em. Kẻ không có tiền giao nộp sẽ phải chết.

Kết quả là gia đình ba mẹ con Bellemere vốn sinh hoạt đã rất vất vả, chỉ đủ tiền để trang trải sống qua ngày làm sao có đủ tiền để mà hoàn thành yêu cầu của băng Arlong. Đánh lại đánh không lại. Biển cả mênh mông, hải tặc ngay ở trước mặt, hải quân lại không đóng quân ở trên đảo. Trông cậy cũng vô ích! Thậm chí ngày sau còn xuất hiện chuyện hải quân cấu kết nhận tiền của băng Arlong rồi mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho chúng hoành hành thật nhiều năm.

Trong nhà chỉ còn lại ít ỏi 100.000 beri tiền tiết kiệm. Nếu như dùng giá cả 500 beri chỉ đủ mua một tờ báo mà nói. Như vậy chính là ba mẹ con bọn họ chỉ còn có tầm một triệu VND để chi tiêu cho không biết bao nhiêu tháng ngày sau đó. Hiện tại thế nhưng lại phải bỏ hết ra để đổi lấy sinh mạng vốn dĩ là của mình.

Lại nhắc tới bởi vì Nami và Nojiko chỉ là hai đứa trẻ Bellemere quyết định nhận nuôi sau một lần tham gia nhiệm vụ thương vong cực kì thảm khốc. Lần nhiệm vụ mà nếu không phải có sự xuất hiện của hai cô bé, Bellemere thậm chí đã muốn buông xuôi cho việc gắng gượng tiếp tính mạng của chính bản thân mình. Cũng là bởi vì sự việc đó xảy ra, Bellemere đã coi hai cô bé giống như là mục đích sống duy nhất sau này của bản thân, tầm quan trọng của cả hai còn lớn hơn cả tính mạng của chính mình, muốn dành tất cả sức lực để nuôi dưỡng chăm sóc cả hai đứa trẻ thật tốt, trở thành một người mẹ tốt.

Thế nhưng bởi vì không phải là mẹ con ruột thịt. Trong hồ sơ lý lịch hộ khẩu của Bellemere để ở trong nhà vì thế vẫn như trước ghi chú rõ là độc thân. Điều này đã khiến cho băng Arlong không phát hiện ra được sự tồn tại của Nami và Nọiko, hai đứa con gái của cô. 100.000 beri còn lại ít nhất vẫn đủ để đảm bảo tính mạng của bản thân Bellemere an toàn. Điều kiện là Nami và Nojiko phải tự mình rời đảo trốn đi không cho băng hải tặc Arlong phát hiện.

Lo lắng cho sinh mạng của hai cô con gái khi phải để cho hai đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy phải lang thang trên biển cả không lối về. Càng quan trọng hơn là không chấp nhận hành vi chối bỏ mối quan hệ mẹ con với hai cô bé để đổi lấy mạng sống... Bellemere cuối cùng thế nhưng lựa chọn từ bỏ tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng cho hai cô con gái. Dùng 100.000 beri mua lấy phí sinh mạng cho hai đứa con gái thay vì cho chính bản thân mình.

Một câu chuyện buồn!

Nó có thể là một câu chuyện bị người cho là chuyện của một cô gái ngốc nghếch bốc đồng không biết quý trọng sinh mạng, không biết biến báo co dãn. Thế nhưng không ai có thể phủ nhận. Đó là một câu chuyện cảm động về tình cảm mẹ con chân thành cùng sự hi sinh vĩ đại...

- Moá! Cam nhà này thật chua!!!!

- Phì... Phì... Phì...

- Lại còn đắng nữa chứ!!! Trồng giống cam gì quỷ quái vậy trời???

Miệng theo bản năng phun ra hết sạch múi cam vừa đưa vào trong miệng, Lăng quả thật là khóc không ra nước mắt. Vốn còn định vừa ưu thương ưu thương nhâm nhi lại cảm xúc về một câu chuyện buồn, vừa nhấm nháp lấy cam tươi trong vườn cam truyền thuyết của gia đình Bellemere. Kết quả...

- Chắc chắn có cái gì đó sai sai ở đây!!!

- Nếu không phải trồng sai giống cam vậy chắc chắn là ba cô nàng nhà này kĩ thuật trồng cam có vấn đề.

- Moá!!! Cam như vậy có thể bán được đã là người mua người ta nể tình rồi.

- Quả nhiên nghèo khó không phải là không có nguyên do đó a!!! Loại kĩ thuật trồng cam này... Quả thực là muốn chặt tay!!! Mang dao đi chặt quách đi đám cây cam này cho rồi. Thà chuyển sang chồng mơ chua còn hơn.

- Phi... Phi... Phi... Thật đắng miệng!!! Không thể nào nuốt nổi.

Vứt quách quả cam cầm trong tay, Lăng vừa định xoay người...

- Bốp!!!

- Ăn trộm!!! Có ăn trộm này Bellemere!!! Có tên ăn trộm cam nhà chúng ta!!! Nojiko!!! Chị Nojiko ơi mau ra đây!!! Bellemere ơi mau ra bắt kẻ trộm!!! Có kẻ ăn trộm cam vườn nhà mình này.... Bellemere!!! Nojiko!!! Bellemere!!! Nojiko!!! Mau ra đây!!!...

Vừa hô hào, Nami cầm trong tay cây gậy lại càng vung mạnh. Càng vung càng nhiệt tình!!! Vung tới nỗi Lăng... tối tăm mặt mũi luôn.

- Khoan khoan!!! Đừng đánh!!! Đừng đánh nữa!!! Tôi không phải ăn trộm đâu!! Tôi!!! Đừng đánh!!! Đừng đánh mà!!!

Theo bản năng vội vội vàng vàng lấy tay che mặt, Lăng trong lòng muốn chết tâm tư đều có.

Moá nó!!! Tại sao lại xui xẻo như vậy chứ? Vừa mới bẻ lấy một quả cam trong vườn nhà người ta bóc thử để ăn thôi liền bị tóm ngay tại trận??? Cái này có để cho chúng ta tốt đẹp chơi đùa nữa hay không? Cái này quả thực là xui tận mang tai nha!!! Xui xẻo không thể xui xẻo hơn!!!

- Đâu??? Ăn trộm ở đâu??? Tên trời đánh thánh đâm nào dám đến nhà chúng ta ăn trộm???

Đây là Bellemere tay vác theo khẩu súng trường hùng hục từ trong nhà xông ra.

"Xin nhờ!!! Cùng lắm chỉ là trộm quả cam mà thôi! Có cần phải vác súng thật đạn thật ra như vậy hay không???" Ai đó rất là ai oán nghĩ.

- Bellemere, nước sôi đây này!!! Nami, em không sao chứ? Đừng để kẻ trộm bỏ chạy!!!

Đây là Nojiko hưng phấn xách theo ấm nước đã đun sôi chạy đi ra.

Lăng... cả người cũng không bình tĩnh á. Rất rõ ràng nếu còn tiếp tục để cho ba mẹ con nhà này theo như bản thân của mình mà hành động... Vậy hôm nay cậu liền không chết cũng phải lột một lớp da. Kết quả là...

- Em không sao Nojiko! Bellemere, nhanh nhanh tới đây!!! Em bắt được kẻ trộm rồi này! Em.... Aaaaaa...!!!

Đang hưng phấn vung gậy Nami bị mặt đã tức xạm đen như đáy nồi Lăng thẳng tay tóm chặt lại. Cây gậy đang cầm bị cướp đi. Cả người còn bị Lăng khoá chặt ôm lại không cho cử động.

Hử hừ hừ...~ Trước đó vốn còn định tử tế nói chuyện tạo thiện cảm. Hiện tại thì... hừ hừ hừ....

- Đứng yên!!! Lập tức thả con bé ra! Nếu không đừng trách khẩu súng trên tay tôi cướp cò!!!

Ừ? Vừa nãy đang nói tới đâu rồi nhỉ?

Ừm? Tóm lại vẫn là nên nói chuyện tử tế tạo thiện cảm thì hơn.

Nhìn nòng súng đen ngòm mà Bellemere đang chĩa thẳng về phía đầu mình... Lăng... Chột dạ nha!!!

- Tôi...

- Nhanh bắt lấy hắn đi Bellemere! Con thấy tận mắt hắn vặt trộm cam trong vườn nhà mình. Hắn ta còn nói cam nhà chúng ta vừa chua vừa đắng còn khó ăn! Nói ba mẹ con chúng ta không biết trồng cam!!!

Bị khoá chặt hai tay không cho vùng vẫy. Khả năng không khoá được mồm nha. Hậu quả là vừa thấy Bellemere xuất hiện, Nami thì một lèo tung hết luôn ra những gì bản thân cô nhóc biết được.

- Cạch... Cạch...

- Anh nói cam nhà ai vừa chua vừa đắng???

Bellemere vẻ mặt hừng hực lửa giận, cạch cạch cạch liền tháo chốt lên nòng xong cho khẩu súng trên tay.

- Bellemere! Bellemere!!! Nước sôi! Nước sôi đây!!!

Nojiko tay xách ấm nước đang sôi sùng sục cũng đã chạy đến.

Lăng... Bối rối á!!!

- Khoan khoan! Đừng bắn! Đừng bắn!!!

- Tôi không phải ăn trộm!!! Tôi sẽ trả tiền!!! Tôi sẽ trả tiền mà được chưa!!! Bao nhiêu tôi cũng trả!!! Trả rất nhiều tiền!!!

- 50.000 beri?

- Không! Tôi trả 100.000. Không không!!! 500.000 beri, 1 triệu beri đều được.

- Có gì dễ thương lượng! Không đủ tôi lại tăng thêm.

Khóc không ra nước mắt Lăng, đối mặt với ba mẹ con đầy bạo lực nhà nọ đã hoàn toàn sợ!!! Hoàn toàn hoảng hồn á!!!

Lập tức thì cái khó ló cái không vội vàng kêu lên đồng ý trả tiền. Biện pháp tốt nhất để đối phó ba mẹ con nhà nọ đây rồi.

Thành quả sau đó quả nhiên rất tốt đẹp vậy.

- 1 triệu beri??? 1 triệu beri thì mua được bao nhiêu quần áo mới nhỉ???

Nami hai mắt chợt nhiên phát sáng rực. Thân thể vốn dĩ trước đó còn cựa quậy cực kì lợi hại trong lòng Lăng, tức khắc thì mềm nhũn và ngoan ngoãn như mèo luôn. Còn thiếu hai cái tai cùng đuôi nhỏ phía sau liền thật thành nho nhỏ miêu nữ luôn rồi.

"Ây! Có thể không từ bé liền đã mê tiền như vậy có được không??? Rất là ảnh hưởng tâm hồn các bạn nhỏ cùng thế hệ đấy!!!" Lăng trong lòng không khỏi oán thầm.

- A ha ha ha ha!!!! Vậy mà anh không nói sớm!!! Hoá ra là mua cam có trả tiền à! Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!!!

Bellemere hai mắt ẩn ẩn quyến rũ đưa tình liếc mắt nhìn Lăng một cái. Ừ? Giờ mới phát hiện cậu trai trẻ trước mắt này nhìn quả nhiên còn rất thuận mắt mà.

"Xin nhờ! Có thể không hành động lộ liễu như vậy được không??? Ở nơi đây rõ ràng còn có trẻ con đang xem trực tiếp!!!" Lăng tức thì oán thầm tập hai.

- Bellemere! Vậy có cần dùng nước sôi nữa hay không???

Nojiko đối với mẹ và em gái nhanh như vậy thì đầu hàng trước thế tục tiền bạc hiển nhiên rất là không hài lòng. Lập tức thì nhấn mạnh ấm nước đun sôi đang cầm trên tay. Vừa nói còn đung đưa đung đưa lấy ấm nước đang không ngừng phun khói ở trên tay. Thái độ hết sức bất mãn!

"Hừ hừ...~ Hai người này thật là mất mặt xấu hổ quá!!!" Cô gái nhỏ là như vậy tự nhủ.

"Xin nhờ!!! Bắt trộm còn sử dụng cả ấm nước đun sôi? Đây là muốn làm lông thịt gà hay thịt vịt???" Lăng đã không biết mình đây là đang oán thầm tập mấy. Ừ? Có lẽ là tập ba đi. Đã đủ nhiều~

Trong lòng thì oán thầm ba mẹ con nhà này không thôi. Nhiệm vụ nhưng không thể không làm. Quan hệ cũng không thể không tạo dựng nha. Cậu chàng bởi vậy nở nụ cười đầy gượng gạo lên tiếng.

- Ấm nước đun sôi vẫn là chắt vào phích để đó thì hơn đi.

- Trời cũng sắp tối rồi. Nếu không tôi mời mọi người một bữa ăn ngoài. Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đều được.

- Thật x3!!!

Ba mẹ con nhà nọ đồng thanh hô.

- Thật như đồng hồ thuỵ sỹ!!!

Lăng lời thề son sắt đảm bảo.

- Thế nhưng đồng hồ thuỵ sĩ là cái gì nha???

Nami vê mặt ngây thơ hỏi.

Bellemere: "......." Cạch... Cạch... (Tiếng súng lên nòng!)

Nojiko: "........." Nước đun sôi!!! Nước đun sôi!!!

Lăng khóc thét: Chúng ta còn có thể hay không tốt đẹp cùng chơi đùa???

...

Kết thúc chương 42.