Chương 41: Lên tàu ra khơi.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 41: Lên tàu ra khơi.

- Giám đốc Granf buổi sáng tốt!

- Giám đốc Granf buổi sáng tốt lành!

- Ngài Granf chào buổi sáng nè!

- Ngài Granf ngày mới tốt lành!

- @&%#%*$~\%#^[email protected]?

- Được rồi được rồi! Mọi người chú ý làm việc đi. Không cần phải để ý tới tôi đâu.

Trên bến cảng người người đi lại làm việc tấp nập, một người đàn ông trung niên ăn mặc một bộ áo vest quần tây màu bạc đang vừa đi vừa cười cười lắc lắc tay ra dấu mọi người xung quanh không cần quá để ý tới mình.

Ông ta tên là Lucifer Riolu Granf, giám đốc điều hành và đồng thời cũng là chủ tịch cổ đông lớn nhất của công ty hàng hải Ds. Anne. Một người đàn ông đầy huyền thoại khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và rồi hơn hai mươi năm sau từ một người thợ đóng tàu nghèo hèn trở thành một người đàn ông giàu có và đầy quyền lực nhất ở Rogue.

Có lẽ là bởi vì lịch sử làm giàu cùng xuất thân của mình. Dù cho hiện tại tài sản, địa vị cũng như quyền lực đã vượt quá xa quá khứ, niềm đam mê đóng tàu cùng chu du trên biển cũng như thái độ đối xử với những người dân bình thường của ông vẫn không có gì thay đổi nhiều. Như cũ đầy nhiệt tình, chân thành, gần gũi và thân thiện. Điều này hiển nhiên khiến cho bất kì một người dân bình thường nào, đặc biệt là những công nhân làm việc trong công ty hàng hải của ông, mỗi khi nhắc tới cái tên giám đốc Granf đều không thể không tấm tắc xưng tụng một tiếng người đàn ông tuyệt vời và đáng tôn kính nhất hải dương này.

Sáng hôm nay, Granf giống như thói quen thường ngày đích thân đi dạo trong khu vực của công ty ở bến cảng để kiểm tra mọi thứ. Đang lúc ông ấy chuẩn bị kết thúc công việc muốn trở về văn phòng để xử lý và phê duyệt các thủ tục văn bản hành chính, một vệ sĩ của ông- Peter Pan bỗng nhiên chạy vội tới ghé vào tai ông thông báo lấy một chuyện gì đó.

- Ồ? Lại còn có chuyện như vậy sao?

- Tốt thôi. Tạm thời tôi cũng không gấp phải trở về văn phòng. Chúng ta liền đi gặp mặt qua một chút về cậu bạn trẻ kia đi.

Nói và Granf ra dấu cho vệ sĩ của mình dẫn đường đi gặp một chút kẻ mà vệ sĩ của ông nói là dám gan to bằng trời tới gây rối ngay trước cổng công ty hàng hải Ds. Anne của ông.

Nha! Cái này cũng thật là chuyện không biết đã bao nhiêu năm không xảy ra rồi a. Thật đúng là khiến bản thân Granf có chút hoài niệm vậy.

Cũng không nghĩ nhiều, đi theo sự dẫn đường của Peter Pan, Granf dẫn theo bốn năm vệ sĩ áo đen kiêm trợ lý khác vẫn luôn đi theo phía sau lưng mình đi ra tới bên ngoài cổng vào khu vực của công ty trong bến cảng- nơi mà kẻ gây rối đã bị nắm bắt.

Lời nói chuyển sang một bên khác, Lăng bản thân vốn dĩ mang theo hưng phấn không thôi chạy nhanh tới bến cảng muốn tìm một chiếc thuyền để đi nhờ qua "thuỷ triều đỏ" làm nhiệm vụ "tìm kiếm đồng hành". Đáng tiếc tưởng tượng rất tốt đẹp, khả năng thực tế lại không có ngon lành cành đào được như vậy.

Thuỷ triều đỏ tại sao lại bị người ta gắn cho cái chữ "đỏ" vào trong đó? Cái này nguyên nhân kì thật rất đơn giản. Bởi lẽ hàng năm hàng năm đều sẽ có một đám không ít những kẻ không biết sống chết giống như Lăng muốn đi thuyền qua khu vực kia đi sang Biển Tây. Tiếc là đa số bọn họ bởi vì nhiều loại nguyên do khác nhau, tất cả đều đã chôn thây trong biển rộng làm mồi cho cá hết cả rồi.

Và cũng chính bởi vì kết cấu đặc biệt bao gồm vô số dòng xoáy nước tụ tập lại của mình, nước biển trong khu vực "Thuỷ triều đỏ" hầu như không hề lưu thông với nước biển của đại dương ở bên ngoài. Kết quả là máu, thi thể thối rữa cùng tàn tích các con thuyền đắm...vv của vô số những người đã chết trong đó năm này qua năm khác tích tụ tập trung lại hết ở đây. Tất cả khiến cho mỗi khi vùng biển này dâng cao lên hay hạ thấp xuống đi đều sẽ lộ ra xương cốt, thi thể người và tàn tích các loại thuyền trong màn nước biển nhuốm đẫm máu màu đỏ lòm, lên xuống chập trùng giống như là sóng thuỷ triều màu đỏ vậy. Một loại cảm giác thi sơn huyết hải sởn hết cả gai ốc. Hình ảnh có thể nói là khủng bố đến dị thường.

Muốn an toàn di chuyển qua "thuỷ triều đỏ" để đi tới Biển Tây vậy ít nhất cần phải có một con thuyền chắc chắn và đầy đủ lớn để có thể mạnh mẽ đi xuyên qua đáy của "vòng xoáy nước di chuyển". Hơn nữa quan trọng nhất chính là thuyền viên ở trên tàu phải có đủ kinh nghiệm phong phú và sẵn sàng đối mặt với bất kì tình huống nào xuất hiện phía bên trong khu vực thuỷ triều đỏ rộng lớn kia.

Bởi lẽ một khi tiến vào trong đó, bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Phải biết là dù cho tập hợp hết thảy những thuyền viên dày dặn kinh nghiệm nhất, hơn nữa còn được đi trên con thuyền to lớn và chắc chắn nhất cũng không nhất định có thể an toàn vượt qua được "Thuỷ triều đỏ".

Thật giống như thảm kịch xảy ra hơn 100 năm trước của con tàu khổng lồ Titanic. Con tàu được cho là mạnh mẽ nhất thời đại, hơn nữa còn được điều khiển bằng những thuyền viên ưu tú nhất lúc bấy giờ. Thế nhưng ngay trong lần đầu tiên nó di chuyển qua "Thuỷ triều đỏ" liền đã bị hoàn toàn huỷ hoại. Hơn 10 ngàn người được mời đi lên trên chuyến tàu đó từ đây liền một đi không về.

Có thể nói, mỗi một lần di chuyển qua thuỷ triều đỏ chính là một lần đánh bạc tính mệnh của tất cả mọi người ở trên thuyền. Không có đủ tương đối lớn độ an toàn cùng đảm bảo. Không có một ai sẽ mạo mạo hiểm hiểm đơn giản như vậy liền bỏ mặc an toàn sinh mạng của bản thân mà đi qua khu vực kia.

Ừ? Tất nhiên nguy hiểm tính mạng cái gì đối với một người chơi như Lăng hoàn toàn không phải là một vấn đề. Ở chủ thế giới này người chơi chết xong là còn có thể sống trở lại đấy.

Thế nhưng tiếc là bản thân cậu không có thuyền a! Hơn nữa dù cho là có thuyền, không thuê được thuyền viên tới điều khiển vậy cũng chỉ là vô ích. Bản thân Lăng lại không biết lái thuyền. Chẳng lẽ còn bắt cậu chèo lấy một chiếc thuyền nhỏ liền lênh đênh một mình đi tới "thuỷ triều đỏ" hay sao? Lại chưa nói chèo một chiếc thuyền nhỏ qua đó sẽ mất thời gian bao nhiêu thời gian và có thể đi được bao xa. Ai mà biết phải di chuyển bên trong khu vực kia bao lâu mới có thể mở ra được nhiệm vụ. Dù sao theo như thông tin mà Lăng được biết. Muốn tiến vào được thế giới giấc mơ theo cách nói của người dân ở thế giới này vậy ít nhất cũng phải đợi tới thời điểm đi thuyền xuyên qua đáy của "vòng xoáy nước di chuyển" mới được. Chết cái ở trong "thuỷ triều đỏ" lại không chỉ đơn giản có nguyên một loại vòng xoáy nước di chuyển mà còn có thật nhiều loại vòng xoáy nước khác. Người ngoài nghề như Lăng muốn còn sống cho tới khi đi xuyên qua đáy của đúng loại "vòng xoáy nước di chuyển" vậy chẳng khác nào đang nói chuyện trên trời, mơ mộng hão huyền. Ít nhất thì với năng lực hiện tại là không thể nào. Mà Lăng bản thân nếu muốn lợi dụng thời gian sổ huấn luyện còn tồn tại để hoàn thành nhiệm vụ "tìm kiếm đồng hành" vậy liền không thể không tranh thủ thời gian ngay tại lúc này đây phải làm được điều đó nếu không sẽ trễ.

Không còn cách nào khác! Đối mặt với trả lời chắc chắn mấy ngày nay sẽ không ra biển một đám các nhà thuyền, Lăng cuối cùng chỉ có thể đặt hi vọng vào việc quá giang đi nhờ thuyền của công ty hàng hải lớn nhất ở Rogue trấn, công ty Ds. Anne. Nguyên nhân đơn giản bởi lẽ ngày hôm nay bọn họ sẽ có thuyền ra khơi đi qua "thuỷ triều đỏ". Hơn nữa còn là một con thuyền cực lớn.

Nói tới trên tay Lăng giờ còn đang cầm lấy một tấm vé đi trục vớt đáy biển cấp cao của công ty này đây. Tiếc là vé trục vớt này địa điểm lại ngay ở tại biển Đông. Cũng không có thể nhờ vào nó mà đi nhờ trôi qua khu vực "thuỷ triều đỏ" sang Biển Tây được.

Cái này cũng là lẽ dĩ nhiên. Trục vớt cái gì nếu chắc chắn có lời vậy sao tự dưng lại để cho người khác dùng một ít tiền mua vé liền có thể chia sẻ lợi nhuận. Phải biết Biển Tây thế nhưng nổi tiếng là thời tiết khắc nghiệt hàng năm chìm xuống đáy biển không có một ngàn cũng có tám trăm con. Đặc biệt là thuyền của đám hải tặc bị đánh chìm ở nơi đó thuyền nào thuyền nấy thường thường đều mang theo không ít vàng bạc châu báu đồ cổ. Trục vớt ở đó lợi ích hiển nhiên là rất lớn.

So với đó biển Đông liền quá an lành, thuyền đắm cái gì một năm cũng không gặp được một lần. Có thể vớt vát được gì nhiều mới là lạ. Ngược lại là thu vé cho người tới tham gia trải nghiệm du lịch trục vớt đáy biển cái gì còn lợi nhuận được nhiều hơn. Cái này cong cong quấn quấn cũng là Lăng bản thân trước đó thông qua lời kể của cô nàng Emily ở quán bar nên mới biết được đấy. Nếu không cậu chàng như trước còn tưởng rằng đây là một cách kiếm tiền không tồi đây này. Cuối cùng vỡ lở hoá ra là một loại thủ đoạn bán vé tham quan kiếm tiền của khách du lịch mà thôi.

Nói tới Lăng ban đầu cũng là muốn tử tế gặp mặt giám đốc hoặc quản lý của công ty thương lượng xem có thể hay không dùng tiền xin một suất đi nhờ lên tàu ra khơi cái gì. Tiếc là đối mặt với tình huống của Lăng người ta hoàn toàn chính là làm ngơ. Công ty lại không thiếu tiền. Rảnh đâu mà tự dưng cho kẻ lạ mặt không đâu lên thuyền cơ chứ. Nhỡ xảy ra vấn đề gì thì mần răng? Ai có thể chịu trách nhiệm?

Cũng còn tốt hành động khoe tiền của Lăng cũng không phải là không có chút nào tác dụng. Hoặc ít nhất là sau khi Lăng lén dúi vào tay hai vị bảo vệ đại ca mỗi người hơn 10.000 beri xong, hai người kia vẫn là còn nguyện ý chạy đi vào thông báo một tiếng. Có điều có lẽ là ở nơi nào đó tồn tại sơ xuất hiểu lầm khiến cho hành vi của Lăng cho tới cuối cùng vậy mà biến thành gây rối ngay trước cổng công ty. Từ đó mới có thể dẫn tới phản ứng của Granf như hiện tại.

- Nói vậy cậu không phải muốn gây rối mà chỉ là muốn đi nhờ thuyền mà thôi?

Granf vẻ mặt buồn bực một lần nữa hỏi lại. 5 phút trước đó ông vốn còn hăng hái muốn tới xem qua kẻ nào dám tới trước cổng công ty của ông để gây sự. Kết quả ai dè... Người ta chỉ là muốn đi nhờ thuyền mà thôi. Điều này làm cho vừa mới xuất hiện liền đạp bay cửa, miệng hùng hổ hô to.

- Thằng cờ hó nào dám tới công ty của anh để gây sự??? Mau lăn ra đây chịu chết.... bla bla!!!

Giám đốc Granf của chúng ta làm sao chịu nổi?

Ai!!! Trẻ tuổi nông nổi nha! Thật xấu hổ... Xấu hổ quá!!!

- Dĩ nhiên! Tôi lại không phải đầu óc có vấn đề. Tự dưng tới công ty của các ông gây sự làm gì.

Khoé mắt liếc qua cánh cửa phòng bảo bệ bị đạp xuyên thủng một dấu chân nhẵn thín, Lăng vẻ mặt bất đắc dĩ lặp lại câu trả lời.

- A hahahahaha...! Nếu vậy thì thật là có lỗi quá! Tôi còn cứ tưởng hôm nay sẽ được đánh nhau một trận ra trò đây.

Granf ngửa đầu cười to ha hả đáp lại. Vừa ngửa đầu cười vừa dạng chân ngồi lên trên mặt bàn uống trà trong phòng. Dáng vẻ lưu manh côn đồ mười phần mười.

- E hèm! E hèm!!!... Giám đốc! Xin ngài giữ gìn hình tượng một chút. Cái này có thể ảnh hưởng tới việc tham gia tranh cử chức thị trưởng sắp tới của Ngài.

Một vị vệ sĩ mặc đồ vest đen ở phía sau vẻ mặt bất đắc dĩ nhắc nhở.

- Mà mà... Nơi đây lại không có người ngoài.

Granf rất là không quan tâm đáp lại.

Lăng: "........"

Đám vệ sĩ cùng bảo vệ: "........"

- Đúng rồi! Mấy người chắc chắn sẽ không nói tật xấu này của ta ra ngoài chứ?

Granf vẻ mặt đầy vô tội nhìn về phía Lăng cùng hai tay bảo vệ cổng của công ty.

Ba người bọn họ còn có thể làm sao? Đối mặt với một người đàn ông gần 50 tuổi còn làm ra vẻ mặt giả ngây thơ cùng cái nhìn sắc lẹm vô tình của mấy tay vệ sĩ áo đen sau lưng, cả ba cuồng đổ mồ hôi xong rất thức thời đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.

"Moá! Chỉ có kẻ ngu mới dám nói!!!" Ba người đồng loạt tự nhủ.

- Xem xem! Như vậy là được rồi~ Lúc nào cũng tỏ vẻ lịch sử nhã nhẵn cái gì thật đúng là cực hình.

Granf nét mặt u oán nhìn mấy người vệ sĩ kiêm trợ lý tư nhân của mình mà nói.

Không tiếp tục để chủ đề kéo dài lạc sang chuyện khác, Lăng một lần nữa lên tiếng uốn nắn lại câu chuyện.

- Xin lỗi! Thế nhưng chúng ta có thể trở lại vấn đề chính được không?

- Bản thân tôi thực sự là có việc rất quan trọng cần đi qua "thuỷ triều đỏ" ngay trong hôm nay. Đáng tiếc là ngoại trừ thuyền của quý công ty, ngày hôm nay liền không có chiếc thuyền nào khác sẽ đi qua khu vực đó.

- Vì vậy tôi rất mong quý công ty có thể giúp đỡ dàn xếp một chút. Còn lại về vấn đề tiền nong chi phí chúng ta cũng có thể theo đó thương lượng.

Lăng vẻ mặt thành khẩn lên tiếng nói chuyện. Trong tay cậu còn không ít tiền. Đối với việc tiền phí di chuyển chỉ cần không phải quá mức tưởng tượng hẳn là sẽ không có vấn đề đi.

Không nghĩ tới Lăng vừa như vậy nói xong, Granf trước tiên ngược lại không có nói về chuyện tiền nong mà là thẳng thắn hỏi ngược lại một câu.

- Cậu là lần đầu tiên muốn đi qua thuỷ chiều đỏ phải không?

- Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên của tôi.

- Cậu biết chuyện về thế giới giấc mơ kia chứ?

- Tất nhiên!

- Chắc hẳn nguyên nhân cậu muốn đi qua chỗ kia cũng là vì muốn vào thế giới giấc mơ kia đi?

- Đúng vậy!

- Ừm? Vậy cậu có biết năng lực tối đa của một người nếu muốn lần đầu tiên đi qua thuỷ triều đỏ mà còn có thể thành công mở ra thế giới giấc mơ kia không?

- Cái này tôi biết rõ. Dựa theo máy đo năng lực vậy thì là đạo lực cùng sức phòng ngự không được vượt quá 200, sức chịu đựng (Hp) không được vượt quá 20.000.

- Nếu có bất kì chỉ số nào vượt qua vậy thì không thể tiến vào thế giới giấc mơ kia được.

Mặc dù di chuyển qua thuỷ triều đỏ là rất nguy hiểm, thế nhưng rất nhiều người trong cuộc đời vẫn không thể nào vượt qua được cám dỗ muốn đi qua thử "thuỷ triều đỏ" một lần. Tất cả hiển nhiên đều chỉ vì cái lần đầu tiên di chuyển qua nó có thể đi tới thế giới trong mơ thần kì kia.

Và rằng trải qua vô số năm tháng nghiên cứu, tuy rằng người ở thế giới này đối với nguyên lý và sự tồn tại của "Thuỷ triều đỏ" vẫn không thể nào phá giải. Bọn họ vẫn là phát minh ra một thứ máy móc có thể đo đếm tổng kết cơ năng tương đối của cơ thể con người. Mục đích dĩ nhiên là để phục vụ cho việc thuận lợi tiến vào trong thế giới giấc mơ kia.

Thực tế cũng giống như những gì Lăng vừa nói ở trên. "Thuỷ triều đỏ" đối với những người lần đầu tiên đi qua nó muốn tiến được vào thế giới giấc mơ kia vẫn là có yêu cầu hạn chế về mặt thực lực đấy. Vượt qua ngưỡng cửa mà Lăng vừa đáp vậy liền sẽ không thể thành công tiến vào thế giới trong mơ. Đây cũng coi như là tổng kết xương máu của nhiều thế hệ con người ở thế giới này trải qua mới cho ra được. Dĩ nhiên đổi thành ngôn ngữ của người chơi như Lăng mà nói, nơi đây chính là nhiệm vụ up cấp dành cho đám tân binh một sao như cậu hiện giờ vậy.

Ở một bên nghe Lăng trôi chảy như vậy đáp lời xong, Granf tiếp tục nói chuyện. Vẻ mặt còn mang theo lấy ngạc nhiên cùng nghi hoặc.

- Chuyện tiền nong cũng không phải chuyện gì to tát cả. Đi nhờ một chút mà thôi. Cậu liền ý tứ ý tứ đóng 10.000 beri lệ phí đi tàu là được rồi.

- Chỉ là tôi rất ngạc nhiên. Nếu bản thân cậu đã rõ ràng năng lực tối đa có thể tiến vào được thế giới trong mơ kia vậy sao không đợi tăng lên thực lực bản thân rồi hãy đến.

- Nói thật! Sức mạnh của cậu bây giờ quá kém. Cẩn thận tiến vào trong thế giới kia liền chết ở trong đó cũng không biết chừng.

Granf vẻ mặt đầy thiện ý nhắc nhở. Giọng nói thành khẩn và thẳng thắn giống như tính cách của ông.

- Cái này a! Đáng tiếc bản thân tôi cũng không có nhiều tiền. Muốn đợi cho tới khi năng lực tăng lên tới gần mức giới hạn vậy không biết năm nào tháng nào đâu. Hơn nữa cùng lắm thì coi như là một ngày đi chơi là được rồi. Không làm chết thì không phải chết. Chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.

Lăng tất nhiên không thể nói cho đối phương rằng mình cần tiến vào gấp mới có thể tranh thủ được thời gian sổ huấn luyện còn tồn tại.

Ngoài ra lời nói của cậu cũng không phải là sai. Theo như những gì Lăng tìm hiểu được, thế giới này con người cũng có thể tiến hành huấn luyện cấp tốc được đấy. Hay hoặc nói đúng hơn những thiết bị, gian phòng huấn luyện cấp tốc kia cũng là do người ở thế giới này nghiên cứu sự tồn tại của Thuỷ triều đỏ mà hoàn thành. Có điều chi phí để sử dụng nó thì hiển nhiên là không phải ai cũng có thể sử dụng được.

Granf cũng là hiện tại mới giật mình nhớ tới. Cậu trai trẻ trước mắt này có thể chính là không có tiền tham gia huấn luyện nên mới thẳng thắn muốn thử vận may một lần. Mà đây cũng là cách làm của rất nhiều người trên thế giới này. Quyết định như vậy cũng không có gì lạ kì hay mới mẻ cả. Chỉ là do bản thân ông sở hữu tài sản quá lớn trong thời gian nhiều năm nay nên vừa rồi mới lỡ quên mất điều ấy mà thôi. Theo bản năng liền cho rằng nên tập luyện cho tới lúc năng lực đạt tới giới hạn cao nhất rồi mới nên đi tiến hành vượt qua "thuỷ triều đỏ".

Nói cho cùng dù cho thái độ bên ngoài có giữ vững như thế nào. Sự thật là ông đã không còn là Granf nghèo khó của ngày xưa nữa mà là giám đốc Granf- chủ tịch hội đồng quản trị, cổ đông lớn nhất của công ty hàng hải khổng lồ Ds. Anne- người mà sắp tham dự tranh cử chức thị trưởng của Rogue trấn- hòn đảo của sự khởi đầu và cũng là nơi trung tâm quyền lực cũng như quân sự cao nhất của chính quyền thế giới. Một người đàn ông có địa vị và đầy quyền lực!!! Suy nghĩ trong đầu không thể không khỏi luôn có sự khác biệt vậy.

- A hahahahahaha...! Xin lỗi nhé!!! Ta thế mà quên khuấy mất chuyện ấy đấy!

Granf ngẩng đầu thản nhiên cười thật to. Cũng không có gì thái độ lúng túng vì sơ xuất trong cuộc nói chuyện vừa rồi của mình, ông ấy đứng bật dậy, vỗ vỗ bả vai Lăng và nói.

- Tốt rồi chàng trai! Người trẻ tuổi quả nhiên là phải giống như cậu vậy dám liều dám xông pha.

- Cậu làm rất tốt đó. Bởi vậy ta quyết định...

- Không thu phí đi tài của cậu nữa rồi.

- Cố gắng lên nhé! Hi vọng chuyến đi vào thế giới giấc mơ sắp tới của cậu có thể đạt được thành công như mong muốn.

- Cảm ơn ông, Granf. Cũng chúc ông thành công trong cuộc bầu cử thị trưởng sắp tới.

10.000 beri phí đi tàu cũng không ít. Lăng có đi có lại đương nhiên là cũng vẻ mặt tươi cười chúc phúc đối phương một câu. Cũng chỉ có bản thân cậu ta mới rõ. 5 phút trước đó cậu còn chẳng biết tranh cử thị trưởng là cái quỷ gì.

- Được được!!! Cảm ơn lời chúc tốt lành của cậu nhé!

- Được rồi! Đã tới lúc ta phải quay trở lại văn phòng làm việc. Nhớ bỏ phiếu bầu trọn cho ta nhé. Cùng với...

- Hẹn gặp lại ở trên tàu! Bye bye cậu, chàng trai.

- Vâng! Hẹn gặp lại ngài, ngài Granf.

Granf cùng đám vệ sĩ của ông ta cứ như thế rất mau rời đi. Lăng sau đó rất nhanh cũng được người dẫn đi lên một con tàu lớn. Con tàu Anne số 10. Con tàu lớn vào hàng bậc nhất của công ty Ds. Anne. Lăng cũng là thông qua lời nói của người nhân viên dẫn đường mới biết được. Nếu không phải có mệnh lệnh của giám đốc Granf, đừng nói là bỏ ra 10.000 beri. Dù cho cậu có bỏ ra gấp 10 lần số tiền ấy vậy cũng không có ai dám tự tiện cho cậu đi lên tàu.

Còn nếu là gấp 100 lần? Cái này không ai có thể nói chắc chắn. Có điều không quan trọng. Bởi lẽ dù sao mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi. Hiện tại Lăng chỉ cần yên ổn ở lại bên trong khoang hành khách trên tàu chờ đợi lấy mà thôi.

Rất nhanh thôi! Trưa hôm nay 12h con tàu này sẽ bắt đầu khởi hành đi xuyên qua "thuỷ triều đỏ". Nhiệm vụ chẳng mấy chốc cũng sẽ bắt đầu vậy.

To be continued...

....

Kết thúc chương 41.