Chuong 3 giet cha

Oảnh thanh ti

Chuong 3 giet cha

Oản Thanh Ti Chương 3: Giết Cha


Nụ cười của ta rõ là không đúng lúc.

Mĩ nam biến thái không nhìn ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ như trong dự kiến, lại chỉ thấy ta thản nhiên nghênh đón ánh mắt hắn, ngạo mạn cười khẽ. Hắn nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt ta, trong cái cười khẽ ấy ẩn ẩn ý trào phúng, ánh mắt dần dần đen lại.

Còn chưa đợi hắn có thêm phản ứng nào, Úy Cẩm Lam trong lu bị lời nói nhục nhã của hắn làm mất đi lý trí. Ta lại đối với mấy lời đó nở nụ cười, Úy Cẩm Lam tức đến điên rồi, cũng không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra, liều mạng tàn phá thân thể, vùng vẫy mãnh liệt, cắn áo bào trắng của mĩ nam biến thái. Mĩ nam biến thái nhíu nhíu mày, hai tiểu nha hoàn lắp bắp kinh hãi, một người tiến lên muốn đẩy miệng Úy Cẩm Lam, một người cầm áo bào trắng rút ra, nào biết hàm răng của Úy Cẩm Lam thật khỏe, trong lúc giành giật, đã làm cho áo bào trắng của mĩ nam biến thái "roạt" một tiếng rách một mảnh.

Hai nha hoàn quá sợ hãi, trên áo bào trắng của biến thái mĩ nam đã dính máu đen. Biến thái mĩ nam mặt lạnh nhìn Úy Cẩm Lam, hừ giọng nói: "Không thể mở miệng mắng người, răng nanh còn lợi hại như vậy".

Úy Cẩm Lam nghe thế, trên gương mặt máu thịt lẫn lộn hiện lên một nụ cười quái dị, mảnh vải bị cắn rách vẫn ở trong miệng hắn, hắn hung hăng trừng mắt nhìn mĩ nam biến thái, cố gắng chậm rãi ngậm trong miệng, khiêu khích nhai, rồi nuốt xuống bụng.

Mặc dù hắn bị đẩy vào tình cảnh như vậy, miệng không thể nói, nhưng mà lấy phương thức như vậy đánh trả biến thái mĩ nam, ta cơ hồ không nhịn được khen hắn một tiếng làm tốt lắm, Úy Cẩm Lam này, coi như là nhân vật cá tính. Nhìn bộ dáng hung ác của hắn, ta không chút nghi ngờ, nếu hắn đại nạn không chết, mà mĩ nam biến thái lại bất hạnh rơi vào tay hắn, có lẽ hắn cũng cắn từng miếng từng miếng thịt trên người mĩ nam biến thái để nuốt vào bụng.

Nhưng là, sẽ có nếu như vậy sao? Hành vi của Úy Cẩm Lam quả nhiên chọc giận mĩ nam biến thái, hắn nắm cằm Úy Cẩm Lam, lạnh giọng nói: "Nếu răng của ngươi không còn nữa? Nên làm sao bây giờ?" Lời còn chưa dứt, tay hắn bỗng nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc—" giòn vang, người chưa nghe qua loại thanh âm này, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra khi răng bị bẻ ra từ lợi phát ra thanh âm máu thịt chia lìa như vậy! Răng của Úy Cẩm Lam đã gần rụng rơi, máu tươi mãnh liệt phun ra, mấy cái rớt trên mặt đất, đa phần còn ở trong miệng Úy Cẩm Lam. Cổ tay mĩ nam biến thái đã dính đầy máu, tiếng kêu khàn khàn thảm thiết của Úy Cẩm Lam cũng đúng lúc vang lên.

Màn khủng bố nhất mà ta chứng kiến trong đời khiến lòng ta run sợ, vừa rồi ta chỉ thấy thảm trạng của Úy Cẩm Lam sau khi bị dụng ngược hình, có thê thảm thế nào, cũng không thể nào bì được với hành vi đẫm máu trực tiếp trước mắt, sởn gai óc. Rốt cuộc ta không chịu nổi cảnh máu chảy đầm đìa này, co quắp trên giường, gắt gao che miệng lại, tiếng thét hoảng sợ chói tai vẫn theo khe hở nức nở truyền ra.

Mĩ nam biến thái xoay mặt nhìn ta, biểu tình sợ hãi của ta tựa hồ khiến hắn cảm thấy một chút thù vị, hắn buông cằm đã muốn bị vỡ ra của Úy Cẩm Lam, có chút đăm chiêu nhìn ta, ta toàn thân run rẩy che miệng, muốn ngừng tiếng nức nở, nước mắt giống như nước vỡ đê bật ra.

Hai nha hoàn lại rửa sạch cho hắn, hắn vẫn bất động như cũ, mặc cho bọn họ bận rộn lau vết máu trên tay hắn, thay áo bào trắng sạch sẽ cho hắn, tất cả thu thập thỏa đáng, hắn vẫn bất động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta, nhìn chằm chằm biểu tình gần như sụp đổ của ta.

Sau một lúc lâu, khóe môi mĩ nam biến thái hiện lên một nụ cười tàn khốc, ánh mắt nhìn ta, miệng lại đối với Úy Cẩm Lam trong lu đau đến không ngừng run rẩy "ô ô" thành tiếng, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới chỉ thừa lại nửa cái mạng còn có sức nói lầm bầm…."

"Tử Diên". Mĩ nam biến thái bỗng nhiên quay đầu, gọi nha hoàn áo tím đứng ở bên phải, cười nói: "Làm cho Úy thừa tướng bớt khẩu lực, yên tĩnh một chút".

Tử Diên thản nhiên cười, tới sau cửa lấy một vò rượu nắp giấy hồng kín cột bằng chỉ đỏ, đi đến trước mặt Úy Cẩm Lam, cẩn thận kéo sợi chỉ mở nắp ra, "ào ào" một cái đổ hết thứ bên trong vào lu. Mấy thứ đen thui rơi hết vào trong, còn lung tung rớt trên đầu Úy Cẩm Lam, ta tập trung nhìn vào, tất cả đều là nhện đen lớn nhỏ.

Ánh mắt phẫn hận của Úy Cẩm Lam bị sự sợ hãi thay thế, chắc đã nhận ra giống nhện. Toàn bộ đều có độc, ta nhớ rõ trước kia từng bị một con nhện vàng cắn qua, lập tức đau đớn, trên da liền hiện ra một chấm đỏ tươi, vừa đau vừa ngứa, đứng ngồi không yên, đến tiệm thuốc bắc mua sáu mươi đồng tiền thuốc, xoa vài ngày mới ngừng đau ngứa, một tuần sau mới hết đỏ. Có thể làm cho Úy Cẩm Lam lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy, độc tính của nhện đen này so với nhện vàng kia còn kinh khủng tới mức nào.

Tử Diên cầm một cái cây, cẩn thận đem mấy con nhện trên đầu Úy Cẩm Lam bỏ bào trong lu, mới thở ra một hơi, quay đầu cười duyên với biến thái mĩ nam: "Gia, ngài cũng không quan tâm nô tỳ, nếu như bị thứ này cắn, hai tay nô tỳ còn không bị hủy sao?"

Mĩ nam biến thái cười nói: "Tiểu nha đầu, dựa vào sự hiểu biết của ngươi với mấy thứ độc này, đây là khoe mẽ với gia à".

Tử Diên khóe miệng trắng bệch liếc mắt mĩ nam biến thái một cái, buông vò rượu, lui về phía sau biến thái mĩ nam, mắt không nháy nhìn chằm chằm vào lu, giống như đang quan sát phản ứng của Úy Cẩm Lam.

Ngay cả ta cũng không ngoại lệ, lo lắng bất an nhìn mĩ nam biến thái một cái, hắn không chút nào quan tâm đến tình trạng của Úy Cẩm Lam, vẫn như cũ dùng ánh mắt quan sát ta khiến lòng ta run sợ. Ta xoay mặt, tránh ánh mắt xuyên thấu của hắn, nhìn về phía Úy Cẩm Lam, vốn là gương mặt mất máu quá nhiều mà trắng bệch bỗng nhiên đỏ bừng, mắt trợn trừng, gân xanh trên cổ nổi lên, miệng đầy máu há to, phát ra một chuỗi thanh âm " a a" vô nghĩa khàn tới cực điểm.

Không khí khủng bố khác thường cùng với mùi máu tươi dâng lên, ta không biết độc tính của nhện này trên người hắn gây ra thống khổ như thế nào, Úy Cẩm Lam "a a a" kêu lên, mồ hôi lạnh từ trán chảy ra, từng giọt từng giọt từ trên gương mặt đầy máu thịt theo khe hở rơi xuống.

Ta trợn to mắt, cho dù không khí trước mắt vô cùng khủng bố, ta cũng biết độc nhện làm cho Úy Cẩm Lam rất đau khổ, nhưng mà bởi vì nhện ở trong lu, ta căn bản không nhìn thấy, không nhìn ra cảnh máu chảy đầm đìa, so với màn trước mắt này thì cảnh cằm của Úy Cẩm Lam bị bóp nát càng khiến ta sợ hãi hơn.

"Úy tiểu thư, có phải đang không biết phụ thân đại nhân của ngươi trong này chịu thống khổ gì?" Mĩ nam biến thái giống như nhìn thấu ý nghĩ của ta, mỉm cười hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta, bộ đáng khi mỉm cười của hắn, đúng là thật đẹp, tựa như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân…, nhưng mà, sau nụ cười ấm áp đó, lại tiềm tàng một con ác quỷ.

Ta nhìn hắn, không nói. Mĩ nam biến thái hình như cũng không chờ ta trả lời hắn, tự nhiên nói tiếp: "Đây là loại nhện đen, có tên hiếm có là "Phệ nhục quỷ", nó thích nhất là ăn máu thịt người, không phải gặm từ ngoài vào, mà là cắn một lỗ nhỏ trên da người, đi vào bên trong, từ trong thân thể gặm từ từ ra, ăn từng chút từng chút, uống từng chút từng chút…."

Mồ hôi lạnh từ lưng chảy xuống dưới, bên tai ta vang lên âm thanh tà ác của hắn, mĩ nam biến thái trong mắt ta giờ đã thành hóa thân của ác ma, ta che lỗ tai, thanh âm như cơn ác mộng ấy vẫn giống như rắn rết tiến vào trong màng nhĩ, ta khống chế không nổi thân thể kịch liệt run rẩy. "Không được nói, không được nói…." Ta che lỗ tai, tinh thần hoảng hốt thì thào trong miệng, tiếng của ác ma kia vẫn tiếp tục, "Sau khi nó ăn máu thịt no, sẽ phá thân thể người từ bên trong mà đi ra…."

Lúc này, bỗng nghe "bụp" một tiếng, trán của Úy Cẩm Lam tràn ra một lỗ máu, hai con nhện so với vừa rồi lớn hơn gấp đôi chậm rãi bò từ trán Úy Cẩm Lam ra, ta nhìn rõ một màn kinh dị trước mắt, rốt cuộc triệt để sụp đổ, giãy dụa bổ nhào từ giường qua, chộp lấy áo bào trắng của mĩ nam biến thái, thất thanh khóc rống: "Ngươi, ngươi….ngươi là kẻ điên! Kẻ điên!! Kẻ điên!!!"

Hắn hất ta xa, nhìn ta lạnh run té trên mặt đất, ngồi xổm xuống nói: "Kẻ điên? Ha hả…." Hắn cười rộ lên, thanh âm lạnh như băng, "Không sai, ta là kẻ điên. Người trên đời này có ai không điên? Ngươi không điên sao? Hắn không điên sao?"

Hắn bỗng dưng đứng lên, chỉ vào Úy Cẩm Lam hấp hối trong lu, cười ra nước mắt: "Người này, Thừa tướng Thiên Chiếu Hoàng Triều quyền lực khuynh quốc, lệnh tôn đại nhân của ngươi, ngươi có biết sau cái mặt nạ chính nhân quân tử áo mũ chỉnh tề của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu điên? Hắn có thể điên đến mức vì muốn một nữ nhân, hãm hại phu quân của nàng ta, chính là người bạn tốt nhất của hắn là thông đồng với địch phản quốc, hại một nhà một trăm tám mươi người bị tịch thu tài sản rồi giết chết! hắn có thể điên tới mức chiếm thê tử người khác suốt mười tám năm, điên đến mức trong mười tám năm trăm phương ngàn kế đuổi giết muốn diệt trừ đứa bé mồ cô con bạn thân, ngươi nói, hắn ta điên tới mức nào?"

Ánh mắt ứ máu của hắn mang theo một ngọn lửa điên cuồng, càng cháy càng mạnh. Mĩ nam biến thái ngồi xổm xuống, xiết chặt cằm ta, hung tợn trừng mắt, cười lạnh nói: "Úy tiểu thư, điên cuồng của ta, so với lệnh tôn, thật đúng là gặp sư phụ!"

Thì ra là thế, ta nhắm mắt lại, thân thể suy yếu đến không còn sức lực, huyết hải thâm cừu như thế, khó trách thủ đoạn báo thù của hắn tàn nhẫn đến vậy. Hận thù, thì ra thật sự có thể khiến cho một người điên cuồng.

"Không ai ngăn cản ngươi báo thù!" cũng ngăn cản không được. Ta cười thảm, "Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, cho dù ngươi hận hắn, có thể một đao giết hắn, tội gì tra tấn hắn như vậy".

"Tra tấn hắn?" giống như lời nói của ta quá mức buồn cười, mĩ nam biến thái cười đến muốn rơi nước mắt, "Không tra tấn hắn, sao có thể bù đắp mười tám năm chịu tra tấn của ta?"

Nước mắt ta chảy ra, người bị hận thù che hết linh hồn, trong lòng ngoại trừ thù hận, còn có cái gì?

"Cho dù ngươi có tra tấn hắn đến chết, thì như thế nào?" Ta nhìn hắn, trong mắt tràn nhập thương xót, "Người nhà ngươi đều đã chết, bọn họ không sống lại được, mười tám năm chịu khổ cũng đã chịu rồi, còn chưa quay đầu. Ngươi có từng nghĩ tới, sau khi ngươi báo thù, ngươi còn có thể làm được gì? Ngươi còn lại cái gì?"

Không phải ta vì đây là ngày tận thế, cũng không phải cầu tình cho Úy Cẩm Lam, nếu năm đó quả thật hắn làm ra hành vi phạm tội đầy trời như vậy, tất cả hôm nay cũng chỉ là báo ứng. Ta suy nghĩ, làm cách nào mới khiến mĩ nam biến thái tỉnh táo một chút, hiểu được rốt cuộc hắn muốn cái gì. Tuy rằng, ta nhập vào thân thể của con gái Úy Cẩm Lam, phải chấp nhận tội nghiệt của Úy Cẩm Lam và thù hận của mĩ nam biến thái, nhưng ta cũng không muốn chết. Ta đã trải qua cái chết một lần, nếu ông trời cho ta cơ hội sinh tồn một lần nữa, ta sẽ sống cho thật tốt, ta muốn sống, nếu có thể có chút ít cơ hội có thể tồn tại, ta nhất định phải thử. Nếu biến thái mĩ nam đủ thông minh, nhất định có thể hiểu rõ lời nói của ta.

Nghe ta nói xong, mĩ nam biến thái quả nhiên ngẩn ra, hắn bình tĩnh nhìn ta một lúc lâu, ngọn lửa điên cuồng trong mắt dần dần dặp tắt, nhẹ nhàng buông cằm đang bị siết chặt của ta. Nhưng ánh mắt thương xót thoáng qua của ta hiển nhiên chọc giận hắn, ánh mắt hắn lướt qua ta rồi mỉa mai: "Ngươi nhắc nhở ta, Úy tiểu thư, tra tấn một người không cần phải tra tấn nhanh chết như vậy. Lệnh tôn đã nửa chết nửa sống, giày vò không được lâu, mà ngươi, phải sống thật tốt cho ta".

Trong lòng ta cười khổ, hắn nghĩ như vậy, cũng được. Ít nhất, trong khoảng thời gian này hắn sẽ không giết ta. Nhưng…, hắn muốn tra tấn ta thế nào? Ta lắc đầu, không nghĩ nữa, chỉ cần còn sống, còn có cơ hội.

"Ô…, a a…." tiếng kêu khàn khàn của Úy Cẩm Lam lại truyền đến, ta nhìn cái lỗ trên trán hắn, lộ ra một chân nhện đen thui, ta sởn tóc gáy, cầu xin mĩ nam biến thái, nói: "Van xin ngươi, cho hắn chết thống khoái, giết hắn đi!"

Hắn yên lặng nhìn ta, sau một lúc lâu, trên mặt lại treo nụ cười tàn nhẫn: "Giết hắn? Có thể —–"

Lòng ta thả lỏng, còn mong hắn thật sự phát sinh lòng tốt, lại nghe "cạch" một tiếng, hắn rút kiếm đến trước mặt ta, nhìn thấy ánh mắt không hiểu của ta, từng chữ nói, "Chính ngươi động thủ!"

Ta bất ngờ trừng to mắt. Hắn nói ta chính mình động thủ? Hắn có thể nói ta ……., giết người!

"Không!" Ta lắc đầu, sợ hãi trừng mắt nhìn trường kiếm sắc bén chói mắt trên mặt đất, giết người! Hắn sao có thể nói ta giết người! Hắn sao có thể ép ta giết người!

"Không?" hắn cười lạnh, thanh âm ác mộng lại như rắn rết chui vào lỗ tai ta, "Vậy thì để cho nhện từng chút một gặm hắn, gặm cho đến khi toàn thân không còn một miếng thịt, cho đến khi chỉ còn một bộ xương cốt, còn chưa tắt thở, mở miệng rên rỉ…."

"Câm mồm, ngươi câm mồm!" Nước mắt của ta tràn ra như lũ, nắm trường kiếm trên đất, đặt trên cổ Úy Cẩm Lam, ta trừng mắt nhìn Úy Cẩm Lam, trong mắt hắn hiện lên một tia cầu khẩn, ta nhắm mắt lại, trường kiếm cắt cổ họng hắn.

Thời gian trong nháy mắt muốn ngưng đọng lại, ta nghe thấy tiếng binh khí xé rách da, giống như trong bầu trời đêm yên tĩnh, một giọt nước từ phiếm đá chảy xuống, hòa vào dòng nước vô cùng thanh thúy rõ ràng. Ta hoảng sợ buông tay, trường kiếm "cạch" một tiếng rơi xuống đất, ôm mặt, ta xụi lơ ngồi chồm hỗm trên đất, nước mắt chảy ra từ kẽ hở, từng giọt từng giọt rớt xuống sàn nhà.

Giết người! Ta giết người! Ngày đầu tiên chuyển kiếp, ta lại có thể giết người! Người này, thậm chí là phụ thân của thân thể ta đang mang!

Thanh âm của mĩ nam biến thái lại vang lên bên tai, lạnh như bang không có chút độ ấm: "Tử Diên, đem xác ném cho chó ăn!"

Ta rùng mình một cái, giương mắt nhìn hắn, hắn nhìn ta, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lùng: "Lần đầu tiên giết người?"

Ta hung tợn trừng mắt, là hắn, hắn ép ta giết người! Bức ta giết người! Ta chưa từng hận người nào như vậy, chưa từng có! Khi hắn cường bạo ta ta cũng không hận, hắn tra tấn Úy Cẩm Lam ta cũng chỉ sợ hắn, nhưng mà hắn bức ta giết người, ta biết, hình ảnh này sẽ theo ta cả đời, làm cho ta vĩnh viễn không thoát khỏi cơn ác mộng, ông trời ơi! Ta hận hắn, vô cùng hận!

"Cảm giác giết người thật không tốt phải không?" Hắn chẳng hề để tâm hận ý torng mắt ta, mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Về sau ngươi sẽ từ từ quen thôi".

Còn có về sau? Trời đất quay cuồng, ta mệt mỏi, sợ hãi, thống khổ, hoảng sợ thay nhau tra tấn đầu ta, ta bật dậy trừng mắt nhìn mặt cười của tên ác ma, nghiến răng nghiến lợi nói: "ta hận ngươi! Hận ngươi cả đời!"

Mắt tối sầm, trước khi ngã xuống đất, ta mơ hồ nghe nha hoàn áo hồng hỏi hắn: "Gia, xử trí nàng như thế nào?"

"Đem ra ngoài!"

Thanh âm hắn lạnh như băng, thêm sự hắc ám, cảm giác trời đất lẫn lộn, nháy mắt bao trùm lấy hết ý thức của ta.