Chương 4: Băng sơn vị hôn thê tới rồi!

Nhân Vật Phụ Hệ Thống

Chương 4: Băng sơn vị hôn thê tới rồi!

"Tinh! Chúc mừng ký chủ ngộ Đạo,khen thưởng 8000 điểm khí vận trị!"

"Thu được nhiệm vụ: Thu thập đủ 10000 điểm khí vận trị để sửa chữa hệ thống.Nhiệm vụ ban thưởng: thần bí ban thưởng * 1, diễm ngộ * 1"

"Ngọa tào,Diệp Phàm,ngươi ngộ Đạo!?" Tiểu Y khiếp sợ nhìn Diệp Phàm

"Hẳn là,hệ thống thông báo vậy,ta cũng không hiểu"

Diệp Phàm cũng thật vô ngữ,vừa nghi ngờ hệ thống một hồi,con hàng này dường như để chứng minh liền thưởng cho hắn.Nhưng thưởng gì không thưởng,lại thưởng khí vận trị,đúng,ý nghĩa như tên,chính là thể hiện khí vận của ngươi,cũng có thể dùng như một loại tiền tệ để giao dịch với hệ thống,bất quá hệ thống hỏng,hơn nữa cái gọi khí vận này chính là hư vô khó đoán,hiện tại có cái rắm dùng a

Trong lúc hắn còn đang chửi thầm hệ thống,tiểu Y thật là mừng phát điên,hận không thể ôm hôn Diệp Phàm,này đúng là cái hảo ký chủ a! Mới dung hợp hệ thống không bao lâu đã ngộ Đạo,phải biết đây chính là có thể ngộ chứ không thể cầu a,nếu Diệp Phàm là một cái người tu tiên,hiểu rõ giá trị của "ngộ Đạo" chắc chắn sẽ không một mặt ngốc bức như hiện tại.Haiz,thiếu hiểu biết thật đáng sợ,kẻ thiếu hiểu biết thật đáng thương,tiểu Y không thể làm gì hơn là ném cho hắn một cái thương hại ánh mắt,khiến Diệp đại thiếu mặt càng ngốc bức.Bất quá rất nhanh tiểu Y liền thu lại tiểu tâm tư,nàng biết rõ lợi ích của ngộ Đạo vật này,nếu có thể thêm mấy lần,chẳng phải hệ thống liền có thể sửa,nàng cũng không cần một bộ cầu bao nuôi như hiện tại?

Nàng vội hỏi: "Vậy ngươi chính là vừa nghĩ cái gì?"

"Cũng không có gì,chỉ là nghĩ vài chuyện...sau đó như ngộ ra cái gì đó,cảm giác toàn thân thoải mái,nhẹ nhõm...ừm,rất sảng khoái!?"

"Sảng khoái?"

"Ừ"

"Vậy hảo,giờ ngươi ngồi xếp bằng bình tâm,thả lỏng toàn thân,cố gắng cảm nhận lại lần nữa,ân,chính là cảm nhận cảm giác sảng khoái đó!"

Diệp Phàm bất đắc dĩ đáp: "Ân,để ta thử xem sao..."

Tổng cũng không thể nói với nàng này đó hắn nói với nàng là cảm giác mỗi khi hắn... đi

Ân, '...' ở đây cũng không có gì,nhai chingum Cool-air,sảng khoái dài lâu mà thôi~

Cũng không thể nói thật hắn chính là mê luyến của nàng loli thân thể mới giữ nàng lại,từ đó nội tâm yy một hồi tương lai về sau có một cái thiếp thân kiều tiểu loli mới ngộ Đạo đi!

Mịa...chẳng lẽ đạo của hắn là Dâm đạo? Cái này cũng không thể trách Diệp đại thiếu a~, hắn chính là vài tháng rồi không gần nữ sắc,lại bị cái này tiểu loli kích thích một hồi,chưa kể loli cũng là hàng cấm a,dù sao hắn sống tới từng này tuổi,số lần được thử qua cũng không nhiều!

10 phút trôi qua...

Diệp Phàm uể oải cựa quậy người, than thở: "Cái kia cái gì...tiểu Y,ngồi xếp bằng kiểu này thật khó a,vai ta mỏi lạp~".Hắn cũng là thực mỏi,cái này tư thế xếp bằng nhìn đơn giản,chính là ngồi một chỗ,nhưng làm mới thấy khó,hắn cũng chính là không quen ngồi tư thế này,mới một lúc thân thể liền biểu tình!

Tiểu Y cũng liền hiểu ý, an ủi hắn: "Tới,tính bản tiểu thư ủy khuất chính mình,ta giúp ngươi bóp vai,ngươi cứ tập trung cảm ngộ là được~"

20 phút trôi qua...

"Ân,ngươi dùng sức chút"

30 phút...

Diệp Phàm một bên hưởng thụ tiểu Y xoa bóp,một bên tà ác suy nghĩ,nắn bóp vai không đủ sảng,nếu có thể...hắc hắc,nắn bóp bên dưới một chút,...phi phi,quá tà ác,la lị là để yêu thương,không phải để tiết độc!

Quá tà ác,Diệp Phàm liền lắc đầu mấy cái,xua đuổi này đó tà ác tư tưởng,tập trung hưởng thụ tiểu Y xoa bóp

40 phút...

Ân,thực ra không hề có 40 phút,tiểu Y rất nhanh liền nhận ra con hàng này đang diễn kịch,cái mặt này,đối,chính nó,chính là một bộ đang hưởng thụ chứ đâu ra suy ngẫm ngộ đạo?

Không ai biết sau đó mọi chuyện thế nào,chỉ biết nhà chúng ta đại thiếu gia sau khi ra khỏi phòng,trên mắt liền thêm một viền nhàn nhạt màu tím.Tiểu Y cũng không nhiều lời,nhắc hắn cẩn thận một chút,lại thêm sớm chút hoàn thành nhiệm vụ,liền tiến vào hệ thống ngủ đông,còn không quên ngạo kiều cảnh cáo hắn nếu không có việc gì đừng làm phiền nàng,bất quá...

"Tiểu Y,ngươi thích hay không ăn KFC? Ta dẫn ngươi đi?"

"Tiểu Y,trong hệ thống có không quần áo mới,ta dẫn ngươi đi mua?"

"Tiểu Y,có phải không trong hệ thống buồn chán,nói,bổn thiếu dẫn ngươi đi chơi,bar,club này đó đều được,...phi phi,ngươi là la lị,hẳn là thích cái gì thủy cung,vườn bách thú đi?"

"Tiểu Y,..."

Nhịn không được Diệp Phàm hóa thân con ruồi vo ve,tiểu Y bất lực đáp: "Ký chủ,ta thật sự rất mệt,cần nghỉ ngơi một hồi,có thể hay không tha cho ta hảo?"

"Tính ngươi thức thời,hắc,đối nhân xử thế cũng không tệ đi,ân uy có đủ,vừa tấu ta một đốn,giờ lại ngọt ngào một cái ký chủ hai cái ký chủ tha cho ta lạp,tính,đàn ông cũng không thể hẹp hòi,cũng không thể luôn dày vò ngươi,hảo hảo nghỉ ngơi thân thể cho tốt,chờ lần sau bổn thiếu lại hảo hảo dày vò ngươi"

Diệp Phàm vừa đi vừa tiện tiện cười,dù tiểu Y đã trốn vào hệ thống,không thể lại sờ sờ,bất quá chiếm chút tiện nghi miệng lưỡi cũng không tệ

Chậc,hảo nghỉ ngơi thân thể,hảo hảo dày vò,thực khiến người ta nổi lên suy nghĩ khác...

Bất quá hắn thật sự ngày càng đánh giá cao tiểu Y, cô gái nhỏ này rất thông minh nha!

Vốn thấy nàng có vẻ cấp thiết cần khí vận trị để chữa trị hệ thống,dù hệ thống trao nhiệm vụ đã có cố định phần thưởng,bất quá nếu có thể xin thêm chút gì từ nàng hắn cũng không ngại,ít nhất nếu có thể thưởng thức kia trương miệng nhỏ lần nữa cũng không tồi.

Nhưng hắn chưa kịp đề đạt cái gì quá đáng yêu sách,con hàng này liền giả ngu,diễn vai ngoan ngoãn tiểu thị nữ giúp hắn bóp vai.Mặc dù gợi ý nàng là hắn,bất quá cũng chỉ là bông đùa vài câu,ai ngờ nàng liền đáp ứng,giờ ngẫm lại mới thấy đúng là tự đào hố cho mình nhảy...trời gây nghiệt có thể sống,tự gây nghiệt khó sống a!

Hắn thực ngộ Đạo liền hảo,giúp hắn một tay,nàng cũng không đi đâu thiệt thòi

Hắn thực giả vờ, nàng liền tấu hắn một đốn,cũng không thể nói gì vì chính hắn lừa nàng a!

Cũng không thể tiếp tục đề đạt yêu sách gì nữa,dù kia chỉ là lời bông đùa,nhưng cũng là chính miệng hắn nói ra,giờ lại yêu cầu cái gì cũng không khỏi quá không biết điều!

Nếu tranh cãi tới cùng,hắn cũng không đuối lý đi đâu,bất quá nhân gia là tiểu la lị,cãi nhau với một cái la lị,ngươi có còn là đàn ông,có còn phong độ!?

Dù sao cũng chiếm nhân gia tiện nghi,hẳn là chịu trách nhiệm,giúp nhân gia làm nhiệm vụ đi

Nhưng làm sao để gia tăng khí vận trị,cái này tiểu Y cũng không có nói,hiện tại hắn cũng chỉ biết một con đường có thể kiếm khí vận trị,chính là cái kia mờ mịt "Đạo".

Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì,Diệp Phàm liền quyết đoán vứt ra sau đầu,tập trung xử lý của hắn bữa sáng

"Nha,có trứng ốp lết lòng đào,món con thích ăn nhất,thật chỉ có Ngô mụ thương con nhất lạp~"

Diệp Phàm cười cười,thật thà đạo,hắn cũng không có nửa điểm khách sáo mà từng lời đều thật lòng,hơn nữa cũng là sự thật

Nói Ngô mụ thương hắn nhất,chính là không sai

Có khi còn thương hắn hơn hắn ba ba,hắn mụ mụ

Ngô mụ trước đây chính là đi theo hắn mụ mụ,sau đó lại theo chăm sóc hắn,nhìn hắn từ bé tới lớn trưởng thành,chăm sóc hắn từ miếng ăn tới lúc ngủ

Ba hắn bận quân vụ,nghe nói mụ mụ hắn lúc lâm bồn sinh hắn,ba ba hắn cũng không có mặt,chính ngô mụ ở bên cạnh cổ vũ nàng,ngoài bác sĩ, Ngô mụ cũng là người đầu tiên ôm hắn khi vừa chào đời,đưa cho hắn mụ mụ

Một cái xuất thân Tô gia đại tiểu thư,nào có biết thay tã cho trẻ con,cũng là ngô mụ một tay thay tã cho hắn

Khi hắn tám tuổi,nghịch ngợm làm vỡ bình cổ của gia gia,gia gia tính tình nghiêm khắc hắn cũng biết,liền sợ hãi khóc một hồi,cuối cùng chính là Ngô mụ thế hắn nhận tội

Nhưng cũng không giấu được,lần đó gia gia nổi trận lôi đình,đánh hắn một đốn,khiến hắn khắc sâu giáo huấn của gia gia trước khi đi: "Con cháu Diệp gia,dám làm,dám chịu,hôm nay vỡ nát,không phải một cái bình cổ,vỡ nát chính là sự kỳ vọng,sự tin tưởng của ta với con."

Cũng chính vì vậy,lần này làm ra loại sự ô long như vậy,Diệp Phàm mới như vậy dằn vặt,mới như vậy tự trách,mới như vậy muốn tự mình giải quyết

Ai ngờ cuối cùng lại là một mớ bòng bong

"Thiếu gia,chuyện đã qua,ngươi cũng nên cho qua đi...dù sao cũng không phải thiếu gia cố ý...hơn nữa..."

Thấy hắn trên mặt một vẻ thất lạc, Ngô mụ vội an ủi hắn,mấy tháng qua hắn luôn một bộ như vậy,nàng cũng vô cùng đau lòng,nhưng không biết nói gì cho phải

Nghe vậy Diệp Phàm vội điều chỉnh lại cảm xúc,nở nụ cười đáp:"Chuyện đã xảy ra,đúng hay sai,cố ý hay vô ý cũng không quan trọng,mấu chốt là làm sao bù đắp,con lúc đó thật ngu ngốc,cũng thật đáng thương,ngoài tiền ra,cũng không có gì khác,cũng chỉ biết dùng tiền đi giải quyết,chậc chậc...Ngô mụ,người yên tâm,con đã biết phải làm gì"

"Ân,thiếu gia đã hiểu thì tốt rồi,để ta đi pha trà đi, vẫn Lavender chứ?"

"Ân,trà Lavender giúp thư giãn tinh thần và giảm những cơn đau đầu,bất quá..."

Nói tới đây Diệp Phàm dừng lại,hai mắt trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ,lẩm bẩm

"Tảng băng kia tới rồi!"

"Ngô mụ,tảng băng kia tới,kêu cô ấy tới thư phòng,...ân,đồ uống sao? Để xua đi cái lạnh,không gì hơn một tách cà phê Ireland đi,bớt chút whisky,nhiều chút kem sữa,nhớ đừng khuấy!"