Chương 667: Bách Gia Cự Tử.

Nhân Tổ

Chương 667: Bách Gia Cự Tử.

Chương 667: Bách Gia Cự Tử.

Tất cả mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, Hàn phu tử xuất thế, muốn tuần tra lục đảo, phải làm một chút chuẩn bị.

Đúng lúc này, Tôn Kỳ từ từ bay lên, trên trời cao tinh quang vương vãi, hắn tắm rửa tinh quang giống như thần vương giáng thế.

"Lý Bôn tướng quân!" Tôn Kỳ cất tiếng gọi.

Tất cả nghe tiếng đều dừng động tác, Lý Bôn khóe mắt nhảy lên, mấy vị phong thần khó hiểu: tên nhóc này lại muốn làm cái gì?

"Có chuyện?" Lý Bôn lạnh lùng.

"Trước đó ta từng nói nếu chúng ta tại Ma giới, ngày hôm sau đầu tướng quân đã treo trên cổng thành. Tướng quân bây giờ tin sao?"

Lý Bôn nhíu mày, tên này nhắc lại lời này là có ý gì? không chỉ Lý Bôn mà mọi người đều không hiểu được hành động của Tôn Kỳ, đây vốn chỉ là tranh miệng lưỡi với nhau, qua rồi thì thôi, nhắc lại chỉ lộ ra vẻ tiểu nhân, đây là tự làm mất thân phận Hàn phu tử học trò.

"Sư huynh của ta là thống soái quân đội, chém đầu tướng quân có khó?" đã gây được sự chú ý của mọi người, Tôn Kỳ bắt đầu diễn thuyết: "Luật pháp không phải chỉ để bảo vệ ta, mà còn để bảo vệ tướng quân."

Tôn Kỳ bắt đầu chỉ tay:

"Bảo vệ Thiên Sát tiền bối, bảo vệ Chung Sơn Thần tiền bối..."

Sau đó hắn chỉ tay xuống:

"Bảo vệ ngươi Lôi Động, bảo vệ ngươi Nguyên Sa..."

Hắn lại đưa tay chỉ tất cả học viên:

"Bảo vệ tất cả mọi người, bảo vệ những người yếu kém nhất, bảo vệ những người tu luyện nguyện lực như ta..."

"Nhưng mà hôm nay có những người ỷ vào thân phận năm lần bảy lượt phá luật. Chẳng lẽ luật pháp ban hành chỉ áp dụng cho kẻ yếu."

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Lôi Động:

"Ngươi chính là kẻ đầu têu, nếu không có luật pháp, ta đã giết ngươi ngay giây phút đầu tiên."

Như để chứng minh lời mình, Tôn Kỳ đôi cánh mở ra, xác thực bản thân nhất dực. Trên đôi cánh quấn đầy những sợi nguyện lực, chứng minh hắn tu luyện nguyện lực không sai. Cỗ uy áp từ hắn tỏa ra cường hoành ép tất cả học viên đến hít thở không thông. Uy áp này vượt qua bọn Lôi Động, Nguyên Sa, Dạ Tuyết trước đó, khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.

Thường thức là tu luyện nguyện lực luôn yếu hơn cùng cảnh nhưng hiện tại Tôn Kỳ đang chứng minh điều ngược lại, mà những người bị hắn ép càng là thiên tài trong thiên tài.

"Lôi Động, ta sẽ cho ngươi biết ngươi đã được pháp luật bảo vệ như thế nào!"

Tôn Kỳ vươn đại thủ chụp xuống.

Lôi Động hừ lạnh, hắn không sợ, hắn đủ tinh minh để nhận ra Tôn Kỳ đây là muốn đạp lên hắn thành tựu uy danh bản thân.

Hắn lúc này đã khôi phục được bảy phần sức lực, tự tin cho dù không bại được Tôn Kỳ nhưng cũng sẽ không bị thua, phá hỏng kế hoạch Tôn Kỳ.

Hắn kết xuất Lôi Động Ấn, đây chính là tuyệt chiêu thành danh của hắn.

Đại thủ chụp xuống, Lôi Động Ấn oanh ra. Đại thủ chụp lấy Lôi Động Ấn, tia điện như những con rắn cắn vào đại thủ. Tôn Kỳ hừ lạnh, vận lực.

Răng rắc… Lôi Động Ấn xuất hiện vết nứt rồi... oanh! Lôi Động Ấn vỡ nát. Đại thủ không còn ngăn cản trực tiếp đạp xuống.

Ầm! đại thủ tiêu tán, dưới hố đất, Lôi Động nằm bẹp dí, hơi thở thoi thóp.

Tôn Kỳ cúi mắt nhìn xuống, không thèm để ý, hắn đưa mắt nhìn Lý Bôn và Thiên Sát lão nhân hỏi:

"Chư vị nói xem luật pháp là đang bảo vệ ai?"

Không ai trả lời hắn!

Mấy vị phong thần cũng không còn lời nào để nói. Trong chuyện này đúng là bọn hắn có lỗi.

Đám học viên ngước mắt nhìn đầy ngưỡng mộ, đây là cả phong thần cũng dám trách mắng, đám tu luyện nguyện lực càng là ngưỡng mộ, Tôn Kỳ giống như thần của bọn chúng.

Ai cũng có ước mơ, vì ước mơ mà cố gắng, nếu như có người có thể thực hiện ước mơ cho ngươi thì người đó sẽ bị đồng hóa là ước mơ, trở thành thần của ngươi.

Nhân tộc thờ Thần tộc bị mắng ngu ngốc, nhưng thật ra Thần tộc trong lòng cũng có những vị thần riêng.

Tôn Kỳ không nghi ngờ gì đã xây vững địa vị trong giới tu luyện nguyện lực.

Đây chính là mục đích của hắn khi mạo hiểm chỉ trích mấy vị phong thần.

"Được rồi! lời người nói không sai, trong chuyện này tất cả bọn ta đều có lỗi." Thương Quân phá vỡ im lặng.

"Phạt Lôi Động mười năm diện bích hối lỗi. Lý Bôn giết địch đủ 1000 công huân. Thiên Sát một ngàn năm bổng lộc. Còn lại trừ trăm năm bổng lộc, tất cả tự vấn lương tâm đi."

"Ngươi vừa lòng chứ!?" Thương Quân nhìn Tôn Kỳ hỏi.

"Thương Quân công tư phân minh." Tôn Kỳ chắp tay.

Đám học viên cảm thấy thỏa mãn, phong thần cũng phải theo luật pháp mà bị phạt. Tôn Kỳ không kích động nữa, tất cả lắng xuống.

Thương Quân đảo mắt nhìn quanh nói:

"Nếu không ai còn ý kiến gì nữa thì ta tuyên bố: Tôn Kỳ thứ nhất, Dạ Tuyết thứ hai, Lôi Động thứ ba, Nguyên Sa thứ tư. Các vị trí còn lại do trọng tài quyết, nếu ai có ý kiến có thể xin quyết đấu."

Lôi Động khóc đầy một dòng sông, vốn nghĩ sẽ dễ dàng lấy vị trí thứ nhất, cuối cùng lại trở thành phông nền cho mấy tên tiểu tử. Ai biểu người ta chỗ dựa quá lớn. Hắn cứ nghĩ mình là phong thần đã đủ lớn nhưng mà Nguyên Sa có Bắc Ngạo quân Lý Bôn ủng hộ, Dạ Tuyết có Nữ Thần Điện, Tôn Kỳ còn khủng bố hơn khi là đệ tử của Hàn phu tử.

Nhìn lại, hắn mới là kẻ đáng thương nhất.

Không ai có ý kiến, Thương Quân tiếp tục hỏi:

"Cả bốn các ngươi đều đã nhất dực, cũng nên chọn nhà, mặc dù đều rõ các ngươi sẽ chọn nơi nào nhưng mà ta vẫn phải hỏi các ngươi muốn chọn nhà nào?"

Lôi Động, Nguyên Sa chọn Thần Đạo Gia.

Dạ Tuyết là người Nữ Thần Điện.

Tới phiên Tôn Kỳ, hắn chắp tay nói:

"Các vị gia chủ, mỗi nhà đều có sở trường riêng, học trò hy vọng nhận được sự bồi dưỡng của tất cả các nhà."

"Tiểu tử đừng tham! Ngươi không phải người nhà, không ai sẽ dốc sức bồi dưỡng ngươi." Đấu Chiến cười nói.

"Nhưng mà không phải có một cơ chế cho phép điều đó sao?" Tôn Kỳ mỉm cười.

"Ý ngươi là... Bách Gia Cự Tử."

"Phải!" Tôn Kỳ gật đầu.

Bách Gia Cự Tử là một chức danh đặc biệt, nhận được sự bồi dưỡng của tất cả các nhà, không phải bình thường bồi dưỡng mà là cao nhất bồi dưỡng.

Từ trước đến nay, thiên tài đều nhắm đến vị trí này, nhưng trong cả lịch sử Thần tộc số người thực sự trở thành Bách Gia Cự Tử chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Điều kiện trở thành Bách Gia Cự Tử rất đơn giản đánh bại thử thách các nhà đặt ra. Chỉ đơn giản như vậy!

Nhưng mà chức danh này lâu rồi chưa có ai khiêu chiến nên nhiều người cũng quên mất. Sau một thoáng im lặng, Đấu Chiến đầu tiên phá lên cười, nói:

"Được! tiểu tử có chí khí, ta chờ ngươi tới Binh Gia khiêu chiến."

"Bọn ta chờ ngươi!" mấy vị gia chủ khác cũng lên tiếng.

Đúng lúc này từ trong hố đất, Lôi Đông ngóc đầu dậy nói:

"Ta cũng muốn tham gia."

Hắn ban đầu chọn Thần Đạo Gia, vì không nhớ đến chức danh này, nếu nhớ đến vậy thì làm sao có thể bỏ qua.

"Ta tham gia." Nguyên Sa cũng không chịu kém cạnh.

Dạ Tuyết một thoáng suy nghĩ, hay là thôi.

"Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi không tham gia sao?" Tôn Kỳ đột nhiên lại gần hỏi.

"Ngươi gọi ai?" Dạ Tuyết rút kiếm chỉ thẳng yết hầu.

Tôn Kỳ đẩy nhẹ mũi kiếm: "Thật sắc nha!"

"Ngươi đây là muốn đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ sao?"

Dạ Tuyết hừ một tiếng thu lại kiếm.

"Vậy mới đúng!" Tôn Kỳ lợi dụng cơ hội vỗ đầu Dạ Tuyết: "Tiểu Tuyết Tuyết gọi sư thúc đi!"

"Hừ! tiểu nhân đắc chí!" Dạ Tuyết nghiến răng ken két, không làm gì được, chỉ có thể coi như không thấy. Nàng quay đầu biến mất tại chỗ.

Đám đông dần tan, Trần Kỷ nắm tay Trần Dung len lỏi qua đám người, nàng thế nhưng nợ tới mười ngàn điểm. Không chạy nhanh sẽ bị bắt.

"Chạy đi đâu!" Tôn Kỳ đột nhiên xuất hiện chặn trước mặt, trên miệng treo nụ cười.

"Chúc mừng ngươi giành quán quân, ta đang định tổ chức tiệc mừng cho người. Ngươi chờ một chút, ta đi chuẩn bị." Trần Kỷ chạy nhanh.

Tôn Kỳ túm cổ áo, Trần Kỷ chân đạp như vịt, cười hề hề:

"Thẩm đại ca, tha cho muội đi mà!"

Trần Kỷ làm ra vẻ ủy khuất.

"Không được!" Tôn Kỳ lắc đầu, trò này làm sao có thể dụ được hắn.

Trần Kỷ giở trò trẻ con khóc lóc thảm thương, lăn ra đất ăn vạ.

"Ngươi khóc cũng vô dụng, thiếu nợ phải trả."

Trần Kỷ đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt kiên nghị:

"Nếu ngươi đã nhất quyết đòi, vậy thì… ta trả là được chứ gì.

Trần Kỷ ta trước nay không nợ ai, làm người luôn thẳng sống lưng. Thua thì chung, Trần Kỷ ta tuyệt đối không chạy nợ."

"Tỷ tỷ..." Trần Dung rưng rưng nước mắt, tỷ tỷ cuối cùng cũng biết chịu trách nhiệm nhưng mà… đột nhiên nàng bị một bàn tay đẩy mạnh sau lưng.

"Ta gán muội muội trả nợ." Trần Kỷ thân hình đã biến mất trong đám đông, giọng nói vọng lại.

Tôn Kỳ đưa tay đỡ lấy Trần Dung, Trần Dung ngã vào lòng hắn, xấu hổ muốn chết, thật không dám ngẩng mặt lên. Tôn Kỳ mỉm cười, nàng có thể thoát được lòng bàn tay hắn sao?

Một lúc sau, Trần Dung lấy hết can đảm đẩy người ra khỏi vòng tay Tôn Kỳ, vén tóc e thẹn:

"Học huynh yên tâm, muội sẽ cố gắng làm nhiệm vụ, trả điểm cho huynh."

"Cần gì kiếm đâu xa, ta thật ra cũng có nhiệm vụ cho hai muội." Tôn Kỳ mỉm cười, nâng cằm nàng.

Trần Dung hai má phiếm hồng, thỏ thẻ:

"Muội nghe theo học huynh."

Tôn Kỳ muốn để Trần Kỷ, Trần Dung thay mình liên lạc với bọn tu nguyện lực.

Sau chuyện hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều tên tìm đến hắn. Bọn tu luyện nguyện lực ở tầng đáy chót nhưng rất đông đảo, nếu biết tận dụng tốt sẽ mang lại lợi ích không nhỏ.

Hắn không trực tiếp liên hệ, nếu như có vấn đề sẽ làm thằn lằn đứt đuôi, đổ hết tội cho hai tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ.



Ngày hôm sau, Tôn Kỳ đến trước trụ sở Văn Gia tiếp nhận khiêu chiến, hắn còn tưởng sẽ đánh nhau to hoặc cũng là đại chiến quần nho. Thế nhưng Nhã Văn chỉ đơn giản mang cho hắn một đống sách, nói hắn đọc hết trong ba ngày.

"Đơn giản như vậy?" Tôn Kỳ không tin hỏi.

"Đúng! chỉ đơn giản như vậy."

"Không có khảo nghiệm gì sao?"

"Không có!"

"Có thể cho thêm thời gian sao?"

"Không được!"

"Thêm gấp đôi sách cũng được."

"Không cần, bằng này sách là được."

"Gia chủ, ngài nghe học trò nói một câu, có thể..."

"Không thể! ta biết ngươi đang nghĩ gì. Yên tâm đi, ba ngày sau ngươi nhất định sẽ tại Nữ Thần Điện, chạy không thoát đâu."

Tôn Kỳ khổ sở, ý định của hắn bị Nhã Văn nhìn thấu.

"Gia chủ, thử thách cũng không thể dễ như vậy a. Bọn Nguyên Sa, Lôi Động sẽ không phục."

"Không sao! bọn chúng cũng là như vậy thử thách."

"Gia chủ, như vậy chẳng khác nào cho không."

"Văn Gia quý nhất chỉ có sách, các ngươi có thành Bách Gia Cự Tử hay không thì quyền hạn cũng như vậy, ta còn sợ người trẻ các ngươi lười đọc sách."

"Gia chủ, đừng như vậy a!"

"Được rồi! yên tâm đọc sách đi!"

Nhã Văn bước đi để Tôn Kỳ một mình một đống sách.

Tôn Kỳ chỉ có thể vừa nuốt nước mắt vừa đọc sách. Những sách này cố nhiên quý giá nhưng mục đích của hắn là trốn Thanh Thiên, xem ra thất bại rồi.

Ba ngày sau, cửa phòng mở ra, Nhã Văn nhìn hắn tươi cười:

"Đến giờ rồi!"

"Gia chủ, học trò thế nhưng còn chưa đọc xong!"

"Không vội! sách lúc nào cũng ở đây, ngươi đã là người Văn Gia có thể đến đọc bất cứ lúc nào."

"Gia chủ không kiểm tra một chút sao? học trò cảm thấy sức đọc kém cỏi, chỉ sợ không đủ tiêu chuẩn vào Văn Gia."

"Đủ!" Nhã Văn dứt khoát, búng tay một cái, một tia sáng bay vào trong thẻ định danh của Tôn Kỳ, thêm vào thông tin: Thẩm Văn, Văn Gia.

"Gia chủ…" Tôn Kỳ định câu giờ nhưng đã bị Nhã Văn túm cổ áo.

Vút! một tiếng, cả hai biến mất tại chỗ, xuất hiện đã là trước cổng Nữ Thần Điện.

"Ngươi tự đi vào đi." Nhã Văn để lại một câu rồi cũng biến mất.

Nhã Văn mang con bỏ chợ, Tôn Kỳ mắt đảo trái phải, ngơ ngơ ngác ngác. Đúng lúc này cửa lớn Nữ Thần Điện mở ra, có giọng nói:

"Tiến tới!"

Tôn Kỳ từng bước chậm chạp đi vào, lòng thật không muốn chút nào.

Không gian lạ lẫm, không khí quá trang nghiêm làm hắn cảm thấy ngột ngạt, hắn đôi khi sẽ gặp một vài nữ quan, hắn chưa kịp mở miệng hỏi thì bọn họ đã đưa ngón tay chỉ đường, sau đó đi mất, chẳng kịp nói lời nào.

Tôn Kỳ theo bọn họ chỉ đi vào một căn phòng. Hắn thấy được Thanh Thiên.

"Sư tỷ an khang!" Tôn Kỳ hành lễ.

"Ngồi đi!" Thanh Thiên ra lệnh.

Tôn Kỳ ngồi xuống đối diện Thanh Thiên, trước mặt là một chậu nước.

"Lấy ra một giọt tinh huyết!" Thanh Thiên ra lệnh.

"Sư tỷ, cái này là cái gì?" Tôn Kỳ không vội làm theo mà thăm dò trước.

"Đây là Thủy Âm Bảo Kính, có thể thấy được tương lai." Thanh Thiên trả lời.

Thì ra là vậy, không ngoài suy đoán của hắn.