Chương 1: Cường Giả Trọng Sinh

Nhân Sinh Tại Đô Thị

Chương 1: Cường Giả Trọng Sinh

Trên 1 hành tinh xuất hiện nhân ảnh của 3 người dưới đất là thi thể của hàng vạn sinh linh có ma tộc, thần tộc, yêu tộc,...

Diệp Lăng mạng ngươi nên kết thúc tại đây thôi, ta cho ngươi cơ hội chỉ cần ngươi đồng ý lấy con gái ta thần phục ma tộc thì ân oán giữa ma tộc và ngươi sẽ chấm dứt" Trung niên mặc hắc y chĩa kiếm vào Diệp Lăng hét to

Trước mũi kiếm là 1 thanh niên sắc mặt tái nhợt do vết thương chồng chất trên người từ trận đấu nhưng vẫn không làm giảm vẻ mị hoặc chúng sinh của mình khuôn mặt như được thượng đế tạo nên mày kiếm mắt phượng môi mỏng như cánh đào lúc này khóe môi còn dính một ít máu hiện lên vẻ cuồng dã, ngang tàn nhất là 2 con ngươi sáng như hàng vạn tinh tú trong ngân như hút hết ánh sáng của vạn vận.

"Hừ. Có chết ta cũng không lấy nàng cũng không khuất phục ma tộc". Diệp Lăng 1 tay che vết thương trên ngực 1 tay nắm chặt kiếm nói với trung niên mặc hắc y

Nghe thấy vậy nữ nhân đứng cạnh trở lên ảm đạm. Nữ nhân mặc quần áo bó sát người để hở cái rốn tinh xảo dáng người nóng bỏng chỗ nào cần lồi thì lồi chỗ nào cần lõm thì lõm mắt phượng mày ngài chỉ cần cái liếc mắt là đủ làm nam nhân điên đảo. Đây chinh là vưu vật mà nam nhân ai cũng mơ ước

"Chàng sao có thể phụ bạc ta như vậy, ta yêu chàng như vậy mà chàng không yêu ta dù chỉ một chút sao". Nữ tứ vừa nói vừa nức nở

Diệp Lăng nhìn nữ tử trước mặt khóe môi tà mì nhấc lên

"Ta với ngươi, thần ma phân cách vì vậy giữa 2 ta là điều không thể". Nói đến đây trong lòng Diệp Lăng cảm thấy chua xót nhưng không biết vì sao

Diệp Lăng Nói xong nữ nhân khóc nức nở dáng điệu hoa lê đái vũ khiến người ta cảm thấy đau lòng

"Diệp Lăng ngươi đừng quá đáng. Con gái ta có gì không tốt". Trung niên hắc y tức giận tay quát

Đột nhiên Diệp Lăng huy kiếm đâm vào ngực mình. Hắn từ đầu đến giờ muốn dùng thần lực để tạo ra hệ thống để tu luyện lại từ đầu cuối cùng cũng xong nên hắn đã tự vẫn. Diệp Lăng biết hiện tại không thể đánh lại trung niên mặc hắc y nên hắn đành tự vẫn

Trước khi chết Diệp Lăng mơ hồ cảm nhận được một thân ảnh mê người ôm hắn mà khóc. Chính hắn cũng không thể ngờ được người đó lại là nàng. Lúc ấy hắn còn nhớ nàng vừa khóc vừa nói"nếu có kiếp sau ta chỉ muốn chàng cùng ta là người bình thường cùng nhau sống trọn đời trọn kiếp"

Thì ra nàng yêu ta vậy mà ta nghĩ nàng vì gia tộc nên mới lấy ta. Diệp Lăng ta đời này chưa từng hối hận chỉ hối hận sao không yêu nàng từ đầu

Hàng trăm năm sau

Trên hành tinh mang tên trái đất, những tòa nhà cao tầng san sát nhau che đi màn đêm tăm tối

Trong 1 góc nhỏ của thành phố, 1 đứa trẻ ước chừng 14 tuổi đang nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt đang ôm trong ngực 1 cái túi

Xung quanh, có vài tên lưu manh từng cái đầu xanh, đầu đỏ mặt mày khinh thường

"Xui xẻo hài tử này đi ăn trộm bị ta bắt được a!"

"Lão tử hôm nay tâm trạng tốt tha cho ngươi vậy"

"Haha. Chúng ta rời đi thôi"

Đám lưu manh đang chuẩn bị rời đi

Ngay lúc này, bầu trời ban đêm bỗng xuất hiện tia sáng sáng cắt ngang bầu trời. Cảnh tượng này quá quỷ dị như trái đất sắp bị hủy diệt vậy

Răng rắc!

Đứa trẻ đang nằm trên mặt đất bỗng đứng dậy. Giờ phút này 2 con mắt mở ra

Một đôi con ngươi như dải ngân hà

Tinh túy như sâu thẳm như vũ trụ

Trên người vết thương chồng chất nhìn dáng vẻ như là tử thần đến đòi mạng

Đám lưu manh bị dọa sợ run rẩy đang định chạy thì bỗng dưng cảm thấy yết hầu như bị bóp chặt. Ngay tức khắc từng tên một ngã xuống ở vùng cổ đã nhiễm máu tươi

Gió nhe nổi lên, đám lưu manh lập tức biến mất như chưa từng có gì xảy ra

"Uyển Nhi, ta thật hối hận a! Nếu như có kiếp sau cho dù nàng là ma ta cũng lấy nàng làm vợ".Nghĩ đến thân ảnh ôm lấy hắn lúc chết Diệp Lăng lại cảm thấy nhung nhớ

Đứa trẻ này chính là Diệp Lăng sau khi tự vẫn linh hồn đã nhập vào nguyên chủ. Nguyên chủ tên là Diệp Thiên là con của 1 gia đình giàu có nhưng lại bị phá sản. Chính vì vậy nguyên chủ đã bỏ nhà ra đi, đến ngày thứ 5 vì đói quá nên đi ăn trộm bị bọn lưu manh bắt được đánh cho 1 trận

P/s:(từ giờ Diệp Lăng thành Diệp Thiên)

Keng!

Ngay lập tức 1 thanh âm lạnh lẽo xuất hiện

"Đinh!Thành công dung nhập hệ thống toàn năng vô địch"

"Đinh! Thành công dung nhập nhận được quà tân thủ"

"Đinh!Phải chăng mở quà tân thủ"

"Không. Mở thông tin nhân vật"

Thông tin nhân vật:

Tên: Diệp Thiên

Tuổi: 14

Tu vi: chưa có

Nhan giá trị: 60

Kĩ năng: chưa có

Kĩ năng nghề nghiệp: chưa có

Túi đồ: chưa có

Nhiệm vụ: trong vòng 1 năm trở thành top 10 tỷ phú thế giới (khen thưởng:mở ra 1/1000 phong ấn sức mạnh)

"Mở quà tân thủ"

"Đinh!chủ nhận mở được 1/1000 phong ấn sức mạnh"

"Đinh!chủ nhận khôi phục thân xác kiếp trước"

"Đinh!1 vé rút thưởng kĩ năng nghề nghiệp tông sư"

Hệ thống dứt lời, trên trời xuất hiện 1 tia xét đánh vào người Diệp Thiên

Sau vài phút, Diệp Thiên như được lột xác. Những vệt thương đã biến thương đã biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ như đao gọt, mày kiếm mắt phượng so với minh tinh còn đẹp hơn

"Rút thưởng"

Ngay lập tức,1 vòng quay lóe lên rồi bắt đầu chạy

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân rút được học tập tông sư"

"Mở thuộc tính nhân vật"

Thuộc tính nhân vật

Tên: Diệp Thiên

Tuổi: 14

Tu vi: Đại thừa viên mãn

Nhan giá trị: 80

Kĩ năng: chưa có

Kĩ năng nghề nghiệp: học tập tông sư

Túi đồ: chưa có

Nhiệm vụ: trong vòng 1 năm trở thành top 10 tỷ phú thế giới (khen thưởng:mở ra 1/1000 phong ấn sức mạnh)

Rời hệ thống Diệp Thiên liền bước ra khỏi ngõ

Thành phố Nam Hải, tuy là ban đêm nhưng vẫn hết sức náo nhiệt

Diệp thước đi được vài trăm bước thì nghe thấy tiếng thét của 1 nữ tử vang đến

"A!!! Cầm thú ngươi buông ta ra"

Nữ tử dung mạo xinh đẹp quần áo xộc xệch nhìn thấy Diệp Thiên vội hô to

"Ngươi cứu ta ta cái gì cũng cho a"

Lưu manh nhìn thấy Diệp Thiên bật cười khinh bỉ

"Haha cái tiểu hài tử này mẹ ngươi đang chờ ở nhà nửa đêm ra dây học lưu manh à"

Nữ tử khuôn mặt tái nhợt, biết đêm nay mình khó dữ được trong sạch

"Thật là gì ngươi cũng cho ta?".Diệp Thiên khóe môi tà mì cười nói

"Nếu...ngươi cứu ta t...ta cái gì cũng cho ngươi a!".Nữ tử thấy Diệp Thiên tuấn mĩ không khỏi mặt ửng đỏ

"Nhưng ta không hứng thú". Nói xong Diệp Thiên rời bước đi

Nữ tử khuôn mặt từ đỏ thành trắng bệch, cảm thấy mình dĩ nhiên tin 1 đứa trẻ thật buồn cười

"Haha...haha buồn cười chết ta rôi". Tên lưu manh thấy vậy lăn ra cười

Tên lưu manh chưa cười được bao lâu thì đã bị một người thanh niên đạp cho một cước, rồi chạy đến nữ tử

"Muội có làm sao không"Lăng Thanh xoa đầu nữ tử nói nhỏ

"Ca may ca đến kịp, chứ không muội ngươi cho củng ăn rồi, ca ngươi bắt tiểu hài tử vừa nãy cho ta"Nghĩ đến tên nhóc vừa nãy Lăng Ngọc lại cảm thấy tức giận. Tên nhóc đấy vậy mà không cứu mình

Lăng Thanh cùng Lăng Diệp quay ra thì Diệp Thiên đã biến mất

Lúc này Diệp Thiên đang đứng trên tầng thượng của 1 tòa cao tầng

"Uyển Nhi nhanh thôi ta sẽ tìm được nàng, nàng đã trao nhẫn cho ta vậy thì đừng hòng thoát khỏi ta"Diệp Thiên tà mị trầm ngâm sờ chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này lúc chết Tử Lan Uyển đã đeo cho hắn, nhưng không hiểu sao chiếc nhẫn lại xuyên qua cùng hắn






Nếu hay thì ủng hộ ta, để ta có động lực viết tiếp:>