Phần II: Nhà Xuyên Không Lần 2. Chương 46: Giải Cứu.

Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Phần II: Nhà Xuyên Không Lần 2. Chương 46: Giải Cứu.

"Mẹ nó! Mấy thằng cướp này thường hay thích làm trại trên núi thế vậy? Làm cho mình đi bộ mệt hết cả người." Nam Phong lẩm bẩm chửi rủa.

Bỗng dưng, không biết từ đâu có hai kẻ với vẻ mặt hung tợn, toàn thân cởi trần, tay cầm đao to, nhảy ra chặn đường đi của Nam Phong. Một trong hai người chỉ đao vào Nam Phong và hét to nói: "Dừng lại! Ai lên núi này cũng phải để lại tiền tài, nếu không giết không tha!"

Nam Phong mặt dần trở nên co giật, hắn còn chưa tìm thấy thì bọn này đã từ động chui đầu vào rọ rồi, nhưng khi nhìn cảnh tượng này thì hắn lại cảm thấy mình giống như bị cướp, như trong mấy bộ phim truyền hình vậy.

Nam Phong nhìn hai tên này với vẻ mặt khinh thường và nói: "Đến làm cướp mà nói cũng không có đúng, thì còn đi làm cướp làm gì nữa! Về nhà mà làm ruộng đi cho nó lành!"

Hai tên này nhìn Nam Phong với vẻ mặt ngạc nhiên, bọn chúng chưa từng thấy ai gặp cướp lại không có sợ hãi, mà còn trả treo lại như tên này cả. Nhưng bọn chúng cũng tò mò về cái "nói đúng" mà tên này nói là gì. Một tên tiến lên phía trước và hỏi: "Này thằng nhóc! Mày lúc nãy nói bọn tao sai ở đâu hả? Nếu không trả lời cho đúng thì hãy cẩn thận cái mạng của mày đấy!"

Nam Phong híp đôi mắt của mình lại, hắn dùng bộ pháp của mình lách qua hai tên cướp và đoạt lấy đao từ tay bọn chúng. Sau đó, hắn chĩa hai thanh đao về phía hai tên cướp, khiến cho bọn chúng run rẩy cầm cập và nói: "Này...này! Mày...à không, đại gia tha cho chúng tiểu nhân! Chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn, chót dại đắc tội ngài!"

Nam Phong cười khinh thường hai tên này, hắn nói: "Không phải lo đâu! Ta là vẫn chưa muốn giết các ngươi, mà đang muốn dạy các ngươi nên nói như thế nào cho đúng đây!" Hai tên này tò mò nhìn Nam Phong thì thấy hắn ho một tiếng, ưỡn ngực của mình ra và nói: "Đường này ta mở, cây này ta trồng! Ai muốn đi qua phải để lại tiền mãi lộ! Nhớ chưa, phải nói như thế này mới đúng!" Nam Phong hùng hồn nói, hắn cảm thấy mình trông thật là uy vũ.

Hai tên này nhìn Nam Phong và gật đầu như giã tỏi, bọn chúng cảm thấy Nam Phong có tố chất làm sơn tặc hơn là bọn chúng, còn bọn chúng thì nên về nhà làm ruộng đi thôi.

Nam Phong nói xong, hắn thu hồi lại khí thế, híp đôi mắt và nói: "Dạy cũng đã xong rồi thì đến lúc thu học phí thôi nhể?"

Hai tên này còn chưa hiểu Nam Phong nói gì thì đã bị hắn nhảy xổ vào giữa, như sói xông vào bầy cừu vậy và cho hai tên này một trận đòn đau.

Từng tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên khắp núi rừng, nếu người nào mà đi ngang qua nơi đây, thì còn tưởng rằng heo mẹ ở đâu bị ai đó bạo hành cũng nên.

Hai tên cướp lúc này đã không còn dáng vẻ gì hống hách nữa, mà thay vào đó là bộ dạng thành thật và quỳ ở dưới đất đợi Nam Phong tra hỏi.

Nam Phong lúc này phủi bụi hai tay của mình, hắn từ tốn hỏi: "Được rồi! Ta cũng không muốn làm khó các ngươi nữa mà chỉ muốn hỏi một vài câu mà thôi! Có được không?"

"Vâng, vâng! Đại gia cứ hỏi, chúng tiểu nhân không dám gian dối chút nào!" Nghe thấy Nam Phong nhấn mạnh câu cuối cùng làm cho hai tên này cảm thấy vô cùng sợ hãi và thành thật trả lời những câu hỏi của hắn.

Sau một hồi tra khảo, cuối cùng Nam Phong cũng biết được địa điểm của Phong trại nằm ở đâu. Trên trại tính tổng cả hai tên này vào thì có tất cả năm mươi người, trong đó có một trại chủ và một trại phó.

Tên trại chủ theo như miêu tả của hai tên này là một người đàn ông tên là Trương Lâm, nhưng lại thích được mọi người gọi là Lâm giáo đầu. Tên này rất là mạnh và tàn nhẫn, không biết từ đâu đến đã đánh chết trại chủ tiền nhiệm và đoạt lấy Phong trại về tay của mình.

Đợt thảm sát dưới núi cũng là do tên này đầu sỏ, hắn muốn thu một lượng lớn lương thực để lập núi xưng vương. Hai tên này chỉ là hai kẻ canh gác trại mà thôi, thế nên thông tin biết được vô cùng ít ỏi.

Trại chủ tiền nhiệm trước đây thì dùng biện pháp "dĩ hoà vi quý", chính là lâu dài sai người xuống núi thu chút lương thực của những thôn dân gần đấy. Nhưng cái tên mới đến này thì vô cùng tàn ác, hắn muốn giết sạch, cướp sạch mọi thứ. Những thứ mà hắn cướp được thì vô số, trong đó có một cô gái tên là Linh Linh mà lão Bá trước khi chết có đề cập đến.

Nam Phong sút cho hai tên này một phát, khiến cho bọn chúng ngã bổ nhào xuống đất và nhanh chóng chạy té khói. Không phải hắn không muốn giết hai tên này, nhưng mà lời hắn đã hứa thì sẽ giữ lời, còn nếu hai tên này ngu ngốc không có tỉnh ngộ thì lúc đấy đừng trách hắn tàn nhẫn.

...

Đi được một hồi cuối cùng thì Phong trại đã hiện ra trước mắt của Nam Phong. Lúc này, hắn nhìn thấy một tên vô cùng to con, hung tợn đang đứng chắn trước cửa trại, sau lưng hắn là một đống đàn em, trong đó có hai tên được Nam Phong tha cho lúc trước.

Tên to con này nhìn Nam Phong cười với vẻ mặt giữ tợn và nói: "Huynh đệ nơi đâu đến Phong trại không kịp nghênh đón. Hay là chúng ta đi vào trong cùng hàn huyên tâm sự."

Nam Phong nhìn thấy tên này thì cười lạnh, cứ nghĩ đến việc tên này chính là kẻ đứng sau việc thảm sát dưới thôn, mà hắn đã nóng rần hết cả người lên rồi. Sát khí của hắn lúc này toát ra ngoài vô cùng đáng sợ, hắn nhìn tên to con và nói: "Ngươi tên là Trương Lâm đúng không? Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi nữa mà sẽ nói thẳng. TA HÔM NAY ĐẾN LÀ MUỐN ĐỒ TRẠI!"

Tên to con này híp đôi mắt của mình lại nhìn Nam Phong và nói: "Nếu khách quý đến chơi nhà thì ta sẽ dùng lễ để đối đáp, còn những kẻ đến gây sự thì..." sát khí của tên này phát ra ngoài một cách kinh khủng, điều đó chứng tỏ rằng hắn ta đã giết vô số người, tên này ngưng tụ sát khí thành thực chất và hét to một tiếng: "CHẾT!"

Khi từ "Chết" vang lên thì Phong trại cũng bắt đầu sôi trào. Từng tiếng "Giết, giết" vang vọng trời xanh như là để kích động sỹ khí.

Những tên này cũng chẳng phải là dạng tốt lành gì, bọn chúng dưới sự chỉ huy của trại chủ cũ thì cảm thấy vô cùng buồn chán. Thế nên, sau khi được tên Trương Lâm này dẫn dắt thì đã bắt đầu lộ rõ bản chất của mình, chính là giết người cướp của và ham hưởng thụ.

Tên to con này cười lạnh một tiếng, hắn xách đại đao của mình và lao đến chỗ của Nam Phong. Nam Phong đánh giá cước pháp của tên này, thì cảm thấy hắn so với những người bình thường thì rất là mạnh, nhưng nếu để so với một cao thủ thì không đáng nhắc đến.

Tên này giơ bảo đao của mình lên và chém một phát cực mạnh vào Nam Phong, nhưng bị Nam Phong né được và lùi sang một bên.

Tên to con này nhìn Nam Phong cười lạnh và nói: "Khà khà! Tiểu tử, thân pháp của ngươi cũng khá đấy, xem chiêu tiếp theo của ta đây!"

Nếu để đánh lâu dài thì tên này không phải đối thủ của hắn, nhưng Nam Phong cũng không muốn tốn sức và phí thời gian với tên này.

PẰNG CHÍU!!!

Một tiếng động vang lên xé nát bầu không khí ồn ào đang có. Trước ngực của tên đô con lúc này là một lỗ nhỏ tầm 2 cm, hắn nhìn Nam Phong với anh mắt không thể tin được và nói: "Ta là võ giả luyện khí mà... Tại sao lại...?" chưa nói hết câu thì tên này ngã gục xuống đất và tắt thở.

Trương Lâm cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày hắn bị một cao thủ tìm đến và giết chết. Hắn minh bạch, trong cái thời kỳ loạn lạc như thế này, thì còn ai lại dỗi hơi đi quản chuyện của hắn nữa chứ, nhưng Nam Phong lại là trường hợp ngoại lệ.

Với một vết thương trí mạng ngay giữa tim, tên to con này còn chưa kịp biểu diễn hết tài nghệ thì đã lăn đùng ra chết rồi, chết vô cùng uất ức.

"Được đấy! Cái thứ này của Yu Mina chuẩn bị cho mình rất mạnh đó a!" Nam Phong quan sát khẩu súng laze trên tay của mình lâu thêm một chút.

"Trại...trại chủ chết rồi!" Không biết từ đâu một tên hét to một tiếng, khiến cho Phong trại xảy ra tình trạng náo loạn, những tên này nhanh chóng tản ra tìm đường chốn. Nam Phong cũng không có ý định tha cho những tên này, hắn xách đại đao của tên to con và lao vào bon chúng như sói vào đàn cừu, không tên nào chống đỡ nổi.

Một lúc sau, gần năm mươi cái xác nằm đồng đều ở dưới đất, trong đó có hai tên mà hắn đã tha chết lúc nãy. Chỉ còn lại vài tên là may mắn sống sót, trong đó có tên phó trại chủ, Nam Phong cũng lười đi quản. Hắn lúc này chỉ muốn đi giải cứu cho những cô nàng bị bọn cầm thú này giam giữ.

Cuối cùng, thì Nam Phong cũng tìm thấy nơi mà bọn này đang giam giữ các cô nàng. Đây giống như là một cái chuồng ngựa mà hắn đã từng thấy trên ti vi vậy. Có rất nhiều cô gái tuổi tầm tuổi từ 14 đến 21, đang ngồi co ro ở dưới đất, mặt mũi thì lấm lem bẩn thỉu. Dường như bọn này mới cướp được không lâu nhưng chưa kịp thưởng thức, thì gặp ngay Nam Phong đến đồ trại, thật là uất ức a.

Nam Phong nhanh chóng phá khoá giúp những cô gái này thoát ra ngoài. Những cô nàng này nhìn thấy có người đến thì càng run sợ hơn và co người một góc trốn như là sợ hắn muốn làm gì họ vậy.

Nam Phong cười khổ, hắn trông tuấn tú, lịch sự như thế này, nào có giống mấy cái thằng sơn tặc chứ. Hắn ho khan một tiếng và rõng rạc nói: "Ta đây là muốn giải cứu cho các cô! Nếu mà muốn sống sót thì nhanh chóng đi ra ngoài, ta sẽ dẫn các cô xuống núi."

Những cô nàng này nghe Nam Phong nói vậy thì không thể tin nổi vào lỗ tai của mình nữa. Những ngày qua giống như là địa ngục đối với họ, họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng khi thấy Nam Phong đến giải cứu mình, thì bọn họ dùng hết sức bình sinh để chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bầu trời xanh trên cao thì bọn họ giống như là được giải thoát khỏi địa ngục vậy. Những ngày qua đúng là trải nghiệm mà bọn họ không bao giờ quên nổi, tâm thần của bọn họ run sợ không một ngày nào ngủ yên.

Nam Phong đảo qua những cô nàng này và nói: "Ai ở đây tên là Linh Linh nhà có anh trai là đại cẩu không vậy?"

Một cô gái tầm 15, 16 tuổi đứng ra và nói: "Chính là tiểu muội, không biết vị đại ca này muốn là?" Nam Phong cười với nàng một tiếng và nói: "Không có gì cả! Chỉ là ta được đại ca muội nhờ vả đến giải cứu cho muội. Bây giờ đã tìm được rồi thì chúng ta mau chóng xuống núi thôi!"

***

Phải mất một lúc lâu thì Nam Phong mới có thể dẫn được hết những cô gái này xuống núi. Đa số những cô nàng này đều trong tình trạng hoảng loạn, vậy nên rất khó để có thể đưa họ đi, cũng chính vì thế mà tiến trình xuống núi bị chậm đi rất nhiều.

"Ca ca!" Cô nàng Linh Linh này hét lớn một tiếng và lao vào vòng tay của anh trai mình, khóc liên tục như là phát tiết những khổ cực mà nàng đã gặp được trong những ngày qua.

Nam Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cũng tự giác rút lui. Hắn đã làm xong bổn phận của mình, đã đến lúc phải chia tay rồi.

Khi sắp đến gần đến cổng làng thì Nam Phong nhìn thấy chàng trai tiểu Cẩu cùng em gái của mình chạy đến chỗ hắn. Hắn cũng giảm dần tộc độ lại để xem họ muốn gì nữa. Hai người tiến lại gần thì nhanh chóng quỳ xạp xuống đất, tiểu Câu lên tiếng trước: "Đại nhân công đức vô lượng, tiểu nhân không có gì báo đáp, chỉ có thể dẫn em gái của mình đến đây dập đầu. Mong ân công hãy nhận lấy!"

Tiểu Cẩu biết rằng mình hiện tại không có gì có thể báo đáp được vị ân nhân này cả, hắn biết dù có bám theo thì cũng chỉ là kéo chân ân công của mình mà thôi. Vậy nên, hắn chỉ có thể dùng lễ để báo đáp ân tình này.

Nam Phong nhìn thấy ở người thanh niên này sự thông minh, biết nhìn thời thế. Hắn cảm thấy tiếc nuối vì một thiên tài như vậy, lại sinh ra ở một nơi thôn làng hẻo lánh, đúng thật là phí phạm.

"Hai người đứng dậy đi, ta nhận lễ này là được chứ gì? Dù sao, việc mà ta cứu giúp các người cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi!" Nói xong Nam Phong rút từ trong túi của mình ra một bình noãn ngọc và đưa cho người thanh niên này.

Hắn nói: "Đã gặp âu cũng là duyên phận! Ta có một thứ này ở đây coi như là một phần cơ duyên của cậu. Ta cho cậu thứ này mong rằng sau này cậu dùng nó để có thể tạo phúc cho bách tính. Nếu để ta biết được cậu dùng nó để làm những chuyện "thương thiên hại lý", thì cũng chính là ngày chết của cậu."

Sau một hồi giảng giải cách sử dụng, cuối cùng thì Nam Phong cũng chào tạm biệt đôi huynh đệ này để tiếp tục chuyến hành trình của mình.

Chàng trai nắm chặt lọ noãn ngọc trên tay của mình, hắn nhìn theo hướng đi của Nam Phong và nói thầm: "Ân công xin hãy yên tâm! Tôi sẽ dùng thứ này của ngài để làm việc tốt, thề không để cho ngài phải thất vọng."

Nam Phong không biết rằng, chính vì một phần duyên phận này mà hắn đã tạo ra một cao thủ nhất đẳng, phong vân một cõi. Mặc dù, khi đã trở thành đỉnh cấp tồn tại, nhưng vẫn không quên lời nói của Nam Phong và tạo phúc cho bách tính.

Sau này, mặc dù đã phong vân một cõi, nhưng hắn vẫn luôn muốn gặp lại người năm xưa đã từng giúp mình, nhưng bất thành. Có thể nói, đây chính là điều tiếc nuối duy nhất mà hắn không thể hoàn thành được khi còn sống.