Chương 6: Thương lượng

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 6: Thương lượng

Đi ra ngoài chỗ xa căn phòng nghỉ của Hạ Vũ thì Hà Tuyết Liên mới nghiêm giọng nói:

"Chuyện vừa nãy coi như chưa từng xảy ra ngươi rõ chưa?"

Thiên Phong cười nói:

"Ngươi yên tâm ta sẽ chỉ nhớ ở trong đầu chứ không bao giờ kể ra."

Hà Tuyết Liên mặt đen kịt lại nhăn nhó gắt giọng:

"Ngươi tốt nhất là quên đi không ta sẽ cắt cái thứ quái gở của ngươi đi."

Thiên Phong cười cười:

" Ngươi bảo ta quên là quên được sao, người chứ đâu phải máy tính mà muốn xóa thì xóa.Huống chi kích thích như thế chắc ta sẽ nhớ cả đời, mỗi đêm đều phải tưởng tượng vài lần để ngủ ngon hơn."

Hà Tuyết Liên rất tức giận nhưng nàng cố gắng hít thật hơi sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, nàng có cảm giác Thiên Phong đang cố gắng làm cho nàng ta tức giận. Thiên Phong đứng trước mặt nàng không còn ngốc nghếch mà lại cực kỳ tinh ranh đến đáng sợ:

"Chuyện cho tiền ngươi là vô ích, chỉ cần có người thực sự nhắm vào ngươi thì có tiền ngươi cũng đừng hòng chạy thoát."

Thiên Phong nhếch mép cười một tiếng rồi nói:

"Ta cũng không ngốc đến mức đó, thực ra ta cần biết ai đang nhắm vào ta?"

Gia sản dù có bị phung phí nhưng trong ký ức còn sót lại thì bằng đó tiền đủ để hắn ta tiêu đến cuối đời, chỉ có một thế lực nào đó nhắm tới thì không thể tiêu biến nhanh như thế.

Hà Tuyết Liên thì cũng chẳng thèm che giấu nói thẳng:

"Ra tay với ngươi là Hoàng gia con thứ Hoàng Văn Hầu, với lại ta cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc giữa ngươi và Liễu Mi lão sư xảy ra chuyện gì. Phải có chuyện gì đó thì cha ta mới không dám ra tay giúp ngươi, hôm trước ta nghe lén được đến đó thôi, ngươi không nói cho ta biết nhưng phải tự hiểu mình làm gì."

Thiên Phong vỗ trán rồi nói:

"Chuyện đó thì ta nhớ rồi nhưng Liễu Mi thì có liên quan gì đến Hoàng gia?"

Hà Tuyết Liên bĩu môi:

"Đồ ngốc ngươi thì xuất ngày chỉ lo chơi bời trác táng thì biết gì, Liễu Mi là được Liễu Hồng hứa gả cho Hoàng gia từ bé. Chỉ là Liễu gia vốn không thích điều tiếng lên không công bố, rồi bây giờ thì chẳng biết có chuyện gì nhưng cha ta bảo vệ được tính mạnh của ngươi là tốt rồi."

Thiên Phong nhún vai cười nói:

"Chút tai nạn thôi chứ có gì mà phải căng, có điều theo như ngươi nói thì ta đây khó sống rồi, trong học viện đã có người của Liễu gia. Trong Thiên yêu giới thì người của Hoàng gia cũng không ít, quả thật là tiến thoái lưỡng nan."

Hà Tuyết Liên hừ một tiếng rồi nói:

"Ta không hiểu giữa các ngươi có chuyện gì nhưng tự làm tự chịu đáng đời ngươi, còn tiểu Vân nhất định phải biết chuyện Hạ Vũ a di khỏe mạnh, chúng ta coi như huề nhau."

Nàng sau đó đi thẳng vào nhà để Thiên Phong ở ngoài một mình, chọn một góc kín Thiên Phong mới dùng điện thoại liên lạc với Liễu Mi. Mọi khi kết nối rất nhanh nhưng hôm nay thì phải mất một lúc mới được, nhìn quang cảnh xung quanh cô nàng thì rõ nàng cũng đang trốn.

Nàng lên tiếng hỏi trước: tv-mb-1.png?v=1

"Ngươi ổn chứ?"

Thiên Phong lắc đầu:

"Tất nhiên là không ổn rồi, ngươi nhanh giải thích cho ta đi."

Liễu Mi khổ sở:

"Ngươi lấy mất trinh tiết của ta, nếu ta lấy Hoàng Văn Hầu thì một khi truyện đổ bể Liễu gia sẽ không thể chịu nổi hậu quả. Chính vì thế ta đành phải nói rằng sinh nhật ngươi cách đây một năm chúng ta quá say lên mới trót dại một lần."

Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ:

"Hóa ra nhờ thế mình mới giữ được mạng."

Hắn vui vẻ hỏi:

"Thế bây giờ tình hình như thế nào rồi?"

Liễu Mi khẽ giọng đáp:

"Bây giờ Hoàng gia nhất quyết hủy hôn dù Hoàng Văn Hầu không chịu, ngươi từ mai cũng phải cẩn thận."

Thiên Phong gật đầu khẽ đáp:

"Ta biết rồi."

Liễu Mi hơi ấp úng:

"Ngươi hủy bỏ đoạn ghi hình tai nạn kia được không?"

Thiên Phong cười gian manh:

"Ngươi có nhớ bản thân đã hỏi ta bao nhiêu lần câu đó chưa, ta nói lại lần cuối, nếu ngươi muốn che giấu việc mình tông chết người có thể khiến ngươi mãi mãi không làm được giáo viên thì phải ngoan ngoãn phục tùng ta.

Lần này ngươi làm ta táng gia bại sản chờ học kỳ mới bắt đầu ngươi nhất định phải làm cho bổn thiếu gia vừa lòng mới thôi. Ta chỉ cần thỏa mãn còn ngươi thì có thể giữ việc, đã thế còn không ảnh hưởng đến gia đình, đừng nghĩ tới việc làm mọi thứ trở nên phức tạp."

Hình ảnh biến mất Liễu Mi đổ sụp xuống giường nước mắt khẽ chảy, nàng không hiểu tại sao số mình lại khổ như thế, giá như trước kia nàng cẩn trọng hơn thì làm gì bị Thiên Phong nắm đằng chuôi.

Thiên Phong cúp điện thoại khóe môi liền nở nụ cười, tiểu tử kia để lại một đống rắc rối nhưng cũng có khá nhiều lợi ích. Chủ cũ của cỗ thân thể này đã dùng hết trí thông minh ít ỏi để có thể lừa được Liễu Mi và Hà Thiên Lan vào tròng.

Trong học viện một người là Tam đại hoa khôi, còn người kia cũng là lão sư đẹp nhất quận Kim Vũ. Hà Thiên Lan thì dùng tiền còn Liễu Mi thì phải dùng kế mới có thể khiến nàng ta phục tùng hắn đến thế.

Lợi dụng việc Liễu Mi có bản tính nhút nhát lại quá quan trọng danh tiếng gia đình thì Thiên Phong đã dàn xếp một vụ tai nạn. Người bị nàng ta tông chết thực ra cũng đã mắc bệnh hiểm nghèo giai đoạn cuối rồi, hắn ta chọn cái chết để gia đình có thêm một khoản tiền lớn.

Đoạn ghi hình Thiên Phong có được sau đó đã được dùng để uy hiếp Liễu Mi, do quá nhút nhát lên Liễu Mi đã trở thành con rối trong tay của hắn ta. Lão sư xinh đẹp trở thành nữ nhân hắn thích chơi khi nào thì chơi, mỗi lần nhìn nàng khuất phục đều có cảm giác rất kích thích.

Thiên Phong dung hợp thân thể này xong hiện tại rất muốn hưởng thụ lại cảm giác kia, sáng mai đi học nhất định phải thử xem như thế nào. Nắm bắt xong tình hình hắn ta liền đi vào nhưng đến cửa phòng thì Hà Tuyết Liên liền tiện mồm sai bảo: tv-mb-2.png?v=1

"Ngươi chờ mở cửa cho Vân nhi vào."

Diệt Thiên thản nhiên nói:

"Ta không khóa cửa nhà, khi nào nàng tới thì có thể tự đi vào, bây giờ ta đi ngủ các ngươi cứ việc nói chuyện tự nhiên với nhau."

Hà Tuyết Liên thấy hắn bỏ về phòng riêng thì sẵng giọng chê bai:

"Đêm qua ngủ chưa đủ hay sao mà giờ còn đòi ngủ nữa, đúng là cái đồ lười biếng không có tiền đồ."

Nàng nói chuyện làm Hạ Vũ ngượng ngùng gần chết, tối qua nàng la đến khản cả giọng bây giờ chỉ có thể nói nhỏ nhỏ thôi. Dưới chăn cũng là bãi chiến trường chưa hề thu dọn, khi nãy nàng chỉ kịp mặc vào bộ đồ rồi nằm lại lên trên giường thôi.

Hà Tuyết Liên nhìn mặt Hạ Vũ đỏ thấu thì lo lắng hỏi:

"Hạ Vũ cô cô ngươi không sao chứ?"

Hạ Vũ khẽ cười lúng túng đáp:

"Ta được chữa khỏi nhưng tác dụng của thuốc phục hồi khiến thân thể ta huyết khi hơi dư thừa thôi."

Hà Tuyết Liên nói chuyện với nàng được một lúc thì có một cô bé chạy tới, nàng ta là Hạ Tuyết Vân năm nay mười sáu tuổi còn chưa chuyển lên cao cấp học viện. Nàng nhìn thấy Hạ Vũ khỏe mạnh liền lao tới ôm chầm lấy Hạ Vũ khóc nức nở, sau đó mấy người dỗ mãi mới ngừng khóc.

Hà Tuyết Vân sùi sụt nói:

"Lỗi của ta khi để tên khốn nạn kia tiếp cận ngươi, Hạ Vũ cô cô ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi."

Hạ Vũ xoa đầu nàng cười nói:

"Tiểu thư cố gắng học tập cho tốt, khi nào có thời gian rảnh đến thăm ta là được, hôm nay ta hơi mệt mọi người về trước đi nếu không người khác nghi ngờ thì lại khổ."

Hà Tuyết Vân lấy tay để lên miệng làm bộ kéo khóa rồi nói:

"Ngài nghỉ ngơi đi, chuyện ngài lành lặn ta sẽ không tiết lộ ra, tiểu Vân lớn rồi nên chắc chắn sẽ không để hở mồm. Đợi ngày mai đi học về ta sẽ đến thăm ngài, bây giờ thì chúng ta về trước, ngài cần gì thì nói để chúng ta ngày mai mang theo."

Hạ Vũ nghĩ ngợi một chút thì chỉ thấy mình thiếu mỗi quần áo thì liền nói:

"Các ngươi ngài mai mang cho ta quần áo cũ của ta với thêm chút nguyên liệu nấu ăn là được. Phải nhớ là lúc đi sáng đây phải kín kẽ một tý nếu không sẽ nguy hiểm cho Thiên Phong với ta."

Mấy cô nàng liên tục đảm bảo rồi bỏ đi, khi cánh cổng lớn khép lại Thiên Phong xuất hiện trước cửa rồi nhảy lên giường ôm lấy Hạ Vũ. Nàng nũng nịu nói:

"Ngươi đêm qua còn chưa đủ hay sao?"

Thiên Phong bĩu môi nói:

"Bằng đó thì làm sao đủ nhưng sức khỏe của nàng còn yếu nên ta tha cho, bây giờ ta chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi."