Chương 5: Nắm bắt thế cục

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 5: Nắm bắt thế cục

Thiên Phong nhìn nàng vui vẻ thì mới mỉm cười hỏi:

"Ngươi hài lòng rồi chứ, độc ta cũng giải, thân thể ta cũng phục hồi cho ngươi, bây giờ thì ta sẽ lấy thứ thuộc về mình, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?"

Nhìn Thiên Phong ánh mắt như sói đói soi mói thân thể của mình thì nàng hơi rùng mình một cái, có điều nàng không thể nào nuốt lời được. Cắn nhẹ làn môi nàng nhắm mắt lại khẽ nói:

"Ta không có ý kiến gì cả."

Chỉ chờ có thế Thiên Phong liền ôm chầm lấy nàng thưởng thức cỗ thân thể mà tên nhóc kia từng mong nhớ bao ngày. Chủ cũ của cái thân phận này cái gì cũng ngu ngốc thể nhưng mắt nhìn nữ nhân thì không tệ một chút nào, cô nàng này thân thể thực sự quá tốt.

Có điều lúc này nàng theo bản năng phản kháng thế nên cả người cứ đơ như khúc gỗ làm Thiên Phong có chút tụt hứng. Nhưng với nhiều năm kinh nghiệm với nữ nhân, đã thế còn cực kỳ thông hiểu về huyệt đạo giúp hắn có cách để làm mềm cây gỗ này thành sợi bún.

Hạ Vũ ban đầu dù chấp nhận chuyện hắn xâm phạm mình nhưng thân thể theo bản năng phản kháng, chưa kể nàng cũng không muốn chủ động phối hợp. Đối với nàng không chỉ có bằng đó vấn đề, cái vấn đề lớn nhất là nàng lần đầu làm chuyện này.

Chút tâm cơ của nàng nhanh chóng bị Thiên Phong phá vỡ, Bạch Phong Thần Điểu có thể gọi là thần y trong giới yêu thú. Được coi là thiên tài đệ nhất, bảo vật của giới yêu thú lại còn nghiên cứu chuyên sâu về nhân loại lên nàng muốn cứng cũng đừng hòng.

Đôi tay của hắn ta lướt qua vài cái huyệt đạo cùng một số nơi nhạy cảm, sau đó hắn cười gian manh đưa tay chụp lấy con thỏ ngọc trắng muốt.

"A"

Hạ Vũ mặt đỏ thấu, nàng không hiểu sao mình lại thốt ra âm thanh xấu hổ như thế, nhưng nàng không được nói thêm bất cứ lời nào nữa. Thiên Phong quyết định giở hết thủ đoạn để dù tâm của nàng chưa thuộc về hắn nhưng thân xác phải hoàn toàn bị hắn chinh phục.

Tối hôm đó khi tới được giường ngủ thì cả hai đã đại chiến không biết bao nhiêu hiệp, Hạ Vũ cảm nhận được mình thực sự đã bay lên thiên đường rồi.

Đại chiến đến gần sáng thì cả hai mới ôm nhau ngủ, đến tận chiều hôm sau thì hai người mới bị tiếng chuông cửa đánh thức. Đã từng làm công việc kia thế nên Hạ Vũ rất nhạy cảm với tiếng chuông, nàng lay Thiên Phong khẽ hỏi:

"Có người bấm chuông cửa nhà người kìa, ngươi có biết là ai không."

Thiên Phong ôm lấy nàng kéo sát vào lười biếng đáp:

"Tiểu Lan chứ còn ai nữa."

Đang buồn ngủ Hạ Vũ lập tức tỉnh hết cả người, nàng vội vàng đẩy Thiên Phong ra.

"A"

Cả người nàng lại nhũn ra, hóa ra cái thứ đã hành hạ nàng cả đêm vẫn còn nằm trong thân thể nàng, vừa tách ra thì cái cảm giác kia làm nàng bủn rủn hết cả tay chân.Nàng tức giận cầm lấy gối ném vào người hắn ta quát:

"Ngươi còn không mau dậy mở cửa cho nàng, ta đi thay đổi nếu không nàng sẽ nhận ra mất."

Thiên Phong nghe thế phì cười, hắn ngồi dậy mặc quần áo rồi nhanh chóng đi mở cửa cho Hà Thiên Lan. Có điều vừa mở cửa ra thì Hà Thiên Lan vọt vào ngay nhưng Hà Tuyết Liên vẫn còn đứng nhìn hắn chắm chằm.

Nàng ta muốn đưa tay nắm cổ áo của hắn ta nhưng người này đang cởi trần làm nàng đành phải xấu hổ rút tay lại. Có điều nàng vẫn gắt giọng như mọi khi:

"Ngươi tưởng dễ dàng qua mặt bổn tiểu thư thế sao, tiểu Lan khai hết cho ta rồi."
tv-mb-1.png?v=1
Thiên Phong hơi ngoài ý muốn một chút, hắn không ngờ cô bạn thủa bé của mình lại thông minh lên nhanh vậy, hắn tựa vào cửa cười hỏi:

"Thế thì sao?"

Phản ứng của Thiên Phong không có như mọi khi, nàng hơi bối rối lên lắp bắp tra khảo:

"Ngươi đối với tiểu Lan là có ý gì?"

Thiên Phong giả bộ ngạc nhiên hỏi:

"Thế tiểu Lan không kể cho ngươi nghe sao?"

Hà Tuyết Liên nghe hắn nhắc tới thì không khỏi tức giận nói:

"Hai chúng ta nhà kế nhau, chơi với nhau cũng hơn chục năm rồi, tuy dạo này ít tiếp xúc với ngươi nhưng đừng hòng ta tin tưởng mấy chuyện hoang đường do ngươi bịa ra."

Thiên Phong cười phì nhìn lại nàng hỏi:

"Ngươi nghĩ mình thật sự hiểu ta? Ngươi nghĩ câu chuyện kia là do ta bịa ra?"

Hà Tuyết Liên kiên định đáp:

"Không phải sao?"

Thiên Phong nhún vai vẻ mặt bất lực:

"Thế ta hỏi ngươi một ít chuyện nếu ngươi giải đáp hết thì coi như mọi thứ đều do ta bịa đặt."

Hà Tuyết Liên do dự gật đầu, Thiên Phong cười nói:

"Đầu tiên ngươi có biết ta là Trị Liệu Sư cấp hai, nhìn tu vi ta thấp hơn ngươi một chút nhưng ngươi có biết ta chấp hai tay vẫn đánh thắng ngươi không?"

Cô nàng không thể phản bác cái đầu tiên nên cái thứ hai nàng phải thử mới biết được, nàng nhanh chóng ra một cước hướng thẳng đến mặt của hắn ta thế nhưng Thiên Phong đã sớm đề phòng một chân đá vào chân trụ khiến nàng mất thắng bằng lao thẳng vào người hắn.

Miệng nàng há hốc vì bất ngờ, hai tay nàng chới với cuối cùng cũng nắm được cái gì đó nhưng do lức quá mạnh nàng tuột hẳn ra đâm sầm vào người hắn. Cảm giác trong miệng mình ngậm thứ gì đó có mùi nồng nồng, vài giây sau nàng lui ra sau đó mắt nàng đỏ lên ngấn lệ.

Nàng quay đầu chạy mất tiêu, Thiên Phong cười nắc nẻ bởi tai nạn không thể ngờ tới này. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm cô nàng tính tình trẻ con này. Chỉnh chu lại chút trang phục trên người hắn ta đi vào trong nhà, thay bộ đồ mới hắn mới đi hâm nóng mấy phần ăn tiểu Lan mang qua hôm qua.

Thấy Thiên Phong nguyên vẹn trở vào tiểu Lan thở phào một hơi hỏi:

"Tiểu thư không làm gì ngươi chứ?"

Thiên Phong đặt phần hai phần ăn xuống rồi hỏi:

"Nàng nghĩ tiểu thư của nàng làm gì được ta." tv-mb-2.png?v=1

Mở hộp đồ ăn ra hắn bắt đầu ăn một cách ngon lành, ngồi một bên nghe hai người nói chuyện hắn không khỏi nhớ tới mấy bị bằng hữu của mình. Hắn còn đang cảm khái dở thì tiếng cánh cửa phía đối diện đổ ầm xuống.

Hà Tuyết Liên lườm Thiên Phong sau đó quay sang cúi đầu với Hạ Vũ:

"Ta thay mặt Hà gia xin lỗi ngài, cha ta đã nói chuyển với Tam thúc để xử lý tên kia, đảm bảo về sau hắn ta không dám làm gì ngài cả."

Thiên Phong xua tay cười nói:

"Chỉ cần ngươi đừng tiết lộ Hạ Vũ ở đây là được, với lại ngươi xin lỗi không chi bằng cho ít tiền đi để ta sau này chăm sóc nàng tốt hơn."

Hà Tuyết Liên lườm cái tên khốn nạn kia, cố giữ bình tĩnh nàng ta khẽ nói:

"Em gái ta nó rất nhớ ngài, từ ngày ngài năm viện còn bé sang nhà tam thúc quậy phá tơi bời. Cả nhà ta muốn tới thăm ngài nhưng thật sự không biết phải đối mặt với ngài như thế nào."

Hạ Vũ nhìn Hà Tuyết Liên cười nói:

"Người cũng có tốt có xấu, Hà gia ta biết ơn rất nhiều thế nhưng xin tiểu thư đứng tiết lộ chuyện ta đã bình phục. Tiểu thư cũng rõ ràng khả năng của người trong Hà gia, chỉ cần họ biết ta hồi phục thì rắc rối lại tới, ta chỉ có một cái mạng không thể đánh cược.

Chỉ cần ngươi thường xuyên cho tiểu Lan sang đây gặp mặt ta là được rồi, với lại ta cũng làm việc nhiều năm rồi nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Chừng nào mọi thứ ổn rồi thì ta quay lại cũng không muộn, còn nếu không ta sẽ tìm công việc khác."

Hà Tuyết Liên thở dài:

"Ta hiểu ý của ngài, thế nhưng ít ra Vân nhi muội ấy phải được biết, con bé cứ suốt ngày quậy nhà của tam thúc ta thì sớm ngày cũng sẽ ra chuyện."

Thiên Phong lập tức lắc đầu phản đối rất nghiêm túc hỏi nàng:

"Thế ngươi đã chuẩn bị giải thích cho người khác lý do Hạ Vũ nàng ấy làm sao được chữa lành, ngươi nếu giải thích được chuyện thuốc ta còn nghe được, còn chuyện Liệt Nhân dược ngươi giải thích làm sao.

Ngươi thì ta còn tin nhưng tiểu Vân con bé kia còn nhỏ tuổi nhỡ không kín mồm kín miệng thì ta phải gặp nguy hiểm sao. Thế nhưng nếu ngươi muốn ta chịu nguy hiểm do tiểu Vân mang lại thì cũng không phải không được có điều...."

Hà Tuyết Liên nheo mày hỏi:

"Có điều sao? Muốn gì thì nói thẳng?"

Thiên Phong xoa xoa tay khẽ nói:

"Thế thì ta cần tiền để có gì xảy ra còn cao chạy xa bay."

Hà Tuyết Liên nhớ lại chuyện ngày hôm qua vừa tức vừa buồn cười nói:

"Thế trả ta năm triệu ngay hôm qua đi."

Nàng kéo tay hắn ta kéo ra ngoài, hai mẹ con Hạ Vũ thì biết mình không can thiệp được nên không cản.