Năm 2250

Chương 14:

Diện tích bản đồ vung hồ Roam rộng hơn 50km2, trong đó 30km2 là diện tích mặt hồ, 20 km2 còn lại xung quanh là các đồng cỏ ngập nước (đầm lầy), nơi đây có rất nhiều loại quái vật đặc trưng như Trâu nước, cá sấu, rắn, chim,....
Đập vào mắt hắn là một mảng xanh tươi, ánh sáng tia tia từ tên không trung chiếu sáng dịu nhẹ, chan hòa khắp nơi. Trên măt nước có lấm tấm những bông hoa dại nhỏ xinh đủ màu sắc, không khí mang lại một màu sắc bình yên, như một vùng thôn quê bao la, làm cho con người ta cảm giác mình thuộc về thiên nhiên, hòa nhịp cùng với thiên nhiên.
Nhưng ẩn chứa bên dưới vẻ đẹp muôn màu ấy đó chính là những nguy hiểm bất ngờ luôn rình rập. Đầm lầy là nơi cư ngụ của nhiều loại động vật dưới nước nguy hiểm như Cá sấu Hồ Roam, Rắn 3 Khoan, và đặc biệt nguy hiểm nhất là đàn cá ăn thịt Roapi, nó chính là bá chủ khu đầm lầy này.
Và đương nhiên điều này U Lang không hề biết, hắn vẩn ngơ ngẫn nhìn cảnh sắc tươi đẹp như trong mộng ấy. một đường thằng tiến vào trung tâm khu đầm lầy vì nơi ấy là nơi tập trung nhiều Trâu nước hồ Roam nhất.
Hắn đi gần 5 phút, nhưng chẳng thấy xuất hiện bất kỳ một con quái nào cả, tất cả dường như rất yên lặng yên lặng đến đáng sợ. Theo như lẻ thường thì ra khỏi khu an toàn 10 – 20m sẽ có quái xuất hiện, nhưng lần này hắn đi hơn 100m chắng thấy bất kỳ con quái nào cả.
" nơi đây thật kỳ lạ" U Lang thầm nhủ. Hắn đi thêm 60m nửa thì đột nhiên trên mặt đất dần dần xuất hiện nước. điều này khiến hắn nhăn mặt không thôi. Thợ săn là một chức nghiệp cơ động, đây vừa là điểm mạnh cũng như điểm yếu của thợ săn, chỉ cần khống chế tốc độ của thợ săn thì tính cơ động của thợ săn giảm đi rất nhiều, cũng như là sức chiến đấu. Do dự một hồi U Lang quyết định tìm con đường khác đến khu Trâu rừng hồ Roam.
Hăn đi mãi, đi mãi, cuối cùng kết quả cũng như một, không còn cách nào khác ngoại trừ xông thẳng xuống đầm nước này. Do dự một phen hắn cắn răng đánh liều băng qua đầm lầy. Đi chưa được 20m thì trên đâu hắn hiện lên – 89 hp. trừ đi gần 1/5 thanh máu của hắn.
" không tốt! Có quái tập kích! " U Lang vội chạy lên bờ.-87, -89, -85.Một loạt điểm Hp trừ trên đầu hắn.
" ôi không! Ta phải bỏ mạng lại dây ư! U Lang thầm khóc không ra nước mắt
" không được phải nhanh hơn nữa! Chết là coi như xong!" U Lang thầm động viên bản thân cố gắng chạy lên bờ.
" ào ào ào! Ầm! một co cá sấu dài 3m nhảy từ dưới mặt nước bay lên không trung. Chiếc miệng đỏ lòm cắn nhắm hướng đầu U Lang mà cắn tới.
" phặp! ùm!" một cú táp ngay vai U Lang. -86 HP hiện lên.
"Mẹ nó! chạy chạy chạy!" torng đầu U Lang bây giờ chỉ còn một này mà thôi.
5m 3m 2m 1m.
" lên bờ rồi!" U lang vội nhảy lên bờ, vội vàng chạy xa bờ nước. lúc này hắn mới nhìn lại thanh Hp làm hắn cảm thấy mình còn rất là may mắn 12/436. Chỉ cần một cú chạm nhẹ hay một vết xước nào đó cũng đủ để hắn đi đời nhà ma.
Phía dưới dầm lầy con cá sấu không ngừng rống gậm phát ra những âm thanh ồ ồ. Từng đợt sóng lăn tăn hiện lên trên mặt nước, trong phút chốc, phía dưới mặt nước lại hiện lên thêm vài cái bóng lưng cá sấu đầm lấy.
U Lang kiểm tra một con cá sấu
Cá sấu hồ Roam cấp 24
Hp: 6000
"trời cấp 24" U Lang há mồn trợn mắt. " mẹ nó cái bản đồ quái gì thế này. Ta mới cấp 8 làm nhiệm vụ giết quái cấp 24. Ông trời ơi, có còn thiên lý hay không đây" U Lang khóc không ra nước mắt.
" mẹ nó thôi đi chỗ khi lên cấp20 rồi mới quai lại chỗ này" U Lang đứng lên về lại thị trấn Masaratan.
" mẹ nó! tốn nhiều thơi gian cho cái nhiệm vụ này quá rồi, tốn gần 2 giờ mà chẳng thu hoạch được gì,mà còn xém chết nửa chứ! Đời đúng đen" U Lang lầm bầm trong miệng.
" Tyhiya! Tyhiya! Nàng là nữ thần trong lòng tôi " lời bài hát nói về nữ thần Tyhiya, nữ thần bảo vệ thành phố bị mất Atlantica.
Tiếng hát du dương mang theo một chút âm điệu cổ xưa làm cho giọng điệu lời bài càng trở nên huyền bí.
ở phía xa xa có một lão ngư dân đang ngồi câu cá sát mép bờ. từ trong lời giọng điệu lời hát U Lang cảm thấy ông ấy rất đáng thương. Hắn nhìn bóng dáng gầy còm, làn da xanh xao tái nhợt, tay trái đang cầm cần câu thì run run. Nhìn bóng dáng ấy hắn không khỏi nhớ đến ông của Tiểu Tuyết, vì cháu gái mình mà hi sinh tất cả cho con bé, cũng như cho hắn một cơ hội làm một con người sống trên mặt đất.
"có một chút mũi lòng, cũng như thương xót và biết ơn!" hắn từ từ bước lại gần ông lão hỏi hang.
" này! Ông lão! Ông đang làm gì ở đây thế! nơi này rất nguy hiểm" U Lang nồng nhiệt hỏi.
" khụ! khụ Khụ!" Ông lão bất chợt ho khang vài tiếng rồi ngước mặt nhìn U Lang.
Khuôn mặt lão hốc hác, xương gò má lộ ra răn, đôi mắt hóp sâu vào. Trông bộ dáng lão rất đánng thương.
" Lão đến đây tìm một ít thức ăn, lão đói lắm!" Ông lão hổn hển trả lời
hắn không ngần ngại lấy trong ba lô ra 3 chiếc bánh mì đen đưa cho ông lão " này ông ăn đi, rồi nhanh đi chổ khác!"
" cảm ơn anh hùng trẻ tuổi!" dứt lời ông lão chộp lấy bánh mì ăn ngấu nghiến. Nhìn ông lão ăn làm hắn không thể không cảm khái, vài năm trước, chính hắn cũng như thế.
Đinh! Đinh! Âm thanh hệ thống vang lên.
Hệ thống: bạn nhận được 10 điểm danh vọng thành phố atlantica
" gì! Đây không phải hồ Roam sao? Sao lại là điểm danh vọng thành phố atlantica" U Lang khó hiểu.
" cám ơn vị anh hùng vong linh trẻ tuổi cậu thật là tốt" Âm thanh ông lão nhường như có thêm mấy phần khí lực.
" không có gì! Mà tại sao ông lai ở nơi này! Theo ta thấy nơi đầy toàn là quái vật cao cấp thôi, ta còn xém bị một con cá sấu giết đấy" U Lang ân cần hỏi.
" ha ha ha cám ơn cậu! tuy nơi này nguy hiểm nhưng ta không sợ, ta sinh ra tại nơi này, vì thế cho dù có chết đi ta cũng muốn chết ở nơi này" ông lão cười nói với hắn.
" uk vậy cũng đươc, ta còn mấy ổ bánh mì này! Ông hãy nhận lấy phòng khi đói mà ăn" hắn liện lấy ra 5 6 ổ bánh mỳ đen, số này chiếm gần 1/5 tổng số bánh mỉ hiện giờ của hắn, tuy có chút đau lòng, nhưng hắn vẩn đưa cho ông lão.
"cậu đúng là người tốt! Mong nữ thần Tyhiya sẽ chúc phúc cho cậu" Ông lão trìu mến nói với hắn đầy sự cảm kích.
Hắn vừa đinh xoay người đi về thị trấn masaratan thì ông lão lại gọi hắn " này người anh hùng, cậu có biết khi nào mà con người sẽ thật sự chết đi?"
U Lang trầm tư một hồi lâu rồi nói " con người à! Khi họ thực sự chết ư!"
Nghe câu hỏi này hắn chợt nhớ đến số mệnh của mình, số mệnh của Tiểu Tuyết, số mệnh của toàn bộ nhân loại sống dưới tầng 155. Tại sao họ lại sống như thế, không bằng một con rệp, vì sao! Chính vì họ bị lãng quên,họ bị chính đồng loại của mình lãng quên, từ thân phận con người mà cho đến bây giờ họ không biết mình là gì nữa, là chuột, hay là gián chắc có lẽ cũng không bằng. Càng nghĩ hắn càng đau lòng, ý chí của hắn càng trở nên mãnh liệt.
" chết đi à! Khi họ bị lãng quên thì lúc đó con người mới chết thật sự. Hừ hừ hừ" lời nói của hắn kèm theo sự chua sót.
" vậy ư! Lẳng quên ư!!" Ông lão trầm tư một lúc rồi nói " ở phía bên kia cách thị trấn masaratan 20km về hướng nam có một dòng suối nhỏ, cậu đến đó xem thử có vật gì hữu ít giúp cậu không?"
Hệ thống: bạn muốn tiếp nhận dò xét dòng suối không?
" đây là một nhiệm vụ ư! Cái này có vẻ được đây " U Lang thầm nghĩ và hắn cũng không do dự đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ.
" vâng tôi sẽ đi ngay!"