Chapter 4: Chrono Harlaown

My Brother Is A Dragon

Chapter 4: Chrono Harlaown

Viện Trưởng đi ra, tay cầm một thú bông hình rồng cỡ vừa, đủ ôm vào ngực, đưa nó cho Hạ Khắc, hắn nghi ngờ hỏi ông"Thú bông?Đây là.................."

"Là thứ con ôm khi ta tìm thấy con.Lúc đó trên người con chỉ có lá bài Durandal và con rồng bông này.Ta phát hiện con nằm trong một cái thùng các tông, ôm chặt nó mà ngủ, con hãy mở cái khóa kéo sau lưng nó ra đi đi!"

Hạ Khắc bây giờ mới nhìn kỹ con thú bông, nó có lông màu bạch kim, mượt mà óng ả như lụa, sờ vào ấm cả người, nó khoác áo choàng xanh thêu dòng chữ Durandal màu đen, hắn giật mình" Đó là tên lá bài...........hay là tên con rồng này?", hắn ko kiềm chế được tò mò, vươn tay định mở khóa, nhưng cuối cùng hắn lại lắc đầu rút về"Cháu sẽ để về nhà xem.Chỉ có bấy nhiêu thôi đúng ko ông?"
"Ừ!Vậy thì cháu về nghiên cứu đi!Ta cũng ko biết gì hơn cả!"
"Vâng!Cháu chào ông!"

Hạ Khắc bước đi trên con đường trải nắng vàng óng, hắn khẽ hít một hơi dài"Cảm giác tự do thích thật đấy!", bỗng nhiên từ đâu lòi ra 1 đám lưu manh chắn đường hắn:
"Nhóc con, mau cho bọn anh tí tiền xài coi!"
"Trông xơ xác vậy chắc cũng chả có bao nhiêu, lôi ra đánh cũng đã ngứa tay lắm đấy!"
"Đã nghèo còn ko biết điều, ăn 1 trận cũng đáng lắm!!"
Hạ Khắc nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng" Chắc ko phải thằng đó, nó làm gì nhanh vậy!Chỉ còn ông ta thôi!Mấy người do Chu Lợi sai tới chứ gì!"
Bọn lưu manh hơi giật mình nhưng vẫn giọng điệu hùng hổ:
"Xem ra mày cũng hiểu biết được chút!"
"Khôn hồn thì để bọn tao đánh 1 trận, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi lão Chu!!"
"Nếu ko bọn tao gặp 1 lần đánh 1 lần!Khu này là của bọn tao quản, mày có chạy đằng trời!"
"Còn cái cô nhi viện rách rưới đó nữa!Đừng trách bọn tao!"

Hạ Khắc nhăn mày ko vui, hắn vốn ko có nhiều tình cảm với cô nhi viện, vì những người ở đây chủ nghĩa dân tộc quá nặng, mà với họ thì đôi mắt này của hắn là dị loại, nên ko có mấy người thân cận với hắn, chỉ tiếp xúc bình thường cho qua thôi.Nhưng nơi này vốn là tâm huyết của viện trưởng, ông ấy là người luôn trông nom nuôi nấng hắn, vì vậy nên hắn ko thể bỏ mặt được.Hạ Khắc thở dài, lấy chiếc khăn tay màu trắng từ túi áo ra, vò lại vứt vào mặt tên cầm đầu, rồi hắn nhặt 1 cành cây dài trên mặt đất lên" Ta chấp nhận thách đấu của ngươi!"
Đám lưu manh ngạc nhiên sau đó chúng bật cười ha hả:
"Sắp chết rồi còn làm màu!"
"Cái loại như thế này đáng ăn đòn lắm!"
"Nhào vô anh em!".

Bọn lưu manh xông đến, người qua đường thấy vậy không những ko ngăn cản mà còn đứng xem kịch vui, Hạ Khắc lắc đầu"Cái xã hội này...............hết thuốc chữa rồi!", nói xong hắn cũng lao vào chiến đấu." Xẹt!!Xẹt!!", "Á!!!!!", " Đánh nó cho tao!!!!", "Xẹt!!Xẹt!!", những tiếng kêu liên tục vang lên, chưa tới 10s, đám lưu manh đã nằm liệt dưới đất.Hạ Khắc vứt cành cây, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn chúng"Về nói với lão già thối đó, còn chiêu nào tung ra hết đi!!Thằng này đếch sợ!". Hắn quay người ung dung rời đi.

Căn phòng của Hạ Khắc, hắn đang nhìn chằm chằm vào con thú bông của mình, hít 1 hơi thật sâu, Hạ Khắc mở khóa kéo trên lưng con rồng, bên trong lộ ra 1 cái túi dây rút cỡ nhỏ màu lam, hắn lấy ra xem.Ko biết túi làm bằng chất liệu gì, sờ vào mát lạnh khiến thần kinh người ta tỉnh táo hơn, mặt túi thêu 1 con bạch long dáng vẻ sắp bay lên trời, cho dù chỉ ko phải thật nhưng Hạ Khắc vẫn cảm thấy áp lực từ nó, uy nghi như chúa tể thế giới vậy, và còn........."Lạ quá.....sao mình lại có cảm giác............quen thuộc thế này........nó ko đáng sợ....ngược lại........rất hiền từ.......rốt cuộc con Bạch Long này là sao?", hắn nhìn chăm chú, lâm vào suy nghĩ, bỗng "Cốc cốc!", tiếng gõ cửa vang lên, hắn ra mở thì thấy Tô Kiều cùng 1 ông lão đang đứng, cô mở miệng" Cậu mau đi theo tôi xin lỗi Chu lão sư mau, nếu ko ông ấy sẽ ko bỏ qua đâu!"

Hạ Khắc đạm nhiên nhìn" Tôi biết!Hồi nãy mới xử lý 1 đám rồi!"
Tô Kiều giật mình"Nhanh vậy đã tới sao? Tóm lại cậu cứ đi đi, Chu lão sư ko dễ bỏ cuộc đâu!!Sắp thi vào sơ trung rồi, cậu có thành tích tốt nhất định sẽ làm vẻ vang cho trường, cộng với tôi nói thêm vài câu nữa, trường sẽ cho cậu học lại thôi!"
"Tôi méo cần!"
Ông lão bên cạnh chỉ vào Hạ Khắc mắng"Đồ ko biết điều!Nhị tiểu thư chịu giúp ngươi là may lắm rồi, đừng có được nước làm tới!"
"Tôi vốn ko cần mấy người giúp, thu hồi cái lòng thương hại đó đi. Mà tôi cũng thắc mắc, giúp tôi cậu được lợi gì? Sao cậu lắm chuyện thế??"Hạ Khắc vẫn lạnh lùng.
Tô Kiều tức giận"Tôi chỉ ko muốn mất 1 đối thủ đáng gườm thôi!Cậu đừng có mà quá đáng!!"
"Đối thủ?Xin lỗi nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ coi cậu giống như thế!Cậu cũng chỉ như mấy đứa bình thường trong lớp thôi.Muốn làm đối thủ của tôi? Đợi 100 năm nữa đi!!", "RẦM!", Hạ Khắc đóng cửa tiễn vong.Tô Kiều cũng ông lão vẫn còn sửng sốt khi nghe những lời vừa nãy hắn nói.Cô run run" Chưa bao giờ coi mình là đối thủ?Cậu quá đáng lắm rồi!", thế là cô khóc lóc chạy đi.
Ông lão đuổi theo"Tiểu thư!Loại người ko đáng để cô để tâm.Chỉ là con sâu cái kiến thôi, sớm muộn gì cũng chết trong cái xã hội này.Cô hãy quên đi!"

Tô Kiều ương ngạnh lắc đầu"Ko được, Liễu Phúc gia gia!Con phải làm rõ với hắn.Chính hắn mới ko được con coi trọng.Hắn ko có tư cách!!"

Liễu Phúc thấy vậy hoảng hốt nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh

Xe đi đến 1 tòa biệt thự lớn, Tô Kiều vào nhà"Con chào mọi người Con thấy hơi mệt, con nghỉ ngơi trước đây!"

Bà nội của Tô Kiều lo lắng hỏi"Con thấy trong người thế nào?Có cần gọi bác sĩ ko?"

Tô Kiều lắc đâu"Con nghỉ ngơi 1 chút là khỏe thôi!Con lên đây!"

Khi thấy Tô Kiều đã vào phòng, lúc này Liễu Phúc mới đi tới"Tôi biết nguyên nhân!Thực ra hôm nay Tiểu thư muốn đến nhà 1 nam sinh, tôi ko dỗ được tiểu thư đành phải chở tới!Chuyện là thế này..........................."

Mọi người trong nhà Tô Kiều nghe xong nổi giận:

"Nó là ai mà dám đối như vậy với Tiểu Kiều!!"Tô Phi Hổ-cha Tô Kiều
"Chỉ là 1 con kiến!!!Ta sẽ sai người bắt nó về đây nhận tội!"Tô Thanh Long-ông nội Tô Kiều.

Liễu Phúc can ngăn"Ko được Lão gia, Tiểu thư có vẻ rất coi trọng Tiểu tử đó, ko nên kinh động đến Tiểu thư thì hơn!!!"

"Cái gì??Tiểu Kiều thích thằng nhóc đó????"Đường Lam-mẹ tô Kiều

"Ko thể như thế được!Tiểu Kiều đã có hôn ước với Trương gia rồi!!Nhất định phải xử lí cái tên Tiểu tử ko biết điều kia!!!"Dương Nguyệt-bà nội Tô Kiều

Liễu Phúc gật đầu"Cái đó là chắc chắn, nhưng chúng ta phải nghĩ cách làm sao để nhị Tiểu thư ko biết được!!"

"Con sẽ đi cảnh cáo nó!Mọi người đừng lo!"Tô Yến-chị gái Tô Kiều

"Vậy mọi chuyện giao cho con Tiểu Yến!Nhất định phải thành công!!"Tô Thanh Long.

"Con hiểu rồi!"Tô Yến gật đầu.

Hạ Khắc tiếp tục cầm cái túi lên xem, hắn phát hiện mặt sau thêu 1 dòng chữ uốn lượn "Chrono Harlaown's", lẩm bẩm"Ku.......ro........no......Haa........la...o....un.....Kurono Halaoun......Khắc.......AH!!Khắc La Nặc...Hạ Lạc Ôn!!!!! Thì ra là vậy!!".Hạ Khắc nhảy cẫng lên vui mừng, hắn âu yếm nhìn dòng chữ"Cái này vốn là tên thật của mình, viện trưởng dịch ra, lấy chữ đầu và chữ cuối của tên và họ để đặt cho mình để dễ bề cho các thủ tục giấy tờ sau này.Ra là thế!May quá!"

Hạ Khắc tay cầm cái túi nâng niu cẩn thận, ánh mắt đầy ôn nhu"Tốt quá rồi, cuối cùng mình cũng có manh mối rồi, thêu đẹp thế này...........chắc mẹ phải là 1 mĩ nhân hiền thục đây.".Hắn nhắm mắt tưởng tượng cảnh mẹ mình chăm chú thêu dòng chữ, ánh mắt hiền lành cẩn thận như đang làm 1 việc cao cả nhất thế gian vậy vì trong tưởng tượng của hắn, mẹ là người yêu thương con vô bờ ko gì sánh được.

Hạ Khắc mở đôi mắt miệng nhắc lại nhiều lần"Chrono, Chrono, Chrono!Cái tên 'Hạ Khắc' chỉ còn là quá khứ thôi!Từ bây giờ tôi sẽ sống thật với bản thân,sống thật với cái tên bố mẹ đã đặt cho mình!Tôi là Chrono,Chrono Harlaown!"