Chapter 3: Thôi học.

My Brother Is A Dragon

Chapter 3: Thôi học.

Một buổi sáng như mọi ngày, Hạ Khắc mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài xách cặp đến trường.Phong cách của hắn vẫn lôi thôi như thường, không trách được dù sao thì đôi mắt đó cũng quá nổi bật rồi.Hắn bước vào lớp trước ánh mắt trào phúng của mọi người.Không thèm để ý, Hạ Khắc gục đầu xuống bàn nằm ngủ. đám học sinh xì xào bàn tán:
"Sắp chết tới nơi còn ra vẻ!"
"Mà vậy có quá đáng hông?Dù sao hoàn cảnh của hắn cũng đáng thương mà!"
"Đây là cái kết hắn nên có!Đã ko có thân phận còn kiêu ngạo!"

Hạ Khắc âm thầm mở mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười"Cuối cùng cũng tới rồi!Không uổng công mình mệt mỏi bấy lâu nay!".Tô Kiều-lớp phó học tập chạy đến bàn hắn"Sao cậu còn ngủ được hả? Mau đi xin lỗi Chu lão sư đi!May ra lão sư còn tha cho lần này!"

Hạ Khắc vẫn ko thèm ngẩng mặt"Tôi ko làm gì sai, việc gì phải xin lỗi.Với lại..........từ khi nào mà lớp phó thích quản chuyện của người khác thế? Tôi ko cần lòng thương hại của cậu!"

Tô Kiều che miệng rưng rưng nước mắt"Tôi........tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi mà. Cậu có biết việc học ý nghĩa như thế nào ko? Với cậu thì nó càng quan trọng nữa, cậu đã rất thông minh mà!Sao lại bỏ dở giữa chừng chứ, dù sao thì cậu cũng là cô nhi........................Cậu....cậu...làm gì thế?Nguy hiểm đấy!!!"

Tô Kiều đang nói giữa chừng thì thấy ánh sáng lóe lên, khi nhận ra thì cô đã thấy cây compa chỉ cách cổ mình chưa tới 1cm, cô hốt hoảng, cả lớp cũng nhao nhao đứng dậy:

"Mày làm gì lớp phó đó??"
"Mau bỏ xuống!Tô Kiều sợ xanh mặt rồi kìa!!"

"Dám động thủ với nữ thần, mày ko muốn sống nữa rồi!"

Giọng nói lạnh hơn băng, uy hiếp thấy rõ của Hạ Khắc vang lên" Rửa tai chó của tụi bây mà nghe đây.Tao không phải cô nhi.Tao có cha mẹ.Thằng nào con nào dám sỉ nhục gia đình tao thì liệu hồn mà bước qua xác Hạ Khắc này!". Cả lớp nghe vậy hoảng sợ, nhưng vẫn còn một số tên tự cho mình là đúng, chỉa ngòn tay vào Hạ Khắc:
"Mày đe dọa ai đó??Có biết ba tao là ai ko?"

"Aaa, tao biết rồi!Mày đang định gây chú ý với Tô nữ thần đúng ko!Cóc ghẻ thì đừng hòng ăn thịt thiên nga!!!"

"Gia đình Tô nữ thần là chính là Thanh Long tập đoàn giàu có bậc nhất cái thành phố này!Đừng mơ tưởng nữa!Mày chỉ là một đứa dã chủng...............AAAHHHHHHHHH!!"

Tên vừa mắng Hạ Khắc bị ăn 1 cú đá bay đập vào tường, những tên còn lại sợ hãi ko dám nói gì, căn phòng chỉ còn tiếng rên la đau đớn của tên kia.Hạ Khắc đá bàn ghế"Thằng đó là gương cho tụi mày!Muốn như nó cứ việc làm, chỉ có điều tao sẽ tăng cường độ lên gấp đôi thôi!"

Mọi người ko ai dám hó hé gì nữa.Lúc này Chu Lợi bước vào lớp la hét"CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA THẾ NÀY??", tên vừa bị đá mách lẻo, thêm mắm thêm muối"Lão sư đến rồi, nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng em, Hạ Khắc trêu ghẹo lớp phó Tô Kiều, chúng ta bảo vệ cô ấy thì bị hắn đe dọa, đánh thê thảm như thế này đây!!!"

Chu Lợi hét vào mặt Hạ Khắc"Mi giỏi lắm, đã trêu đùa bạn nữ còn đánh lộn ẩu đả!Xem mi có bị đuổi học hay không!!"
"Lão sư không phải như........................."Tô Kiều định mở miệng giải thích.

"Tô đồng học không cần sợ, lão sư và các bạn sẽ bảo vệ ngươi.Ngươi ko cần sợ cái thứ cặn bã xã hội này!!"Chu Lợi cắt lời, hắn chỉ vào Hạ Khắc"Xem lại bản thân mình đi, cân lượng bao nhiêu mà dám trèo cao.Biết Tô đồng học là thiên kim của Thanh Long tập đoàn không hả???Muốn bối cảnh ko có bối cảnh, muốn nhan sắc ko có nhan sắc!!Lấy cái gì mà dám sánh vai với Tô Kiều hả????"

Cả lớp nhao nhao chửi mắng Hạ Khắc:

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!!!"

"Cút đi đồ xấu xí!!"

"Tô nữ thần xinh đẹp như thiên tiên, mày đứng cạnh chỉ tổ làm ô nhục nàng!!"

"Xấu xí mau cút đi!!"

"RẦM!!", Hạ Khắc đập bàn, nở nụ cười trào phúng"Xấu xí? Tụi mày biết vì sao tao phải lôi thôi thế này ko?Để khỏi làm mặc cảm mấy đứa thường dân như tụi mày đó!Còn Tô nữ thần?Xin lỗi nhưng tao còn xấu hổ đứng gần!!!"

"Cậu.........sao cậu lại nói như vậy!!"Tô Kiều rưng rưng.

"Mày dám làm Tô Kiều khóc!Tao liều mạng với mày!!!"

"Mày có tư cách gì nói vậy!!!"

Hạ Khắc đặt tay lên mái tóc bù xù"Tư cách?Bọn mày còn không xứng để biết! Còn ông đưa tờ giấy đó đây!", hắn giật phắt tờ giấy trên tay Chu Lợi ký vào"Chả phải là đơn thôi học sao, dễ thôi!Ở đây chả có gì có thể dạy tôi cả!Nếu không phải viện trưởng muốn tôi học hết tiểu học thì còn lâu tôi mới vác xác tới!".Nói rồi hắn xách cặp nghênh ngang ra khỏi lớp"Ko hẹn ngày gặp lại!".

Cả lớp vẫn trong trạng thái bất động kinh ngạc, Chu Lợi nghiến răng" Rồi xem!Mày có khóc lóc quỳ xuống cầu xin tao không!!". Tô Kiều có cảm giác như món đồ chơi của mình bị mất, nhưng cô lắc lắc đầu" Hắn không quan tâm lời mình nói thì thôi, đằng này còn nói xấu mình nữa, việc gì phải quan tâm. Bây giờ học hành vẫn là quan trọng hơn, mình chỉ cảm thấy tiếc khi mất đi 1 đối thủ đáng gườm thôi!Đúng, chắc chắn là như thế!"

Hạ Khắc xách cặp, men theo con đường hẹp đi đến một ngôi nhà bé xíu, khuôn mặt hắn hơi ôn hòa lại nhưng vẫn không vui vẻ hơn tí nào, hắn mở cửa hô"Cháu về rồi đây!". Một ông lão chừng 70 tuổi đi ra, mỉm cười hòa ái" Tiểu Khắc đã trở về rồi.Mau vào trong kể chuyện cho ông nghe nào!"
Hạ Khắc ngồi xuống, vẫn giữ thái độ lạnh lùng"Cháu cũng có chuyện muốn nói đây, Viện Trưởng! Cháu đã thôi học rồi!"
Viện Trưởng hơi giật mình nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại"Xem ra cháu vẫn không chịu được cho đến hết tiểu học a!"
Hạ Khắc khẽ nhấp ngụm trà" Nếu tốt nghiệp thì còn gì vui nữa, còn lâu cháu mới để cho đám người ghê tởm đó hưởng lợi từ mình!"
Viện Trưởng thở dài" Cháu nên hiểu xã hội bây giờ là mạnh được yếu thua, dù cháu có tài năng thế nào thì cũng ko có 3 đầu 6 tay chống lại họ được. Đó cũng là vận mệnh của những cô nhi như................."
"VIỆN TRƯỞNG!", Giọng Hạ Khắc trầm trọng "Ông là người nuôi cháu đến bây giờ, cháu rất kính trọng ông.Nhưng cháu không mong ông nhắc tới 2 chữ 'cô nhi' này với cháu.Cháu có cha mẹ, cháu tin họ vẫn luôn chờ và tìm kiếm cháu.Vậy nên............ông đừng nói vậy nữa!"
"Haizzz......ta hiểu rồi! Lần này cháu về không chỉ nói 1 tin đó thôi đúng ko?" Ông lão trầm ngâm rồi nói.
"Vâng! Mục đích của cháu là hỏi............Thực sự thì cháu là ai? Tỉ lệ người có tên 'Khắc' ở nước này rất hiếm, hầu như là ko hề có, họ đều đã đổi tên mình khi trưởng thành rồi. Vậy thì tại sao ông lại đặt cho cháu cái tên này, còn họ 'Hạ'.........trong viện của mình ko có cô dì chú bác nào mang họ này, cả ông nữa."Hạ Khắc nhìn chằm chằm ông lão như muốn tìm kiếm được gì đó.

Viện Trưởng im lặng, xoắn xuýt ko biết có nên nói hay ko, cuối cùng ông cũng gật đầu" Được rồi! Đợi ta một chút!", ông lão vào phòng.

Hạ Khắc cắn cắn ngón tay, động tác này là thói quen của hắn, mỗi lần hồi hộp thì lại hay làm như thế. Hạ Khắc cái gì cũng được, mỗi tội lại có những thói quen vô cùng trẻ con nhưng ko kém phần đáng yêu. Còn lí do vì sao?Sẽ kể trong tương lai! Hiện giờ hắn đang rất băn khoăn, ko hiểu khi biết được sự thật thì sẽ phản ứng như thế nào.Nhưng Hạ Khắc đã quyết định rồi, từ khi gặp gỡ với người thần bí và Thanh Kiếm Durandal, hắn phải biết được bản thân mình là ai, nếu họ vẫn chưa tìm thấy hắn, hắn sẽ tìm họ. Họ đi 10 bước, hắn sẽ đi 100 bước, và cứ như thế, cái khoảng cách xa xôi vạn dặm này sẽ rút ngắn lại, ngắn tới mức Hạ Khắc có thể giang tay ôm lấy những người mà hắn luôn mong chờ bao lâu nay.