Chapter 2: Thanh Kiếm Kỳ Lạ

My Brother Is A Dragon

Chapter 2: Thanh Kiếm Kỳ Lạ

Hạ Khắc đi lên tầng trên, càng đi hắn càng cảm thấy lạnh, cuối cùng hắn lại đến 1 cánh cửa, gân xanh trên trán hắn nổi lên"Lão già chết tiệt!Lão rảnh quá!Làm nhà gì như cái mê cung trò chơi vầy nè!"

Hạ Khắc mở cửa, bước vào, hắn càng tức giận hơn"CÁI QUÁI GÌ ĐÂY??LÃO TROLL TUI ĐÓ HẢ???", đằng sau cánh cửa đó là................1 cánh cửa khác.Hạ Khắc cố giữ kiên nhẫn mở tiếp nhưng................ hết cái này đến cái khác làm hắn dần mất kiên nhẫn.Đến cánh thứ 31, hắn âm thầm thề"Cái này mà còn ko phải thì ông đừng trách sao tui lột da ông!!"

Tầng 2, "Ắt xì!!", người thần bí lẩm bẩm"Là tên nào dám nói xấu ta?Chắc là thằng bé rồi!Cái này cũng không trách được, đến ta còn ko chịu được đống đồ chơi mà tên đó chế tạo ra mà!Hy vọng thằng bé có đủ kiên nhẫn đi tiếp!"

Hạ Khắc mở cánh cửa thứ 31,ánh sáng trên trong tràn ra khiến hắn phải nhắm chặt mắt lại.Hạ Khắc từ từ thích nghi với ánh sáng, hắn chầm chậm quan sát xung quanh thì cực kỳ kinh ngạc.Nơi này trông giống hệt tầng 1, chỉ khác là nó nguy nga, lộng lẫy và trang trọng hơn.Ở giữa căn phòng là 1 bệ đá...........à không, bệ băng.Hạ Khắc giật giật khóe môi"Rút cái thứ này?ÔNG ẢO DIỆU QUÁ RỒI ĐÓ!!!!".

Một thanh kiếm rỉ cắm trong bệ băng, sẽ chả có gì kỳ lạ nếu thanh kiếm không.................cao hơn 5m.Hạ Khắc ngồi bệt xuống nền băng lạnh lẽo"Nó còn cao gấp 4 mình, thế quái nào rút được.AH!Sao cậu cũng ở đây?", trong túi áo Hạ Khắc bay ra 1 lá bài trắng, đó là Durandal.Việc Durandal bay được chả có gì lạ với hắn vì từ khi có ý thức được, nó đã luôn ở bên hắn rồi.Chả biết vì sao Hạ Khắc lại gọi lá bài trắng của mình là Durandal, hắn cũng chẳng nhớ nhưng đối với hắn, Durandal là người bạn thân nhất và là gia đình của mình.

Durandal bay vòng quanh thanh kiếm, hết động chỗ này lại động chỗ khác, như đứa trẻ con tìm được món đồ chơi yêu thích, nó đến trước mặt Hạ Khắc, xoay vòng rồi liên tục làm những động tác uốn cong thân mình, vẫy vẫy 4 cạnh không khác gì con người.

Hạ Khắc chọt chọt Durandal"Cậu thích nó sao?".Durandal xoay vòng.

"Nhưng tớ ko rút nó được!Cao quá!"
Durandal bay quanh thanh kiếm, ưỡn thân như muốn nói"Cứ để đó cho tớ!"

Hạ Khắc ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu"Cậu định làm gì?"

Lá bài bay lùi lại và.............tông thẳng vào thanh kiếm với vận tốc 500km/h, Hạ Khắc lo lắng"DURANDAL!!".

Lá bài xuyên qua nhập vào thanh kiếm, căn phòng rung chuyển, Hạ Khắc lảo đảo cố gắng đứng vững.Cơn chấn động dừng lại, thanh kiếm sáng lên chói mắt, nó thu nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn dài hơn 1m.

Hạ Khắc định hình lại thanh kiếm, nó không còn rỉ sắt nữa mà trở nên bóng loáng tới nỗi có thể soi lấy hình ảnh của hắn.Cả thanh kiếm màu bạc trắng, chỉ riêng tay cầm là màu đen.Hạ Khắc vốn có hứng thú với kiếm thuật nên đã nghiên cứu rất nhiều, hắn biết đây là kiểu Trường kiếm Rapier của Tây Âu, chiều dài trung bình của lưỡi kiếm là 41inch, cân nặng khoảng 1kg, chiều rộng 0,98inch.Trường kiếm Rapier thanh mảnh sắc nhọn, phần tay cầm cầu kỳ để bảo vệ cho kiếm sĩ, thường được tối ưu hóa thành 1 vũ khí đẩy, tuy khả năng cắt không tồi nhưng rất ít được sử dụng.Đó là những gì hắn biết về loại kiếm này.

Hạ Khắc soi mói kiếm hơn 15ph, cuối cùng hắn thốt ra một câu"Cậu chết rồi hả, Durandal?".Thanh kiếm lóe sáng, Durandal bay ra tông vào trán Hạ Khắc, hắn ôm đầu oán"Tự dưng đánh tớ là sao?".Durandal ko thèm để ý đến hắn, bay vòng quanh thanh kiếm, hắn hiểu ý, cầm cán kiếm, cố gắng rút ra nhưng mãi không được.Lá bài khó hiểu cong thân suy nghĩ, Hạ Khắc cũng tự hỏi"Làm sao bây giờ?", hắn vô ý xẹt tay qua lưỡi kiếm, máu tuôn ra, hắn nhăn mày"Chỉ sượt qua chút xíu, chưa tới 2mm sao vết cắt sâu thế này?Thanh kiếm này cũng quá bén rồi!!".

Máu Hạ Khắc chảy ròng theo lưỡi dao, thấm vào trong các khe hở của bệ băng, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả lớp băng dày, hắn lảo đảo choáng váng, Durandal lo lắng bay vòng quanh, bỗng thanh kiếm lóe lên chói mắt, Durandal và Hạ Khắc bị hút vào trong luồng sáng.Một lúc sau, cảnh vật trở lại bình thường chỉ khác 1 điều:thanh kiếm, Durandal và Hạ Khắc đều kỳ lạ biến mất.

Tầng 2, người thần bí khẽ ngâm giọng"Tốt!Rất tốt!Chả bao lâu nữa thôi, cả Không gian thứ nguyên sẽ rung động vì thằng bé!Danh hiệu của cậu sắp bị tước mất rồi, nhưng cậu sẽ rất vui đúng không?Chủ nhân của tớ?".Cơn gió lạnh thổi qua như trả lời người thần bí.Chả mấy chốc mọi thứ trong tòa lâu đài rung chuyển, tan biến hóa vào hư không.

Căn phòng nhỏ của Hạ Khắc, hắn từ từ mở mắt định hình lại"Mơ sao?Hử, Cái gì thế này?", hắn chạm tay vào một vật lành lạnh, đó chính là thanh kiếm kia.Durandal bay quanh hắn, diễn tả sự hưng phấn của mình.Hạ Khắc khẽ cười cầm lấy thanh kiếm"Để xem mi làm được gì nào?"

Công trường bỏ hoang, Hạ Khắc đang vung kiếm, khó hiểu nhìn nó"Rõ ràng cũng phải 1kg, sao mình cầm lên lại nhẹ như bông thế này?Lạ thật!", hắn vô tình huơ vào 1 thùng sắt gần đó và"XẸT!", thùng sắt tách ra làm đôi, Hạ Khắc giật giật khóe môi""ĐM!Ai bảo thanh kiếm này không bén bằng Katana, tui đi đầu xuống đất!Cái này cũng lố quá rồi!", Durandal cũng gật gật bày tỏ sự đồng tình

Một lúc sau, khi đã thử chán, Hạ Khắc quay sang hỏi lá bài của mình"Thanh kiếm này cũng nổi bật quá rồi!Phải làm sao mới ko bị chú ý đây?".Durandal xoay vòng"Để đó cho tớ!", trán hắn đổ mồ hôi lạnh"Chẳng lẽ là.............. TÔNG THIỆT RỒI KÌA!!!", vâng, lá bài đâm vào thanh kiếm với tốc độ vượt ngưỡng hồi nãy.Ánh sáng lam bao quanh kiếm, nó thay đổi vài chi tiết:lưỡi lao lấp lánh ánh lam, như.....à ko, chính xác thì phần này đã bị biến thành băng thay vì kim loại như trước, phần tay cầm biến thành màu trắng, đính bên trên là 1 viên đá quý hình thoi, màu xanh biển.Nó giờ đã trở thành 1 thành 1 thanh trường kiếm bễ nghễ, lệnh người không dám xúc phạm.Hạ Khắc nhìn 1 hồi rồi nói"Chết chưa, Durandal?", kiếm rung lên, chực muốn đâm vào hắn.Hạ Khắc tránh thoát dễ dàng vì từng có 1 lần kinh nghiệm xương máu, hắn le lưỡi châm chọc"Hụt nhé cưng!Mà trông cũng vậy thôi, có thay đổi gì đâu?".

Kiếm Durandal ngả thân ra sau tỏ vẻ khinh thường.Nó xoay vòng rồi biến lại thành hình lá bài, đắc ý bay xung quanh Hạ Khắc.Hắn ngạc nhiên"Ra là vậy à! Hay thật đấy!Ah!Cũng tối rồi!Kiếm thứ gì ăn thôi!". Durandal ngoan ngoãn trở lại túi áo của hắn.

Hạ Khắc đi vòng quanh cả buổi, cuối cùng hắn quyết định mua bánh mì. Vừa gặm bánh vừa đi giữa lòng thành phố, hắn miên man suy nghĩ "Lão già đó chắc chắn biết mình.Rốt cuộc lão là ai? Thanh kiếm này là như thế nào?Durandal có quan hệ gì với nó? Cậu ấy từ đâu đến? Và.................Mình là ai?". Có quá nhiều câu hỏi làm nhiễu loạn tâm trí của hắn. Hắn không hề biết gì cả, thậm chí cả cái tên 'Hạ Khắc' này cũng là do viện trưởng cô nhi viện đặt.

Hạ Khắc ra ngoài biển, nhắm mắt hưởng thụ cơn gió mặn.Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vươn tay như muốn chộp lấy những vì sao nhưng bàn tay hắn chỉ nắm vào hư không.Hạ Khắc thở dài"Rốt cuộc............vẫn không được sao?".Hắn đứng đó, để mặc cho những cơn sóng xô vào chân, ánh mắt đó vẫn nhìn về chân đường ngăn cách giữa biển và trời.Hắn đang khao khát, khao khát một ngày nào đó có thể nhìn thấy những bóng hình mà mình hằng chờ đợi.