Phần 1: Standby Ready!-Chapter 1: Hạ Khắc.

My Brother Is A Dragon

Phần 1: Standby Ready!-Chapter 1: Hạ Khắc.

Thành phố Hoa Đô, Trường Tiểu học Nhất Hào, Lớp 6G.Thầy giáo đang giảng say sưa ko để ý rằng ở dưới chả có ai thèm nghe hắn nói, bỗng hắn nhăn mày lại, đập bàn"Hạ Khắc!Cậu có nghe tôi giảng bài ko???".

Mọi người quay đầu lại nhìn bàn cuối cùng, nơi đó có 1 cậu bé đang trùm sách lên đầu ngủ ngon lành, ko thèm để ý đến tên thầy giáo.Chu Lợi(thầy giáo) tức giận ném viên phấn bay tới chỗ Hạ Khắc, quỷ dị thay, ko cần ngước nhìn, cánh tay cậu bé giơ lên chụp viên phấn dễ dàng rồi ném nó xuống đất, tiếp tục sự nghiệp 'Hoàng tử ngủ trong lớp' của mình.

Chu lợi hận nghiến răng"HẠ KHẮC!!RA NGOÀI CHO TÔI NGAY LẬP TỨC!", tức thì cậu bé ngẩng đầu dậy, tên thầy giáo đắc ý"Có vậy chứ!", nhưng ko đến 1s sau hắn lại phát hỏa"HẠ KHẮC!CẬU ĐANG LÀM GÌ ĐÓ??"

"Xếp sách vở!Ông bảo tôi về mà, thì tôi về!Vừa lòng ông rồi còn gì?"Hạ Khắc trùm cái mũ áo khoác lên, nghênh ngang bước ra khỏi lớp để lại mọi người há hốc mồm ngạc nhiên.Chu Lợi quăng cây thước thật mạnh xuống đất"Giỏi lắm Hạ Khắc!!!Mày đừng tưởng tao ko làm gì được mày!!!!"

Ở dưới vang lên tiếng xì xào:
"Tên Hạ Khắc đó lại nữa rồi!"
"Ko hiểu sao hắn có thể chọc giận hết giáo viên này tới giáo viên khác chứ?"
"Công nhận là hắn giỏi nhưng bị giáo viên ghét thì cũng chả có tiền đồ gì cả!"
"Nếu ko phải là cô nhi, còn có thành tích tốt thì làm gì còn ở đây!"
"Nhưng lần này hắn đắc tội với thầy Chu, ổng là em rể hiệu trưởng đó!Họ Hạ có mà chạy đằng trời!"
"Sắp có kịch vui để coi rồi!"

Hạ Khắc đi dưới những bóng cây xanh mướt, mát rượi, hắn đi đến bãi biển, ngồi xuống mỏm đá trên bờ.Hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh rồi đến đại dương xanh thẳm, khóe môi khẽ nhếch nụ cười"Rất đẹp!Nhưng các ngươi sẽ ko bao giờ hoàn hảo như ta được!".

Hắn tháo mũ xuống, vén mái tóc lù xù che gần hết khuôn mặt lên, đôi mắt to mở ra, nếu như có người ở đây sẽ ko tin được rằng đây là đôi mắt của con người.Vì nó quá quỷ dị: to tròn hơn cả con gái, lông mi cực dài phiếm màu lam, cong lên như cánh bướm, đôi mắt đó sáng rõ, lấp lánh như sao trên trời, đặc biệt là chúng có màu xanh lam, ko phải màu đại dương cũng ko phải màu của bầu trời,rất khó diễn tả, nó trong suốt hơn cả pha lê, cao quý hơn cả kim cương, đồng thời cũng ko kém phần bí ẩn, nó như chứa đựng cả cái vũ trụ này, thậm chí là còn hơn thế nữa.Ko chỉ là đôi mắt, gương mặt Hạ Khắc cũng ko để ai tìm được 1 chút tì vết:làn da trắng như sữa, mềm mịn như nước, mũi thon, môi hồng nhỏ,răng trắng như ngà, mày kiếm hơi ẩn sắc lam nghiêm nghị, khiến người ta khó đối diện được.

Hạ Khắc chớp chớp đôi mắt tuyệt mĩ, nhìn cánh chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời, vẻ buồn bã hiện rõ nhưng vẫn ko làm xấu đi cặp mắt trời cho kia, ngược lại làm hắn càng chọc người thương tiếc, ko ai có thể bỏ mặc được 1 cậu bé xinh đẹp đáng thương thế này, hắn thở dài cảm thán"Các ngươi sướng thật đấy!Được tự do bay lượn trên bầu trời!Ước gì ta cũng có 1 đôi cánh nhỉ!".

Hạ Khắc móc từ trong túi ra 1 lá bài cứng màu trắng, trên đó khảm nạm những mảnh đá màu xanh.Hạ Khắc khẽ nâng niu vuốt ve, nhìn nó thật yêu thương"Cậu cũng muốn thế phải ko, Durandal?".

Lá bài phản quang, lóe sáng như đang trả lời Hạ Khắc.Hắn khẽ cười rồi phủi mông đứng dậy, lấy từ đâu ra 1 chiếc lọ thủy tinh, bên trong là 1 mảnh giấy cuộn tròn.Khẽ nhắm mắt cầu nguyện, hắn đưa tay lên cao ném lọ ra ngoài biển khơi.1 giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đôi môi mấp máy"Tou-sama, Kaa-sama.Con vẫn luôn đợi 2 người!"

Hắn đứng một hồi lâu rồi lặng lẽ xoay người rời đi, về căn phòng nhỏ lụp xụp gần công trường của mình.Hạ Khắc vốn được cô nhi viện thu nhận nhưng sau 1 vụ hỏa hoạn, mọi thứ đều bị cháy rụi, hắn và hàng chục cô nhi khác phải bơ vơ đầu đường như thế này.Nhưng vẫn còn may thành tích học tập của hắn tốt và được hưởng chính sách giành cho trẻ mồ côi nên Hạ Khắc hiện giờ cũng có đủ cái ăn.

Hắn quăng cặp ngã lưng xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt rồi chìm sâu vào giấc ngủ.Hạ Khắc cảm thấy như lọt vào 1 khoảng không gian rộng lớn không thấy đáy, hắn đang lơ lửng bên trong đó.Cơn gió lạnh thổi qua, cảnh vật thay đổi thành một vùng đất phủ đầy băng tuyết.

Hạ Khắc từ từ rơi xuống nền băng, hắn bất ngờ" Không lạnh chút nào!", hắn đi men theo con đường được rẽ, đi mãi, đi mãi, hắn thấy được 1 cánh cổng lớn.Hạ Khắc tò mò chạm vào, "Kẽo kẹt!", cổng mở,không khí bên trong tràn ra, lạnh gấp chục lần ở ngoài nhưng dường như Hạ Khắc lại ko cảm nhận được điều đó, vẫn bước vào.

Hắn kinh ngạc vì khung cảnh đằng sau cánh cổng đó: 4 bức tường băng lam trong suốt, ánh sáng thần thánh khiến người ta không dám xúc phạm, cấu trúc xung quanh như 1 cung điện thật sự, có cầu thang dẫn đến tầng trên.Hạ Khắc đi quanh tầng 1 nhưng ko tìm được thông tin gì, hắn quyết định lên trên.

Hạ Khắc đến trước 1 căn phòng, hắn sờ tay lên cửa, khẽ cảm nhận"Thật quen thuộc!Giống như mình đã từng ở đây vậy!".Bỗng "RỐNG!!!", tiếng kêu làm chấn động mặt đất, Hạ Khắc chao đảo suýt ngã, phải dựa vào cửa để thăng bằng, nhưng hình như vì thế mà tiếng rống ngày càng to hơn, càng tức giận hơn, giọng nói uy nghiêm phẫn nộ truyền tới"KẺ NÀO?LÀ KẺ NÀO DÁM BƯỚC VÀO LÃNH ĐỊA CẤM NÀY?NƠI ĐÂY KO CHÀO ĐÓN NGƯƠI!MAU RỜI ĐI TRƯỚC KHI TA THỰC SỰ PHÁT GIẬN!"

Hạ Khắc ổn định thân người, bĩnh tĩnh đáp"Tôi ko biết đây là nơi ở của ngài!Tôi chỉ vô tình đi lạc vào thôi!"

"VÔ TÌNH?ĐỪNG ĐÙA VỚI TA!NGƯƠI CÓ MỤC ĐÍCH GÌ?CHỈ CÓ NHỮNG NGƯỜI CÓ SỨC MẠNH VÔ BIÊN MỚI TỚI ĐƯỢC ĐÂY!TA CHO NGƯƠI CƠ HỘI THÀNH THẬT!MAU NÓI ĐI!"

Hạ Khắc vẫn quả quyết"Những gì tôi nói là thật!Tôi còn muốn hỏi ông sao tôi lại ở đây này!Tự dưng đang ngủ ngon lại bị kéo vô cái chỗ quái quỷ gì đây?"

Không gian tĩnh lặng, hắn mở miệng thăm dò"Này, này!Ông còn đó ko hả?"

Người kia giật mình, giọng nói run rẩy"Ngươi.......ngươi..... thật sự bị lạc vào đây?"

"Ừ!Ông có cách nào giúp tôi ra không?"

"Năm nay ngươi bao nhiêu?"Người đó tiếp tục hỏi.

"12, mà có liên quan gì tới ông ko hả?"Hạ Khắc gãi đầu khó hiểu.

Người đó như kích động vui mừng nhưng vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh"Ta chỉ tiện hỏi thôi!Cậu bé, nếu con muốn thoát khỏi đây phải lên trên tầng 3, con sẽ thấy 1 thanh kiếm, rút thanh kiếm đó ra, con tự động sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này!"

"Hả?Ông bị mắc dây thần kinh hả?"Hạ Khắc nghi ngờ hỏi"Hồi nãy còn hùng hổ lắm mà?"

"Tin hay ko tùy con!Nhưng ta sẽ không làm hại con!Ta thề dưới cái tên của mình!"

"Tôi biết tên ông mới là chuyện!"3 vạch hắc tuyến chảy xuống trán hắn"Mà này!Ông quen tôi hả?"

"Có thể nói như vậy!Chỉ là ta chưa bao giờ gặp con thôi!"

"Cái quái................Mà thôi!Tôi sẽ đi!Cảm ơn ông rất nhiều!", hắn khom lưng chào rồi quay đầu lên tầng trên.

Cánh cửa hơi rung lên nhưng rất nhanh trở lại bình thường"Haizz!", người đó thở dài"Ngoài dự liệu của ta, nhưng hiện giờ vẫn chưa được! Hãy mạnh mẽ!Nhanh lên con nhé!"