Chương 32: Ăn hiếp.

Minh!

Chương 32: Ăn hiếp.

Minh ngồi xuống, cả lớp đều nhìn hắn, trong đó đa số là những cặp mắt là như nhìn một kẻ ngu, còn lại là có thú vị, có kinh ngạc.

"Tên này não có vấn đề"

"Hắn nói cái lý thuyết gì vậy"

"Lôi hệ mà bị Thủy hệ khắc chế? Tên này óc bã đậu, không biết rằng nước dẫn điện đi"

"…"

- Ha ha ha, ta thật tình là không thể nhịn cười được.

- Khả Y giảng sư hãy cho ta đối chấp tên ngu xuẩn này một hai.

Vũ Ba một bộ mặt khinh thường ngay từ lúc Minh nói về Không gian hệ và Thời gian hệ, cho đến khi Minh kết thúc, hắn chợt cười lớn rồi đứng dậy nhìn Khả Y mà xin chút thời gian "dìm" Minh xuống hố chê cười.

- Được, trò cứ tự nhiên.

Khả Y chỉ khẽ cười, nhờ có cái lý thuyết của Minh, lần thứ hai nàng đứng lớp lại trở nên sôi nổi cực kì.

"Học sinh này thật là, Lôi sao lại bị Thủy khắc được chứ?" Nàng buồn cười trong lòng.

Những cái khác, dựa vào lý thuyết mà nàng có thì Minh nói đều đúng, hắn duy nhất chỉ sai là Thủy lại khắc Lôi trong khi Lôi đã khắc Thủy trước đó.

- Ê tên ngu kia, ngươi giỏi thì đứng lên để ta hỏi một vài câu.

Vũ Ba nhìn về hướng bàn Minh ngồi mà ngạo mạn kêu lên.

Minh không trả lời cũng chẳng thèm nhìn, hắn không phải "tên ngu".

- Tên ngu, ta nói ngươi nghe không tên ngu, tên ngu đần kia.

Không thấy Minh phản ứng lại với mình, Vũ Ba kêu càng lúc càng to, mặt hắn đầy đỏ đậm lửa giận, phải nói đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị kẻ khác xem thường đến như vậy.

Vũ Ba lập tức rời khỏi chỗ ngồi cùng với Văn Vĩ đang che miệng cười Vũ Ba bị xem thường, hắn tiến nhanh về phía bàn Minh.

"Rầm"

Đập mạnh tay xuống bàn, ngay vị trí trước mặt Minh, hắn gằn lên từng chữ

- Tên ngu xuẩn, ngươi nghe ta nói chứ.

"Chát"

Ngay lập tức một bàn tay in dấu lên gương mặt hung hăn của Vũ Ba, Minh quay người sang thản nhiên nói.

- Lần sau muốn hỏi ai thì phải nói rõ tên tuổi, đừng cứ như con có điên cắn người loạn xạ, ngươi có hiểu không?

Ánh mắt lạnh lùng của nhắn nhìn Vũ Ba rất chặc, nếu đây không phải là đang ở trường thì Vũ Ba không nằm liệt giường thì cũng mất một hai miếng thịt trên người.

Âm thanh lăng lẳng vang lên, cảnh tường diễn ra ngày trước mắt, cả lớp đều cứng người với hành động của Minh.

Lang Vũ Ba là ai, hắn là một tên con cháu quần là áo lụa của Lang gia, một gia tộc chuyên về Hỏa thuật cao cao tại thượng trong thành phố, ai nấy gặp đều phải khiếp sợ gia thế sau lưng, ấy vậy mà tên vắng mặt 4 ngày liên tiếp này, cái tên ngu xuẩn phát biểu linh tinh này, cái tên vào ngày kiểm định múa lửa nên nhận trong thương này lại dám tát Vũ Ba, không những thế mà hắn còn là cảnh cáo một cách xem thường. Chuyện trước mắt này thật quá kích thích người xem.

"Thình thịch thình thịch…"

Đào Lệ Thủy cùng Lăng Ngọc Thiến nhìn hình ảnh lãnh đạm của Minh lúc này liền không khỏi một trận ngơ ngác mà trống ngực đập liên hồi.

Chỉ một cái hành động, Minh đã như làm rung động đồng thời cả hai thiếu nữ xinh đẹp lại có tiếng trong lớp.

"Tên Sở Minh này có gan rất lớn nha"

Khả Y ở trên bục giảng âm thầm khen ngợi Minh, chuyện xảy ra trước mắt, nàng không có quyền can thiệp, đây là một tình huống được trường chấp nhận.
Khó tin đưa tay sờ lên mặt, chỗ đang nóng hổi từng hồi

- Người dám đánh ta?

Vũ Ba giận dữ kêu lên, gương mặt hắn vặn vẹo như một con quỷ đòi mạng.

"Chát"

Lại một cái tát cực nhanh, cực mạnh của Minh in dấu trên mặt Vũ Ba

- Ta đánh ngươi đó thì sao? Ngươi làm gì được ta?

Minh không hề sợ bất cứ hậu quả gì, hắn không ưa liền đánh bởi dù sao thì cũng đã đánh rồi, nếu có bị phạt xem như cũng không mấy nuối tiếc.

Về quy định, nội quy của trường, hắn vẫn chưa biết.

Cả lớp đều rơi vào yên lặng chỉ trừ bảy thiếu nữ ngồi ở những chỗ khác nhau trong lớp là có tim đập "thình thịch" khó tả.

- Ngươi lại đánh ta.

Vũ Ba tiếp tục đưa tay sờ nơi "nắng ấm" vừa được Minh ban tặng mà mếu máo gào lên giận dữ, hắn còn chưa chịu nhìn nhận ra vấn đề.

"Chát"

- Đánh ngươi thì sao?

"Chát"

- Đánh ngươi thì sao?

"Chát"

- Đánh ngươi thì sao?

Tiếp tục lại là ba cái tát vào mặt Vũ Ba, cái đầu của hắn lại qua trái qua phải cứ như một cái trống lắc.

- Ta liền mạng với ngươi.

Vũ Ba đã điên tiết, hắn không ngờ bản thân còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay Minh lại liên tục quất cái bản mặt tuấn tú của hắn, hắn muốn giết Minh ngay giờ phút này.

Pháp lực gia cố bản thân, một quyền với sức mạnh đạt đến 200 cân lập tức hướng Minh ngay cạnh bên mà đi đến.

"Phặc"

Bàn tay Minh nhanh chóng nắm gọn một quyền đơn giản của Vũ Ba.

"Rắc"

Hắn bóp chặc tay lại khiến xương bàn tay của Vũ Ba dần rạn nứt và đang có xu hướng vỡ vụn.

- A a a a…

Kêu lên một tiếng đau đớn, khí lực hoàn toàn mất hết vì cơn đau khiến Vũ Ba liền ngã xuống, tay còn lại của hắn không ngừng cố gắng vươn đến cánh tay Minh đang giữ như muốn giải thoát, lấy nó ra khỏi tay Minh.

Biểu cảm lúc này của Vũ Ba trông rất đáng thương, nó nào còn cái vẻ ngạo mạn, ra vẻ lúc nãy.

- Dừng lại.

- Đủ rồi.

Đồng thời hai tiếng quát lớn từ Khả Y và Lang Văn Vĩ vang lên, hai người ngay tức khắc đi đến bên chỗ bàn cuối nơi Minh và Vũ Ba ngồi (nằm).

- Sở Minh, trò hãy bỏ Vũ Ba xuống, hai trò đã dùng đến ma lực thì đều chắc chắn sẽ bị phạt, nếu bây giờ trò còn gây thêm thương tích cho Vũ Ba, trò sẽ bị giam giữ đầy nghiêm khắc.

Khả Y vừa đi lại gần vừa gấp gáp nói, xem vẻ mặt của Minh, nếu không ngăn cản kịp chắc chắn Vũ Ba sẽ bị phế mất một cánh tay.

Đánh nhau bình thường bằng tay chân thì không vi phạm luật lệ trường, thế nhưng khi đã đụng đến ma lực thì có chuyện.

- Ngươi tốt nhất là mau bỏ em họ ta ra, nếu không thì đừng trách cuộc sống không tốt đẹp sau này.

Lang Văn Vĩ chỉ dần bước đến mà lạnh lùng nhìn Minh, sát ý đã ẩn hiện qúa rõ với một tên chuyên giết người như Minh.

- Vậy ngươi sẽ làm gì ta, hay là giống hắn?

Bỏ mặt lời nói cũng như không của Khả Y, Minh cười khẩy ra vẻ hứng thú đối mặt với Lang Văn Vĩ.

Hắn đã bị vi phạm rồi thì còn sợ gì hậu quả tiếp theo, dù sao thì hắn cũng là mật vụ của A.D quân đội, trường cao lắm thì có thể làm gì được hắn.

- Sở Minh, Sở Minh, hay là trò bỏ Vũ Ba ra rồi nói tiếp cũng không có muộn.

Khả Y xem như là một giảng sư rất thương học trò, thấy Vũ Ba không ngừng đau đớn kêu la trước mặt, nàng trong lòng cảm thấy xót xa.

- Một trận tử chiến, ngươi thấy thế nào?

Văn Vĩ cũng bỏ qua Khả Y, vị Pháp sư cao cấp qua một bên, hắn cười lạnh mà âm u nói từng chữ với Minh.

Nghe đến câu này, cả lớp bao gồm giảng sư Khả Y đều lộ ra vẻ kinh hãi, tử chiến, chỉ vì một vụ không đám lại muốn một trong hai người chết?

Vì trường là nơi chủ yếu để các Ma pháp sư trẻ tuổi giao lưu, học tập cũng như chiến đấu với nhau, nên chắc chắn rằng trường nào cũng phải có một sân "tử đấu" để giúp các học sinh có thù hận giải quyết ân oán một cách công khai.
Ma Pháp sư mà có thù hận không thể tha thứ, vậy thì sao không làm một trận tử chiến ngươi chết ta sống?

"Tử chiến" hai vào nhưng chỉ một người được bước ra.

- Ha…ha ha.

Minh nghe "chiến thư" của Văn Vĩ liền nở một cái cười nhỏ tự giễu chính mình, hắn bây giờ muốn nhớ ra rằng bản thân đang ở nơi đâu? Những người kế bên là như thế nào, thực lực ra sao?

- Bỏ đi, ta thật không muốn lấy mạng một Pháp sư sơ cấp như ngươi.

Minh buông tay Vũ Ba xuống rồi vội cười nhạt mà xua tay với lời đề nghị của Lang Văn Vĩ.

Một Pháp sư cao cấp tử chiến với một Pháp sư sơ cấp, ai sẽ là kẻ thắng trong trường hợp này? Điều đó đã quá rõ.

Thấy Minh bỏ Vũ Ba nằm một bên, Khả Y nhanh chóng điện thoại ra bấm số, nàng cần kêu người từ trạm y tế cũng như người từ đội chấp pháp đến để giải quyết tình hình.

- Ngươi sợ?

Lang Văn Vĩ lộ vẻ khinh thường lành lạnh.

- Phải phải, là ta sợ, ta không dám ứng chiến.

Đến nước này, Minh chỉ có thể tự nhận tất cả dù đúng hay không đúng để cho qua chuyện, hắn không cần quan tâm đến mấy "đứa nhóc" này.

Nhìn biểu hiện của Minh thế này, Văn Vĩ chợt có cảm giác nổ tung, hắn như là muốn lập tức bóp chết Minh hay thậm chí là cắt từng miệng thịt, từng miếng mỡ trên người của Minh.

Hắn đường đường là người Lang gia nổi danh trong thành phố lại bị một tên vô gia thế xem thường, hắn làm sao nuốt nổi cục tức này.