Chương 15: Thù Hận không thể phai.

Minh!

Chương 15: Thù Hận không thể phai.

Chốc lát sau, Minh tựa có điều suy tư mang trong mình, hắn rời khỏi giường tiến ra bên ngoài phòng, báo cáo bình phục. Hắn cần về nhà để làm một số chuẩn bị cho ngày mai, tại khu Mộc Huệ.

Vì đây là khu y tế của trường, để đảm bảo rằng học sinh thật sự bình ổn được cơ thể, Minh còn phải bị một số kiểm tra nhỏ nhặt trước khi được cho tự do ra ngoài hoạt động.

Nửa giờ sau, trời cũng đã gần tối, học sinh đa số là đã về nhà chỉ trừ một số người, Minh rời khỏi trạm y tế, hắn cấp tốc men theo con đường quen thuộc từ cửa sau của trường mà đi về nhà.

Hơn 10 phút sau, hắn đã đến trước căn biệt thự đang đóng, đợi một loạt các tia sáng lóe lên người hắn để kiểm tra thông tin, cửa mở hắn bước vào.

Bên trong cảnh sắc vẫn như xưa với hai lầu, lầu bên dưới đa số thì để các máy móc tự động như: máy giặt, máy rửa chén, máy nấu ăn (dạng như robot có trí thông minh nhân tạo),…hắn một mạch đi lên tầng trên vốn là nơi nghỉ ngơi của người trong nhà.

Tầng dưới Như Yến không có thì chắc là ở tầng trên, hắn định xem nàng thế nào.
Đi quang qua phòng nàng, vì là phòng con gái nên sẽ không có cái lỗ trong suốt như hắn, hắn gõ cửa một hồi nhưng không ai trả lời, có lẽ là nàng ngủ mệt, hắn vội hé cửa ra xem.

Ngoài một mùi hương thơm dễ chịu của thiếu nữ thì bên trong không có người.

- Tiểu Yến.

Hắn đi gõ phòng tắm, rồi lại phòng vệ sinh, không một tiếng đáp trả.

Tâm thần hắn lập tức có chút bất an, không lẽ tiểu Yến xảy ra chuyện, nhưng mà thanh kiếm của hắn không có báo tin tức, không lẽ nàng đã đi ra ngoài chơi chưa về.

Cuối cùng hắn buộc phải "thả thính", hóa pháp lực thành một dạng sóng, truy tìm tung tích người.

- Phù…

Thở ra một hơi, hắn có chút cười bản thân, Như Yến rõ ràng ở bên trong phòng hắn, vậy mà hai, ba lần đi ngang qua nhưng hắn lại không có nhìn vào.

Nhìn nàng ta ôm thanh kiếm ngủ ngon trên giường, hắn có rất nhiều suy nghĩ tồn tại vì hắn cảm thấy Như Yến dạo này hơi có một số hành động kỳ lạ.

Người ta nói, càng lớn thì tính tự lập phải lên cao, nam nữ dù là anh em ruột rà cũng phải ít gẫn gũi, thân cận, thế nhưng, khác với gia đình bình thường, Như Yến càng lớn, nàng lại càng bám víu hắn, cứ hơi tí liền giận, cứ như một đứa trẻ, hắn tự hỏi rằng liệu bản thân có quá nuông chiều nàng nên dẫn đến việc nàng càng ngày càng trẻ con, chắc là hắn nên ít đi việc yêu thường nàng, lạnh nhạt một chút để nàng trưởng thành cũng tốt.

Trên hết, hắn và nàng có lẽ cũng gần xa cách rồi, vừa rồi phát sóng, hắn có cảm ứng có hai ma pháp sư khác lạ rình mò quanh đây, có lẽ là do cha nàng phái tới bởi hai người này chỉ ở gần đây nhưng lại không tấn công, họ tựa như là mấy người âm thầm bảo vệ.

Nhắc đến đây hắn lại thấy khó xử với Ngọc Diệp tỷ, hắn đã không hoàn thành lời hứa, hắn làm sao còn mặt mũi gặp nàng, chuyện hai mẹ con bọn họ giải quyết ra sao?

Hắn tự trách bản thân lại gây rắc rối.

Hắn lắc đầu trở về thực tại, nhẹ mở cửa, hắn rón rén bước vào phòng của bản thân sau đó tìm ngay đến tủ sách mà lấy một cuộn da thú được kẹp tại giữa quyển sách thứ 7 và thứ 8 từ trái đếm qua.

Lại gần giường, nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mịn của Như Yến, nhìn nàng ngủ say chút, hắn rời đi.

Xuống lầu một, hắn tiến đến một căn phòng luôn bị khóa lại, điều chỉnh pháp lực mang thuộc tính không gian, hắn đi xuyên qua cánh cửa mà vào bên trong (tựa xuyên tường).

Bên trong căn phòng, dưới sàn đất không gì khác hơn chính là phòng nghiên cứu ngầm của Ngọc Diệp đã đưa cho Minh sử dụng từ lâu, hằng đêm hắn thường vào phòng nghiên cứu để luyện tập, thí nghiệm hoặc cày game kiếm tiền, không gian phòng nghiên cứu rất rộng.

Không đi xuống dưới phòng, hắn đặt cuộn da thú xuống dưới sàn, mở toang nó ra để lộ ra những ký tự ma pháp khó hiểu xoay thành vòng tròn, rấy kì lạ, đây rõ ràng là một cái truyền tống trận.

Hắn bước gọn cơ thể vào, ma lực nhanh chóng nhập vào các dòng kí tự, chúng sáng lên, hắn biến mất ngay tại chỗ.

….
Thành phố Vân Vũ,

6 giờ 37 phút tối ngày 25 tháng 8 năm 1778 theo lịch Pháp Nguyên.

Tại một hòn đảo tư nhân với diện tích khoảng 150 mẫu vốn đã bị bỏ hoang khá lâu, vài năm trước nhà nước đã chuẩn bị thu hồi nhưng rồi lại ban tặng cho một ma pháp sư hoạt động cho nhà nước, từ đó khu này trở thành khu vực cấm.

Đây là một trong những lý do Minh gia nhập A.D quân đội, nơi có nhiều kỉ niệm nhất về ba mẹ hắn, không thể bỏ.

Bên dưới lòng đất, tại bên trong một khu nghiên cứu đồ sợ, chiều rộng e rằng phải chiếm lấy ¾ diện tích của hòn đảo.

Trong một căn phỏng nhỏ, vòng sáng ma pháp bên dưới nền đất sáng lên, Minh xuất hiện.

Thế nhưng, Minh này còn liệu là Minh lúc trước.

Đôi mắt như cái xác không hồn, gương mặt tuấn tú đầy lãnh đạm tựa như không có bất cứ thứ gì dao động được, Minh lạnh lùng bước xuyên qua mọi vật thể trước mặt.

Khung cảnh đầy u ám, ghê rợn của khu nghiên cứu hiện ra.

Khu nghiên cứu rộng lớn này cụ thể được chia thành 5 phòng lớn được đánh số từ 1 đến 5, lấy căn phòng số 3 là trung tâm. Minh ban đầu xuất hiện chính là tại một căn phòng nhỏ của phòng số 3.

Quan cảnh căn phòng số 3 này chỉ có một thứ tồn tại duy nhất, đó là hàng loạt cái ống nghiệm chứa vật thể con người, cũng có thể không là con người bên trong, hình dạng hết sức kinh dị.

Minh không nhìn đến, hắn ngang nhiên tiến về phía trước, tiến về căn phòng số 4.

Cửa căn phòng số 4 mở ra, bên trong một loạt các màn hình hiển hiện trước mắt Minh, dữ liệu, thông tin, hình ảnh đang không ngừng được lướt qua, được ghi nhận.

- Minh, ngài đã đến.

Một bóng người trẻ tuổi chỉ khoảng vừa tròn 20 xuất hiện với một bộ đồ trắng thường nhật của các nhà nghiên cứu, thí nghiệm, hắn cúi người hành lễ với Minh.

Quái lạ thay, gương mặt của hắn và Minh như hai giọt nước, có chăng sự khác biệt duy nhất chính là hắn nhìn trưởng thành hơn Minh, ma lực cũng yếu hơn Minh chút, hắn chỉ là Pháp Tông.

Người này có thể gọi là phân thân của Minh, hoặc chính xác hơn thì chính là sản phẩm tế bào của Minh, họ không hề có tự thân ý thức, đơn giản là vì Minh đã sớm diệt, sau đó hắn chèn vào một số kí ức và tính cách cho họ, để họ hoạt động trung thành vì hắn.

- Số 2, Có tìm ra được thông tin gì không?

Hắn nhàn nhạt hỏi, sản phẩm của hắn ban đầu có ba người, tương ứng với số 1 điều hành phòng số 2, số 2 điều hành phòng số 4, số 3 điều hành phòng số 5.

- Không có thưa chủ nhân, mọi thông tin về vụ "Diệt ổ Hắc pháp sư" đều đã biến mất, có một tổ chức nào đó đang che giấu đi. Thuộc hạ vài tháng nay vẫn đang tìm cố tìm ra tổ chức che giấu, nhưng có lẽ là người còn phải đợi thêm môt khoảng thời gian nữa mới có kết quả.

Số 2 thành thật đáp, Minh không biểu cảm gì, hắn có lẽ đã biết trước.

- Vậy còn thông tin về các nguyên vật để chế tạo các ma thiết bị thì sao?

- Cái này thì ngài yên tâm, thuộc hạ đang phá "tường bảo vệ" của Hiệp hội Ma pháp sư, nhiều lắm thì còn cần 7 ngày nữa là xong, lúc đó chúng ta sẽ tìm ra được thông tin nào đó.

Số 2 hơi có chút cười, hắn xem như cũng có giúp ích được gì đó chủ nhân.
Minh nghe hắn nói, đôi mắt nhắm đi nhắm lại vài cái như đang suy tính, chốc lát

- Được rồi, ngươi cứ tiếp tục công việc, khi xong lại báo ta.

Nói rồi Minh bước ra khỏi phòng để số 2 quay lạ với công việc, hắn tiền về căn phòng số 5.

Cửa mở, hắn bước vào.

- Minh, ngài đã gần 1 năm rồi mới quay lại.

Số 3 đang ngồi trên một chiếc giường bên trong tu luyện, Minh vừa vào hắn liền mở mắt, đứng dậy hành lễ.

- Vẫn chưa thức tỉnh sao?

Minh tiến lại gần hai trong 5 ống nghiệm to lớn nằm trong phòng, đôi tay hắn chạm vào tấm kính như muốn chạm vào hai khối thân thể một nam, một nữ đang trần chuồng bên trong, hắn lộ ra một vẻ yêu thương hiếm gặp khi ở vào trạng thái "chính mình".

- Vẫn chưa thưa chủ nhân, có lẽ là cần thêm thời gian ít nhất là một năm cha mẹ ngài mới tỉnh lại.

Số 3 lộ vẻ thở dài buồn bã nói.

Đúng, hai thân thể bên trong ống nghiệm không ai khác mà chính là cha mẹ hắn, có điều họ không phải là già nua 50, 60 tuổi, họ chỉ như 20 tuổi mà thôi, hắn đã dùng vài cọng tóc còn sót lại duy nhất của họ để phục sinh họ.

"Vụt"

Đôi mắt đầy ý lạnh, gương mặt đầy dữ tợn, sát khí tỏa ra xung quanh, hắn quơ mạnh tay chỉ về một cái ghế trong phòng.

Cái ghế hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ duy nhất một đám hạt như cát bên dưới, thay vào vị trí của chiếc ghế.

- Các ngươi rồi sẽ phải trả giá!