Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 91

Ba người cứ vậy mà vô thanh vô tức bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại. Dù cho bọn họ là các cao thủ dị năng đứng đầu trong ngục giam, nhưng bất quá cũng chỉ khiến đám người quản lý hỏi hai tiếng rồi lại quăng ra sau đầu. Trước mặt thế, nơi đây mỗi ngày cách một đoạn thời gian sẽ người có người mạc danh kỳ diệu biến mất; sau mạt thế, giá trị mạng người còn không bằng một hạt gạo hay một bịch bánh quy, đây chính là hiện thực.

Cung phụ cũng không biết nhi tử mình sau khi rời đi đã gây ra một sự cố nhỏ đó, nên tất nhiên, Cung phụ không hỏi tới, Cung thiếu đơn thuần lại có chút giảo hoạt cũng sẽ không chủ động thừa nhận. Khi cảnh vệ mang Cung thiếu đội lốt thỏ trở về đại sảnh, chuyện đàm phán đã đến hồi kết thúc, Cung phụ dùng mười chiếc phi cơ trực thăng, năm chiếc thiết giáp, cộng thêm năm xe vũ khí đạn dược làm đại giới đổi lấy quyền cư trú ở Trường Xà đảo.

Ngày đó, cùng lúc khi giao súng ống đạn dược, Cung phụ mang theo gần hai ngàn dân chúng vào ở trong khu Đông nguyên bản dành cho nữ, nay sớm đã hoang phế, cũng vì người dân mà tranh thủ lấy vài mảnh ruộng dùng để trồng trọt. Đương nhiên, hạt giống do chính bọn họ xuất ra, lương thực thu hoạch được còn phải cấp một nửa cho phía cao tầng quản lý nhà giam.

Điều kiện nhìn thì hà khắc, nhưng dân chúng do Cung gia dẫn đến Trường Xà đảo lại có quyền tự chủ, không cần phải trở thành nô lệ cho đám dị năng giả ở Trường Xà đảo sai sử, cuộc sống tuy rằng vất vả hơn so với ban đầu, nhưng không tính là gian nan. Sau khi thấy qua cảnh sinh hoạt bi thảm của người bình thường trên Trường Xà đảo này, dân chúng càng thấy đồng cảm và trung thành hơn với đoàn đội của mình, với Cung thiếu tất nhiên là càng thêm trung thành cùng tận tâm, quyết một lòng.

Người thường không có dị năng trong mắt Bào Long cùng Khang Chính Nguyên cơ bản chỉ như một con kiến, những người này đi hay ở bọn chúng hoàn toàn không thèm để ý, nhưng những dị năng giả đi theo Cung phụ bọn họ không thể không chú ý, đều muốn tìm cách thu cỗ lực lượng này để mình sử dụng. Cho nên, nửa tháng sau, Cung phụ bị hai người bọn họ yêu cầu, chia tách tám tổ dị năng vốn có, phân tán xếp vào sáu đội dị năng lớn ở Trường Xà đảo. Chỉ khi phân chia những người này ra, bọn chúng mới có cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, sau đó mượn sức củng cố thế lực của chính mình.

Cung phụ không hề dị nghị, lập tức công khai ra lệnh giải tán tám tiểu tổ, Bào Long cùng Khang Chính Nguyên muốn từ phân biến hợp, hùng cứ nuốt chửng bọn họ, cũng phải xem xem bọn hắn có năng lực đó hay không. Các dị năng giả đó đều là người có tâm trung với nhi tử nhà ông, Cung phụ tất nhiên không sợ hãi, không biết tới thời khắc cuối cùng, đến tột cùng là ai nuốt ai.

Các tiểu tổ rất bình tĩnh tiếp nhận mệnh lệnh này, tùy ý dưới sự chiêu binh mãi mã của hai phe đầu nhập vào, khiến Bào Long cùng Khang Chính Nguyên đều rất hài lòng, cho rằng quyết định này của Cung gia phi thường anh minh.

Nhưng mà, điều khiến Cung phụ không hề nghĩ đến chính là, tất cả mọi người đều kỷ luật nghiêm minh, nghe lệnh giải tán tiểu tổ, trừ bỏ nhi tử ông lại cố tình không đồng ý, còn mang theo tổ viên của mình tới tận cửa lý luận với ông.

Nhìn tiểu nhi tử biểu tình quật cường cùng các tổ viên cà lơ phất phơ luôn đi theo tiểu tổ tông nhà ông, Cung phụ cảm thấy đầu mình thật đau, càng đau đầu hơn chính là Bào Long và Khang Chính Nguyên cũng ở trong phòng ông, đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá một hàng nhi tử.

"Lệnh công tử đây cũng là dị năng giả? Cấp mấy? Hệ gì?" Khang Chính Nguyên kinh ngạc hỏi, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai cha con.

"Cường hóa hệ, cấp hai trung giai." Cung phụ cười cười quăng ra lý do đã chuẩn bị tốt thoái thác.

Cấp hai trung giai, cấp bậc không tính là thấp, nhưng nếu là cường hóa hệ, còn không bằng cấp hai đê giai các hệ khác. Nhi tử Cung Viễn Hàng này bất quá cũng chỉ như thế. Khang Chính Nguyên yên tâm thầm nghĩ.

Cường hóa hệ? Haha, thật đúng ý mình, thế thì dù chơi như thế nào cũng sẽ không hỏng (="=)! Hai mắt Bào Long sáng rực, phát ra quang mang *** tà. Nhưng nay Cung gia chỉ vừa tiến vào đảo, các dị năng giả dưới trướng Cung Viễn Hàng còn chưa ly tâm, nếu lúc này động thủ, chắc chắn sẽ gây ra một đống phiền toái, đợi về sau thế lực Cung gia tan rã lại nói tới cũng không muộn. Mỹ nhân cực phẩm như vậy, đáng để ta dành chút tâm tư chờ đợi!

Nghĩ đến đây, Bào Long liền kìm xuống tâm tư rối loạn, ngữ khí hơi lấy lòng mở miệng,"Cung thiếu gia, cậu trước tiên giới thiệu thực lực đội ngũ của cậu đi, tôi sẽ phụ trách an bài một nơi tốt, cam đoan sẽ không tách các cậu ra."

Cung Lê Hân không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn Cung phụ. Cung phụ vội vàng vẫy tay, thay nhi tử nói tiếp,"Nó lúc trước tổ đội chơi thôi, thực lực đều không mạnh. Hai người này là mộc hệ dị năng giả," Cung phụ chỉ La Đại Hải và Ngụy Quốc,"Hai người này là hỏa hệ, hai người kia là băng hệ, hai người kế là phong hệ, người này là thổ hệ, cậu ta là cường hóa hệ, người kia là hệ không gian, còn hai người này không phải hệ nào cả, chỉ là người thường." Cung phụ chỉ vào lần lượt chỉ vào đám người Nhạc Gia, Mã Tuấn, Tôn Kiệt đơn giản giới thiệu.

Nếu chưa nhìn thấy người, Cung phụ khi nói một câu đơn giản "Thực lực đều không mạnh" khẳng định sẽ khiến Khang Chính Nguyên và Bào Long sinh nghi. Nhưng mười bốn người cà lơ phất phơ đứng đó, đã rõ ràng chứng minh cho tám chữ chân lý ‘Đám người ô hợp, không làm nên trò trống gì’. (8 chữ gốc: 乌合之众, 不成气候)

Trong mười bốn người, có năm người là nữ nhân nhu nhược, hai người là người thường không có dị năng, một người là không gian dị năng giả không có sức chiến đấu, thậm chí còn có một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi. Nhìn một tổ ‘phụ nhũ lão ấu’* này, khóe mắt Khang Chính Nguyên cùng Bào Long run rẩy, thầm nghĩ Cung thiếu quả nhiên là tiểu thiếu gia không rành thế sự, rất không biết chọn người! (*: (theo thứ tự) phụ nữ, trẻ em, già, trẻ)

Bất quá, điều này cũng hợp ý Bào Long, thực lực không cường vốn không có giá trị mượn sức, để bọn họ chung một chỗ cũng không phải là uy hiếp với thế lực vốn có của gã, vậy thì bán chút mặt mũi lấy lòng mỹ nhân đi! Bào Long nghĩ đơn giản như thế, cười tủm tỉm nói,"Thực lực quả thật có chút yếu, bất quá không sao, tôi sẽ giúp các cậu an bài vào một tổ thực lực mạnh, các cậu chỉ cần tích góp từng chút một kinh nghiệm chiến đấu cùng tinh hạch, về sau sớm muộn gì cũng sẽ thăng cấp." Dứt lời, gã nhìn qua phía cảnh vệ đứng ở cửa ra lệnh,"Mày gọi Đàm Minh Viễn tới đây, để nó gặp tổ viên mới."

Cảnh vệ kia nghe lệnh, nhanh chóng mang Đàm Minh Viễn tới. Đàm Minh Viễn là thuộc hạ đắc lực nhất của Bào Long, là kim hệ dị năng giả cấp hai cao giai. Tuy thực lực của hắn tương đương với Khang Chính Nguyên, nhưng thổ hệ của Khang Chính Nguyên thuộc hệ phòng ngự, còn kim hệ của hắn lại thuộc về hệ tấn công, cho nên ngoại trừ Khang Chính Nguyên có thế lực cùng thực lực, hắn chính là cao thủ đứng thứ hai trong căn cứ. Để hắn nhận một đống ‘phế vật’ như thế, có thể thấy Bào Long vì muốn lấy lòng mỹ nhân mà thật đúng là rất khổ tâm.

Dáng người Đàm Minh Viễn không cao lớn, nhưng vì tranh đấu quanh năm suốt tháng trong nhà giam mà thể trạng được rèn luyện phi thường to lớn, ngũ quan bình thường vì vết sẹo do dao gây ra mà mang theo một cỗ vị đạo dữ tợn. Sau khi gặp qua tổ viên mới, vết sẹo trên mặt hắn thoáng co giật khó có thể nhận ra, tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vì ngại thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của Bào Long, hắn không dám cự tuyệt, nghiêm mặt mang đám ô hợp này đi gặp các tổ viên khác.

Dọc đường đi thỉnh thoảng đánh giá Cung Lê Hân ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, trong lòng Đàm Minh Viễn liền biết Bào Long nhất định là coi trọng vị tiểu thiếu gia này, ngày sau chắc chắn sẽ cần hắn làm bảo tiêu, bảo mẫu cho cậu ta, bảo đảm khi Bào Long đắc thủ hắn sẽ không mất mạng. Nghĩ đến đây, lại thấy Cung Lê Hân lấy ra một cây kẹo que trong túi, vui vẻ ngậm trong miệng liếm mút, sắc mặt Đàm Minh Viễn nhất thời đen lại, bóp trán che đi biểu tình vô lực của mình.

Tổ viên tổ một nhìn thì cà lơ phất phơ, thực tế đều đang âm thầm quan sát người tên Đàm Minh Viễn này, thấy ánh mắt hắn nhìn Cung thiếu đầy vẻ khinh thường, đều cúi đầu nở nụ cười trào phúng, thầm nói về sau anh sẽ biết cái gì gọi là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Đoàn người mang tâm tư khác nhau bước đi, gặp phải đám ‘nô lệ’ vì làm việc cả ngày mà lộ vẻ mỏi mệt, đương nhiên, bọn họ nguyên bản không phải nô lệ. Dưới sự khác biệt về thực lực, bọn họ lâm vào cảnh phụ thuộc vào cường giả, bọn chúng muốn họ sống, bọn họ có thể sống, bọn chúng muốn bọn họ chết, bọn họ không thể không chết, vì thế, địa vị của bọn họ có gì khác với nô lệ thời cổ đại chứ?

Những nô lệ này quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, tay cầm các loại công cụ canh tác, nhìn thấy Đàm Minh Viễn, cả đám vội vàng gục đầu xuống, lộ ra biểu tình nơm nớp lo sợ, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều. Cảnh vệ phụ trách quản lý các nô lệ này cầm roi da trong tay thấy đoàn người, vội vàng tiến lên chào hỏi. Gã và Đàm Minh Viễn là người quen, đứng tại chỗ nói chuyện một hồi.

Lúc này, trong đám nô lệ đang cúi đầu, có một người thân hình cao lớn chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Cung Lê Hân. Dưới mái tóc ngắn của hắn là khuôn mặt không tính là quá anh tuấn, nhưng đôi đồng tử tối đen như mực, sâu không thấy đáy lại cực kỳ hấp dẫn, nháy mắt khiến khuôn mặt trở nên cá tính mười phần, làm người ta nhìn qua khó có thể quên.

Đôi miêu đồng của Cung Lê Hân lưu chuyển híp lại, liếm kẹo que trong tay, nhìn thẳng qua. Đúng lúc đó, Cung Hương Di cũng đang đi ngang qua, bị nam nhân như hạc giữa bầy gà hấp dẫn, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Cô đời trước ở Trường Xà đảo hơn ba năm, không nói là quen hết tất cả mọi người nhưng những cường giả có chút danh tiếng cô đều thuộc như lòng bàn tay, biết tường tận. Mà nam nhân này là người cô có ấn tượng sâu nhất mà không phải là một trong số đó.

Nam nhân đó tên Đậu Hằng, trước khi vào tù là một sát thủ. Hắn từ nhỏ đã bị một gia tộc nào đó bồi dưỡng thành một thân sát khí, ngoại trừ giết người, có thể nói hắn không có sở trường nào khác, nhưng cái duy nhất này lại được hắn phát huy đến cực điểm. Hắn là thanh đao sắc bén nhất trong gia tộc đó, nhưng vì nguyên nhân lưỡi dao rất bén, người cầm đao nếu không có đủ lực lượng sẽ bị thanh đao này phản phệ. Cho nên, khi gia tộc đó thay đổi quyền lực, Đậu Hằng đương nhiên bị vứt bỏ, đưa vào nhà tù trên Trường Xà đảo, thời gian hành án là một đời.

Cả người đầy sát khí như vậy, vào nhà giam cuộc sống cũng sẽ không khổ sở, không bao lâu liền trở thành bá chủ khu giam đó. Nhưng mạt thế đến đây, hắn vì không có dị năng, lập tức từ trên mây ngã xuống vũng bùn, biến thành một nô lệ. Lại vì hắn lúc trước quá cường hãn, cao cao tại thượng, khiến đám người yếu đuối bên dưới càng thêm bị khi dễ. Đám người trước kia e ngại hắn sau khi có sức mạnh đã lợi dụng nó mà lấy việc hành hung làm nhục hắn làm niềm vui, các loại thủ đoạn tàn nhẫn ùn ùn kéo tới.

Đậu Hằng nằm ở tầng lớp thấp nhất trong căn cứ nguyên bản không được Cung Hương Di để vào mắt, nhưng thế sự khó đoán, Đậu Hằng vốn cho là người thường trong một lần bị đánh đột nhiên thức tỉnh dị năng, hơn nữa vừa bộc phát đã là lôi hệ dị năng cấp ba cao giai không ai địch nổi.

Có thể nghĩ, người hành hung hắn lúc đó đều chết dưới ngũ lôi oanh đỉnh, ngay cả Bào Long cùng Khang Chính Nguyên đồng thời chạy tới cứu trợ cũng đều không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho trọng thương hấp hối ngay tại trận. Cao thủ dưới trướng hai người bọn chúng bị giết gần hết. Đậu Hằng giết đỏ cả mắt, ngay cả dân thường cũng không bỏ qua, Trường Xà đảo nhất thời xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác nghe tin chạy tới, liên hợp với cao thủ dị năng trong căn cứ mới hạ bệ được hắn. Cũng nhờ sự kiện lần đó, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác mới có thể thừa dịp lẻn vào, thuận lợi tiếp nhận quyền khống chế căn cứ, bằng không, bọn họ còn không đánh lại Khang Chính Nguyên lúc ấy đã lên cấp ba trung giai.

Một cường giả tương lai như vậy, có nên mượn sức hay không? Cung Hương Di trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định lui bước. Đậu Hằng người này quá mức điên cuồng, quá mức cố chấp, là một con dao hai lưỡi vô cùng sắc bén, nắm không chắc sẽ hại người hại mình. Trải qua nhiều thất bại như vậy, Cung Hương Di sớm đã mất đi tự tin cùng nhuệ khí ban đầu khi trùng sinh, trong lòng cô tự biết, bằng năng lực của cô bây giờ, tuyệt đối không thể khống chế Đậu Hằng, so với việc tương lai bị hãm hại, không bằng dứt khoát không chọc tới.

Nghĩ đến đây, Cung Hương Di tự giễu cười, đang định thu lại tầm mắt nhìn Đậu Hằng, bỗng dưng trừng lớn mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành sung sướng khi người gặp họa, bởi vì Cung Lê Hân đối mặt với Đậu Hằng một hồi thế mà lại lấy một cây kẹo que trong túi ra, đưa qua.

Cung Hương Di híp mắt cười nhạo, chuẩn bị nhìn Cung Lê Hân mọi việc luôn thuận lợi kinh ngạc. Người khác có thể không biết, nhưng cô rất rõ, tính cách Đậu Hằng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là ‘Độc’ (độc trong đơn độc, duy nhất, không phải là độc hại, độc ác). Dù cho ngã xuống nơi nhơ bẩn, Đậu Hằng cũng chưa từng hạ mình, chưa từng nói một câu cầu xin tha thứ, hắn dù mặc người đánh đập, tuyệt đối không quỳ xuống, lại càng không nhận sự bố thí của người khác.

Nếu Đậu Hằng chống lại Cung Lê Hân, kết quả sẽ như thế nào? Ai sống ai chết? Hay là lưỡng bại câu thương? Tất cả ý niệm này cùng lúc xuất hiện trong đầu, khiến tim Cung Hương Di điên cuồng mà nhảy dựng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng đều hưng phấn phát run.


*********************************