Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 116

Tưởng tượng tới cảnh tiểu huyệt ấm áp của thiếu niên cắn chặt bao lấy hai căn cự long, thân thể Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên liền nóng lên, lập tức cúi đầu bịt mũi, giấu đi thất thố của mình.

Tiểu Hân [Lê Hân] sao có thể thẳng thắn như thế a? Hai người rên rỉ trong lòng, bất đắc dĩ thầm nghĩ, nhưng thấy biểu tình ngây thơ hồn nhiên của thiếu niên, lại không thể nói ra nửa câu trách cứ.

Thiếu niên còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện thì đã gặp phải mạt thế, tuy cũng có quan niệm về đúng sai thị phi, nhưng vẫn vô cùng đơn giản, vô cùng mỏng manh, cứ như có người cường bách nhét ý thức vào đầu cậu vậy. Một khi cậu bước qua điểm mấu chốt sẽ không còn kiêng nể gì nữa, tùy tâm sở dục, lộ ra một loại tà tính từ trong xương cốt. Tà tính này lại hòa lẫn với bản chất hồn nhiên của cậu, không có chút mâu thuẫn, ngược lại còn hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, hình thành một cỗ dụ hoặc ma mị, làm người ta không thể kháng cự.

Trước mắt, Cung Lê Hân và bọn họ sau khi vượt qua trở ngại về tâm lý đã hòa hợp gắn bó cùng một chỗ, xem loại sự tình này như một chuyện vô cùng hiển nhiên, khiến Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác vừa mừng lại vừa lo, thật không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

Chóp mũi có chút ngứa ngứa, Tống Hạo Nhiên đưa người ngăn chặn tầm mắt quỷ dị của mọi người, ôm chặt lấy vai Cung Lê Hân, cắn cắn tai cậu thấp giọng nói,"Chuyện này quá kích thích, cơ thể em sẽ bị thương, không thể tùy tiện thử được."

"Không sao, em có thể thừa nhận được." Cung Lê Hân gãi gãi lỗ tai bị cắn đến tê dại, quay đầu, dùng ánh mắt trong trẻo không chớp mắt nhìn Tống Hạo Nhiên, biểu hiện mình thật sự nghiêm túc. Tống Hạo Nhiên cúi đầu vùi vào cần cổ ấm áp, vô lực rên rỉ.

Mâu sắc Lâm Văn Bác trầm xuống, áp chế xao động trong cơ thể, xoa xoa tóc thiếu niên, ôn thanh nói,"Ngoan, việc này trở về rồi lại nói."

"Ân." Cung Lê Hân mím môi, khẽ gật đầu. Cậu cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi, trước khi tìm được Tiểu Yêu, cậu hoàn toàn không có tâm tư làm chuyện kia.

Đoạn đối thoại khiến người nhiệt huyết sôi trào của ba người cuối cùng cũng kết thúc, mấy người còn lại đều nhẹ nhàng thở ra. Ba người đang làm tình kia rõ ràng vẫn chưa tận hứng, động tác vô cùng kịch liệt, không hề có ý dừng lại. Nam nhân bị đập vào ván cửa kia trở lại bình thường, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại, căm tức nhìn tám người trầm giọng hỏi,"Các người là ai? Tới đây làm gì? Lão Bạch đâu?"

"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua tá túc một đêm thôi. Lão Bạch chúng tôi ‘không cẩn thận’ lỡ giết rồi, thật sự xin lỗi." Lâm Văn Bác khẽ gật đầu, tươi cười ôn hòa xin lỗi, nhưng trong lời nói nho nhã lễ độ lại mảy may không có chút hối lỗi, cứ như chỉ thuận miệng chào hỏi.

Nam nhân tức giận bừng bừng, màu lam nhạt trong mắt chợt lóe lên một đạo lãnh quang u ám, nâng tay muốn ra chiêu. Tuy đối phương người nhiều, nhưng thực lực đều không mạnh, chỉ có một tên mắt nâu biến dị, gã căn bản không để vào mắt.

"Chúng tôi chỉ là lỡ tay, không phải cố tình khiêu khích, có gì từ từ nói a." Tống Hạo Nhiên tiến lên một bước, nhanh như chớp đè xuống mạch môn[1] của người nọ, bóp chặt, trong đồng tử sâu thẳm lướt qua một đạo lệ quang, mâu sắc đen như mực biến thành màu đỏ nhạt, lại từ nhạt dần chuyển sang đậm dần, cuối cùng đậm như màu máu tươi, khiến người sợ hãi.

Lâm Văn Bác cũng mỉm cười, nâng cằm nhìn người nọ, đôi mắt tối đen thâm thúy đổi dần thành màu vàng sáng, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn trông tựa như thần nhân.

WTH, cả hai người thế nhưng đều là cấp ba cao giai?! Lam quang trong mắt nam nhân nháy mắt trở nên ảm đạm, thay vào đó là sợ hãi tột cùng, mà điều khiến gã càng thêm hoảng sợ chính là, người mắt đỏ chỉ đơn giản nắm cổ tay gã thôi, gã lại cảm thấy dị năng sắp bộc phát trong cơ thể đều bị chặn kín, một chút cũng không thể phát huy. Âm thầm cắn răng, thử thêm vài lần vẫn không thấy hiệu quả, đầu nam nhân đổ đầy mồ hôi, yếu ớt mở miệng,"Được, có gì từ từ nói, ngươi thả ta ra trước đã."

Tống Hạo Nhiên buông tay, nam nhân lập tức lùi về sau vài bước, ẩn dấu dưới nét mặt đề phòng là lo âu cùng sợ hãi, đưa ánh mắt cầu cứu về phía ba người đang mập hợp. Nhưng thật đáng tiếc, ba người kia đang rất say mê, căn bản không chú ý tới tình huống bên này, hơn nữa, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đưa lưng về phía bọn hắn, nên nhìn không thấy biến hóa màu mắt của hai người.

Cho là chỉ cần dựa vào thực lực của đoàn đội mình gồm hai cấp ba trung giai, hai cấp ba đê giai, hai cấp hai cao giai điên phong, thì ở bên ngoài đã là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mọi người đều kiêng kỵ, nên khi tám người bước vào cửa, bọn họ chỉ nhìn lướt qua liền quăng mấy người này ra sau đầu, căn bản không gia tăng phòng bị. Bọn họ cũng không cho rằng, sau khi nhìn thấy dị đồng của mình, những người này còn có tâm tư giương oai diễu võ gì.

Cho nên mới nói, tự phụ chính là một nấm mồ, đủ để mai táng bất cứ trí giả nào, mà mấy tên này còn chưa thể gọi là trí giả.

Trán nam nhân ướt đẫm mồ hôi, cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám có chút hành động xằng bậy nào. Phòng tắm sau lưng gã ‘cạch’ một tiếng mở ra, một nữ nhân diện mạo thanh tú, biểu tình lạnh lùng, mặc một chiếc áo liền mũ màu đen từ bên trong bước ra, nghiêng người dựa cửa nhìn đoàn người bất ngờ xuất hiện. Hiển nhiên, khi ở trong phòng tắm, cô đã nghe thấy động tĩnh, cũng lý giải được đại khái tình huống, bởi vậy cũng không có vẻ gì kích động.

Thấy khí chất có vẻ âm trầm cùng trang phục đặc thù của cô, hai mắt Cung Lê Hân sáng lên, quỷ mị bay tới bên người nữ nhân. Nam nhân kia sợ hãi cả kinh, vội vàng đưa tay ngăn cản lại chỉ chộp được tàn ảnh, mặt đầy hoảng sợ nhìn lại, đã thấy Cung Lê Hân chế trụ hai tay cô ả, đưa đầu ngửi ngửi từng tấc một bên cổ cô ta.

Kim Thượng Ngọc trừng lớn mắt, qua qua lại lại đánh giá mắt vàng, mắt đỏ và thiếu niên, lúc này mới hiểu được bọn họ dám tìm tới cửa là có cái để dựa vào, chứ không phải do nhất thời xúc động.

Nữ nhân vừa mới bị thượng, mùi trên người sao có thể dễ chịu. Mày Cung Lê Hân nhíu chặt, nỉ non nói,"Không có mùi gì, chỉ có mùi thối." (*cười ngất* =]]]]])

Hai má nữ nhân dâng lên hai rạng mây đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn hành động đáng khinh cùng ngôn từ vô lễ của thiếu niên, lại e ngại thực lực sâu không lường được của đối phương, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Kim Thượng Ngọc thấy thế, nội tâm rốt cục cũng cân bằng lại.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bóp trán, sâu trong mắt lại mang chút tiếu ý đầy dung túng.

"Cô là hệ gì?" Xác nhận trên người nữ nhân không có mùi của thuốc, Cung Lê Hân chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Liên quan gì đến mày?" Nữ nhân cắn răng gầm nhẹ.

"Cô hệ gì?" Cung Lê Hân vô cùng kiên nhẫn hỏi lại, tay chế trụ tay nữ nhân thầm dùng sức.

"Tê~" Nữ nhân ăn đau hô lên, không cam tâm nói,"Thổ hệ, cấp hai cao giai điên phong."

Cung Lê Hân thoáng nhìn quang mang màu nâu ngẫu nhiên lóe lên trong mắt cô ả, trong lòng biết cô nói không sai, thất vọng buông tay, quay đầu nhìn lại một nữ nhân khác đang làm tình.

"Cô ta là mộc hệ cấp hai cao giai, giống như tôi vậy." Kim Thượng Ngọc vô cùng thức thời, lấy lòng mở miệng.

Thản nhiên liếc mắt nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt cô, Cung Lê Hân mím môi, thong thả bước tới chiếc sofa ở góc phòng chậm rãi ngồi xuống, thân ảnh đơn bạc hơi khom xuống, trông rất hiu quạnh lại vô lực. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bước tới bên người cậu, một trái một phải ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng vỗ lưng an ủi,"Không cần gấp, rồi sẽ tìm được thôi." Cung Lê Hân ‘ừm’ đáp, dùng hai má lưu luyến cọ cọ vai hai người, dật vu ngôn biểu* ý ỷ lại của mình.(*: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng có thể khiến người khác hiểu được)

Bầu không khí giữa ba người quá mức ôn nhu, quá mức động nhân, Kim Thượng Ngọc nhìn ngây ngốc thật lâu mới hảo kỳ hỏi,"Các anh tìm Tiểu Yêu làm gì?"

"Cứu người." Lâm Văn Bác liếc cô một cái, đơn giản trả lời.

"Thế đạo bây giờ chỉ có người giết người, chỗ nào còn có người cứu người a?" Động dung nơi đáy mắt Kim Thượng Ngọc nháy mắt biến mất, thấp giọng thì thào. Như nghĩ tới điều gì, cô nhìn qua đám Lưu Thanh,"Các anh là từ cửa khẩu ở cao tốc vào thành?"

"Từ Đông Giao." Lưu Thanh thành thật trả lời.

"Đông Giao? Thế thì các anh hẳn là gặp đám tang thi phong hệ kia?!" Giọng cô vô cùng ngạc nhiên, như không rõ những người này sao có thể sống sót trở ra.

"Có gặp." Lưu Thanh gật đầu, chỉ chỉ qua ba người đang ôm nhau, mặt mày hớn hở sinh động miêu tả,"Bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên dùng hai luồng quang cầu quần diệt rồi. Đầu lĩnh là một con tang thi phong hệ cấp bốn đê giai, bị một chưởng của Cung Lê Hân gắm vào sau đầu, móc ra tinh hạch."

Kim Thượng Ngọc nhìn thần tình kích động của bọn họ không giống như đang giả vờ, sắc mặt liền trắng bệch, bộ dáng như nghĩ tới mà sợ hãi. Nam nhân cùng nữ nhân nọ vểnh tai nghe dùng ánh mắt không dám tin nhìn thiếu niên âm nhu được mắt vàng cùng mắt đỏ ôm chính giữa, trái tim nảy lên kinh hoàng, hoảng sợ thầm nghĩ: Lông tóc vô thương lại có thể tiêu diệt một tang thi phong hệ cấp bốn đê giai, thiếu niên này rốt cuộc là nằm ở đẳng cấp nào?

Bọn họ cả người run run, bất giác dựa sát vào nhau như tìm kiếm nơi chống đỡ. Đúng lúc này, ba người đang say mê kia cuối cùng cũng thấy mỹ mãn mà gầm nhẹ tiết ra.

Lấy ra giường lau qua loa đống hỗn độn dưới thân, hai nam nhân không mặc quần áo lại, cơ bắp láng bóng cả người căng chặt, hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng ngủ, trầm giọng hỏi,"Các người là ai? Lão Bạch đâu?" Vừa rồi chỉ lo bản thân thoải mái, nên cái gì bọn họ cũng chưa nghe, cái gì cũng chưa thấy.

"Xin lỗi, bị bọn tôi giết rồi." Lâm Văn Bác hôn hôn lên một bên má Cung Lê Hân đang tựa vào vai hắn, lúc này mới quay đầu liếc qua hai nam nhân, ung dung vắt chéo đôi chân thon dài, tư thái tựa như một đế vương, khí thế bức người. Hai tay Tống Hạo Nhiên gác lên sofa, ngồi giang hai chân, hấc cằm, dùng đôi hồng đồng yêu diễm liếc nhìn hai người.

Hai nam nhân chống lại hai ánh mắt hồng kim lạnh lẽo yêu dị, nhịn không được mà sợ run cả người, khí thế kiêu ngạo cương ngạnh nháy mắt ủ rũ. So với màu mắt tinh khiết của hai người này, dị đồng của hai gã như hóa thành nước.

"Vì sao?" Nam nhân diện mạo thô kệch vờ mạnh mẽ hỏi, nhưng thanh âm có chút run rẩy đã lộ rõ khẩn trương trong nội tâm gã. Một nam nhân diện mạo bình thường khác im lặng nín thở, chờ đợi mắt vàng và mắt đỏ trả lời. Nếu bọn họ cố ý khiêu khích, thì bọn hắn nên làm gì bây giờ? Đánh hay không đánh? Nếu đánh nhất định không thắng, làm sao đây?! Gã trong lòng thầm nghĩ.

"Các người mặc quần áo trước đã." Tống Hạo Nhiên đáp lại, đưa một tay che đi hai mắt Cung Lê Hân, không kiên nhẫn nói.

Hai nam nhân sửng sốt, sau đó lập tức nhặt quần áo tán loạn trên đất mặc vào, đúng lúc này, nữ nhân kia người bọc một cái ra giường, lười biếng đi ram thấy trên sofa có hai người mắt một vàng một đỏ, một tuấn mỹ một anh tuấn, trong đôi mắt xinh đẹp lướt qua một tia sáng. Thế nhưng lại là hai cấp ba cao giai! Tay cầm ra giường của ả đột nhiên siết chặt, trái tim đập kinh hoàng.

"Cô cũng mặc quần áo vào." Chống lại ánh mắt sáng quắc của nữ nhân, mày Tống Hạo Nhiên nhíu chặt, trong thanh âm trầm thấp hùng hậu mang theo vài tia chán ghét.

"À, vâng." Nữ nhân kia cúi đầu đáp, lộ ra nửa đường cong của chiếc cổ duyên dáng, sau đó ngồi xổm xuống đống quần áo bị ả ném xuống đất, ra giường thoáng trượt xuống lộ ra bộ ngực căng tròn của ả, khe ngực đi sâu xuống nhìn qua cực kỳ mê người.

"Vào trong mặc vào!" Thấy nữ nhân nhặt quần áo để lên một bên sofa, đang định bỏ ra giường xuống ngay tại chỗ mặc quần áo, gân xanh trên trán Tống Hạo Nhiên liền co rút, ác thanh ác khí quát.

Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân kia trợn to, không dám tin nhìn về phía mắt vàng và mắt đỏ, thấy trong đôi mắt thâm thúy của hai người không có chút ***, ngược lại còn lóe ra lãnh quang chán ghét, cuối cùng liền thu hồi tâm tư, đi vào phòng thay quần áo. Mạt thế, nữ nhân dường như trở nên đặc biệt có giá trị, nhất là nữ nhân có dị năng thân thể khỏe mạnh, nào có bao giờ bị xua như xua vịt thế này? Đây là lần đầu tiên ả bị đối đãi lạnh nhạt như thế, oán hận trong lòng khó khăn lắm mới bình ổn lại, sau đó trên mặt lại nở nụ cười. Đây là hai cao thủ đứng đầu, nếu có thể trở thành nữ nhân của bọn họ, cuộc sống về sau sẽ tốt hơn bây giờ gấp trăm lần.

Kim Thượng Ngọc thấy thế thì môi cong lên nụ cười trào phúng. Nữ nhân này ỷ bộ dạng mình xinh đẹp, dọc đường đi luôn cáo mượn oai hùm ức hiếp người, cực kỳ kiêu ngạo, lần này cuối cùng đã đá vào tấm sắt rồi.

Đợi cho hai nam nhân mặc quần áo xong, Tống Hạo Nhiên mới buông tay đang che mắt Cung Lê Hân, Cung Lê Hân hơi không thích ứng được chớp chớp mấy cái, chỉ qua Kim Thượng Ngọc, giải thích nói,"Tôi thấy đồng bọn các người đang ức hiếp cô ấy, cho nên tới giúp đỡ, không nghĩ tới chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái gã đã chết rồi, thật sự xin lỗi."

Bằng thực lực của ngài, ai có thể ngăn được cái đẩy "nhẹ nhàng" của ngài a? Đám Lưu Thanh nghe vậy, khóe miệng đều run rẩy.

Thấy thái độ đối phương hòa hảo, hai nam nhân vốn không muốn gây xung đột với hai người nhất tề thở phào, vội vàng vẫy tay nói ‘Bỏ đi’. Đối phương tùy thời đều có thể bóp chết mình, bọn họ sao còn có tâm tư nghĩ tới cái chết của đồng bọn? Dù sao bọn họ cũng đã đổi qua mấy tên đồng bọn, không quan trọng. Đầu năm nay, chết là chuyện cực kỳ bình thường.

Bầu không khí ngưng trệ thoáng thả lỏng, Cung Lê Hân còn nói rõ ra ý đồ đến, đặt được hứa hẹn ‘Nhất định hỗ trợ’ của năm người, lúc này mới vừa lòng gật đầu, xuống lầu tìm một căn phòng nghỉ ngơi.

Mà cậu không hề hay biết, hôm sau khi cậu xuất phát, Trường Xà đảo đã phát sinh một hồi biến động kinh thiên động địa.

———————————

[1] 脉门 Mạch môn: là một trong những huyệt lớn của cơ thể, nằm ở cổ tay, nơi có thể bắt được mạch. Trong Đông y, đây là vị trí thầy thuốc luôn ấn để xem mạch cho người bệnh


***********************************