Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 108

Cung Lê Hân đả tọa trên giường hơn tám tiếng, bỏ lỡ bữa sáng cùng cơm trưa. Trong lúc đó, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cứ cách nửa tiếng lại đến trước cửa phòng cậu nhìn một lần, tâm tình càng lúc càng hỗn loạn.

Ba giờ chiều, Cung Lê Hân hít thở thật sâu một cái, hồi thần từ trong thiền định, chậm rãi mở hai mắt. Bởi vì thể chất đặc thù và sức hồi phục cường hãn, hồng ngân loang lổ trên người cậu sớm đã biến mất không thấy, sưng đỏ nơi hậu huyệt cũng tự động lành lại, nội lực đình trệ ở mức cao nhất tầng thứ hai của thần công cũng tăng trưởng, tùy thời có thể đột phá tới tầng thứ ba.

Tu luyện Nghịch Mạch Thần Công cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi chuyện thải bổ[chọn lọc tu bổ], cho dù được trời ưu ái cho một cơ thể Thuần Âm nghịch mạch đi nữa. Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền buông mi cười khổ, cúi đầu nhìn da thịt so với trước càng trắng nõn ngọc nhuận hơn của chính mình, bỗng dưng cảm thấy vô cùng chán ghét.

Ngồi yên một lúc lâu, rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm trạng tự chán ghét bản thân, cậu cởi bỏ quần áo trên người, bước vào phòng tắm tắm rửa. Trước đó vừa trở về phòng liền ngồi đả tọa, trọc dịch trên bụng cùng đùi đã ngưng kết thành khối, dùng nước giội lên chà rửa rất nhiều lần mới sạch sẽ.

Vặn vặn ngón tay, một đêm vui vẻ tối qua lần nữa hiện lên trong đầu, vành tai cậu đỏ ửng, vội vàng lắc lắc đầu quăng chúng nó đi, xoay người đổ nước lạnh vào bồn tắm, ngâm cả người vào trong nước, cái gì cũng không nghĩ nữa.

Mỗi lỗ chân lông trên da đều giãn ra, hấp thu không khí trong nước, mũi ngừng hô hấp, nhịp tim cũng đập ngày càng chậm, đầu não tiến vào trạng thái huyền diệu khó giải thích, Cung Lê Hân nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ trong bồn tắm.

Lại đợi tiếp hai giờ, mắt thấy bữa tối cũng mau chóng sắp chấm dứt, Tống Hạo Nhiên cuối cùng không thể ghìm xuống nội tâm khủng hoảng được nữa, một cước đá văng cửa phòng Cung Lê Hân, vội vã chạy vào. Lâm Văn Bác theo sát phía sau, trong đôi mắt vàng nhạt dâng lên một tia lo lắng.

Bước vào, thấy trong căn phòng chật hẹp không một bóng người, Tống Hạo Nhiên giật mình, có chút không biết làm sao. Lâm Văn Bác tựa hồ biết được cái gì, lập tức vọt vào phòng tắm, thấy thiếu niên đang ngâm trong bồn tắm, hô hấp dường như đã muốn đình chỉ, hắn như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thần hồn đều tê liệt, cứng ngắc đứng ngoài cửa, thế nhưng không dám đi lên xác nhận.

Tống Hạo Nhiên cũng chạy tới, liếc qua, một cái liếc này khiến khóe mắt hắn như muốn nứt ra, hung hăng đẩy Lâm Văn Bác ra, ôm lấy thiếu niên cả người băng lãnh, run rẩy dùng đầu ngón tay thử kiểm tra hơi thở của cậu.

"Sao lại như vậy? Sao có thể như thế?" Không cảm nhận được hơi thở ấm áp, Tống Hạo Nhiên không dám tin nỉ non, đôi mắt đỏ nhạt chậm rãi biến thành màu như màu máu tươi, bộ dáng thê lương khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Không phải cậu nói em ấy sẽ không nghĩ quẩn sao? Hả!!?" Quay đầu lại nhìn Lâm Văn Bác, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, hai mắt tinh hồng, tựa như ác quỷ bước ra từ Địa Ngục sâu thẳm.

Cơ thể Lâm Văn Bác khẽ động, không để ý tới lời chất vấn của Tống Hạo Nhiên, tiếp nhận lấy thiếu niên trong lòng hắn, nhẹ nhàng đặt xuống sàn phòng tắm, dùng lực ấn xoa vị trí tim thiếu niên. Tống Hạo Nhiên vốn định đưa tay đoạt lại, thấy động tác của hắn thì lập tức an tĩnh lại, lòng đầy chờ mong chờ một bên.

"Ngô~" Cung Lê Hân ‘ưm’ một tiếng, khẽ mở hai mắt. Do không phòng bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, cơ năng báo động trước của cậu đã sớm biết hai người đang tới gần, vì vậy mãi cho đến khi hai người cùng làm ra hành vi ‘công kích’ này, cậu mới từ trong trạng thái vô thức tỉnh lại.

"Tiểu Hân?" Lâm Văn Bác đang tính cúi người làm hô hấp nhân tạo, nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp khó có thể nghe thấy liền không dám tin kêu.

"Lâm đại ca?" Cung Lê Hân mở to mắt nhìn, mơ mơ màng màng hô. Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, hiện ra trạng thái bán trong suốt, hàng mi cong vuốt dính đầy giọt nước, lung lay không rơi xuống, giống như đang khóc, nhìn qua trông yếu ớt vô cùng.

Thanh âm Lâm Văn Bác khô khốc đáp lại, hốc mắt nóng lên, rớt xuống một giọt nước mắt, rơi xuống cánh môi không chút huyết sắc của thiếu niên.

Cung Lê Hân liếm liếm chất lỏng ấm áp trên môi, thật mặn, còn mang theo một chút chua xót. Đây là hương vị của nước mắt sao? Nhưng mà, tại sao Lâm đại ca lại khóc? Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu đã bị Lâm Văn Bác ôm lên đùi, gắt gao ôm chặt vào lòng, lực đạo rất lớn, như hận không thể kết hợp thân thể hai người thành một.

Cung Lê Hân khó chịu nhíu mày nhưng không giãy dụa. So với bàng hoàng trống rỗng lúc tỉnh lại hồi sáng, loại cảm giác ấm áp kề cận gắn bó này khiến cậu rất lưu luyến.

"Được rồi, mau ôm Lê Hân lên giường đi, cả người em ấy rất lạnh." Tống Hạo Nhiên cũng từ trong kích động hồi phục lại tinh thần, hốc mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn nói. Hắn lấy một cái khăn tắm treo trên giá rửa mặt, từ phía sau ôm lấy thiếu niên thân hình mảnh khảnh, kéo vào lòng. Lâm Văn Bác không tranh đoạt, vội vàng buông tay. Động tác hai người rất cẩn thận, hết sức ôn nhu, dường như sợ hãi bọn họ chỉ dùng lực một chút thôi sẽ khiến cậu tan vỡ.

Đợi khi Tống Hạo Nhiên nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Lâm Văn Bác lập tức kéo mền ra, đem cậu bao thật nghiêm kín, sau đó rút khăn tắm ra, giúp cậu lau khô mái tóc ướt sũng.

Buổi sáng thê thê thảm thảm, hiện tại dịu dàng thắm thiết, Cung Lê Hân có cảm giác dường như mình đang nằm mơ. Cậu không được tự nhiên nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát khuôn mặt tiều tụy của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, muốn mở miệng hỏi, lại sợ hãi sẽ đánh nát cảnh tốt đẹp trước mắt, đôi môi khẽ nhếch, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Thấy bộ dáng cuộn mình thành một vật tròn nhỏ nhỏ, trốn trong mền, mặt mày buông xuống, trầm mặc không nói, một bộ nản lòng thoái chí của cậu, mâu sắc Lâm Văn Bác thoáng trầm xuống, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng khàn khàn mở miệng,"Tiểu Hân, nếu em hận bọn anh, muốn đánh muốn giết gì đều tùy em, tại sao lại tự sát?" (cái câu muốn chém muốn giết này quen quen nhở =v= truyện nào cũng thấy =]]]]])

"Hả, tự sát?" Câu này ai nói a? Cung Lê Hân ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há, biểu tình hoang mang, sau đó nhớ lại chuyện mình ngủ trong phòng tắm, liền từ từ mở miệng nói,"Em không có tự sát. Vừa rồi là em đang vận hành công pháp quy tức, cơ thể sẽ xuất hiện trạng thái chết giả."

"Thật sao? Anh cứ tưởng…" Lâm Văn Bác nội tâm khủng hoảng thì thào, nói đến một nửa liền dừng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hắn một chút cũng không dám đề cập đến chuyện tối qua trước mặt Cung Lê Hân, đối với cậu mà nói, đó tuyệt đối là một cơn ác mộng không muốn nhớ tới.

Nhưng mà, Tống Hạo Nhiên thần kinh thô to lại không băn khoăn như hắn, một tay ôm lấy thiếu niên kéo vào lòng, môi không ngừng hôn lên tóc cậu, kích động nói,"Không sao là tốt! Không sao là tốt! Là lỗi của anh và Văn Bác, tối qua bọn anh hút phải thuốc lá biến dị, nên không thể khống chế cảm xúc. Có làm em bị thương không? Để bọn anh nhìn xem." Vừa nói hắn vừa kéo chăn trên người thiếu niên ra, đôi mắt đỏ thẫm đầy lo lắng cùng hối hận.

Cung Lê Hân nhất thời không đề phòng, bị hắn kéo chăn ra, thân thể xích lõa bại lộ trước không khí lạnh, trắng noãn như ngọc, bóng loáng như mới, một chút cũng không thấy giống như tối qua vừa trải qua một trận tình sự kinh tâm động phách.

"Sao có thể như vậy?" Lâm Văn Bác nhíu mày, ngón tay xoa lên đường cong xương quai xanh duyên dáng. Hắn nhớ rõ ràng chính mình đã lưu lại rất nhiều yêu ngân ở đây, do động tác quá vô độ, không qua một hai tuần căn bản không thể mất đi. Vừa rồi trong phòng tắm thần hồn đều tê liệt, nên không chú ý tới, lúc này mới cảm thấy quái lạ.

Tống Hạo Nhiên không phản ứng nhanh như hắn, chỉ gắt gao nhìn thẳng cơ thể tinh xảo hoàn mỹ của thiếu niên, hai mắt đầy si mê khó nén.

Mâu sắc Cung Lê Hân ám ám, vội vàng kéo lại chăn che người đứng dậy, trầm ngâm một hồi liền thẳng thắn nói,"Em biết tối qua các anh bị trúng thuốc, tất cả hành vi đều không xuất phát từ chủ ý. Là tại em không tránh né, không thể trách các anh. Em không bị thương, thực tế, làm chuyện đó với em chẳng những không xấu, ngược lại còn vô cùng có ích. Thải bổ nguyên dương cũng là một phương thức em tu luyện võ công, một lần thải bổ tương đương hai tháng tu luyện, các anh không cần tự trách."

Nghe xong lời này, biểu tình Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác thoáng trống rỗng, đều không biết phải phản ứng thế nào. Dường như qua một lúc rất lâu, kỳ thật chỉ một cái chớp mắt, Tống Hạo Nhiên ngữ khí nặng nề mở miệng,"Võ công âm tà như vậy, em học từ đâu? Về sau không được luyện!"

Chỉ cần nghĩ đến mọi thứ xảy ra tối qua trong mắt Lê Hân chỉ là một phương thức tu luyện võ công, bản thân đối với Lê Hân bất quá chỉ là một công cụ nào đó, nam nhân nào cũng có thể thay thế được, ngực hắn như bị đâm một dao, máu chảy không ngừng.

Cảm nhận được chán ghét trong lời nói của hắn, Cung Lê Hân cắn môi, dùng lực cuộn lại thân thể chính mình, hận không thể biến mất trước mặt hai người, đôi mắt nóng rực nhanh chóng trở nên ảm đạm, lộ ra một tia thất vọng chán nản. Kết quả này, cậu đã sớm đoán trước, nhưng không ngờ lại tới mau như thế, bản thân rất khó chịu, khó chịu đến nỗi không thể hô hấp.

Nhưng cậu rất nhanh đã điều chỉnh tốt cảm xúc, lặng lẽ hít thở vài lần, nâng lên hốc mắt ửng đỏ, khẽ cười nói,"Đây là Nghịch Mạch Thần Công, trong lúc vô ý có được. Cơ thể em chỉ có thể tu luyện loại võ công này, không luyện nó, em chính là một phế nhân."


Kinh mạch của cậu hoàn toàn tương phản với người thường, luyện loại võ công nào cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, chỉ có Nghịch Mạch Thần Công vì cậu mà được tạo ra. Hiện giờ loạn lạc, sức mạnh cường hãn chính là gốc rễ để cậu yên thân gửi phận, cũng là cái mà cậu dựa vào để bảo hộ người thân bằng hữu, không thể bỏ dở nửa chừng. Nghĩ đến Cung phụ, nghĩ đến tổ viên của mình, ngữ khí của cậu càng thêm kiên định, cũng mang theo chút lãnh đạm,"Xin lỗi, tối qua em nên tìm hai nữ nhân cho các anh, mà không phải vì tư tâm của mình, dùng thân thể mình thay thế. Chuyện nam nam mập hợp này quả thật trái với lẽ thường, em không nên vấy bẩn các anh, về sau em sẽ cách hai người thật xa, không xuất hiện trước mặt các anh nữa, các anh cứ yên tâm."

Dứt lời, cậu liền ngã người ra sau, đưa lưng về phía hai người buồn bực nói,"Các anh ra ngoài đi."

Đoạn đầu thiếu niên nói ẩn ẩn lộ ra tình nghĩa đặc thù với hai người, sau lại toát ra ý tứ quyết liệt, nhưng vô cùng kiên định. Tống Hạo Nhiên đầu tiên là kinh hỉ, sau lại hoàn toàn ngây ngốc, tâm tình thay đổi rất nhanh, trong lòng hối hận không thôi, chán ghét thầm tự vả vào mồm, có ý muốn bù đắp, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Lâm Văn Bác phản ứng nhanh hơn hắn, đôi mắt vàng nhạt toát ra nóng rực cơ hồ muốn bừng cháy, nằm nghiêng xuống giường, đem thiếu niên quật cường đưa lưng về phía mình ôm vào lòng, ôn nhu nói nhỏ bên tai hắn,"Tiểu Hân nói gì thế? Chỉ cần yêu nhau, nam nhân và nam nhân có thể ở cùng một chỗ, sao phải quản chuyện luân thường đạo lý, hơn nữa thỉnh thoảng vẫn có chuyện này. Lại nói, chuyện tối qua không gọi là mập hợp, đó gọi là yêu, vì trong lòng anh yêu tiểu Hân, nên mới muốn làm chuyện đó với tiểu Hân, không ai nói dơ bẩn cả, ngược lại, anh còn cảm thấy rất vui. Về sau nếu tiểu Hân muốn tu luyện, lúc nào cũng có thể tìm anh, anh không cần nữ nhân, anh chỉ cần tiểu Hân."

Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng hôn bên tai cậu, lại liếm mút vành tai mịn màng khả ái, thấy hai tai cậu nhanh chóng phiếm hồng như muốn xuất huyết, đôi mắt ảm đạm lần nữa trở nên trong suốt, mày hắn nhíu lại, đau lòng không thôi. Hắn không nghĩ tới, tiểu Hân thế nhưng lại mang trên lưng một bí mật kinh thế hãi tục như vậy. Loại võ công này, quả thật có chút âm tà, nhưng này có sao đâu? Hắn không chỉ không thấy phản cảm, mà còn phải cảm tạ ông trời, nếu không phải tiểu Hân âm soa dương thác* luyện loại công pháp này, chỉ sợ không thể sống sót lúc mạt thế, hiện tại lại càng không thể êm đẹp nằm trong lòng hắn như thế này. (*: hay còn gọi là âm kém dương sai: có sự lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người)

Nghĩ đến đây, lực đạo ôm thiếu niên càng lớn thêm vài phần, trong lòng đầy sợ hãi.

Cung Lê Hân nhu thuận rúc vào khuỷu tay Lâm Văn Bác, nghiêng đầu lặng lẽ liếc nhìn hắn, thấp giọng hỏi,"Lâm đại ca thật sự không chán ghét em, không thấy em âm tà?"

"Sẽ không, anh yêu em còn không kịp!" Lâm Văn Bác thấy cậu rõ ràng để ý lại cậy mạnh làm bộ, bộ dáng cẩn thận nhìn đáng thương khả ái vô cùng, trong lòng sớm đã rối tinh rối mù, nắm lấy cằm cậu, hôn lên khóe môi trắng bệch.

Mày Cung Lê Hân giãn ra, lộ ra ý cười nhợt nhạt, vươn lưỡi ngốc ngốc liếm môi Lâm Văn Bác, lại như chấn kinh rụt về. Loại khiêu kích hồn nhiên vô tà này thật khiến người ta khó có thể kháng cự, làm cơ thể Lâm Văn Bác cứng ngắc, mâu sắc sa sầm, phải một lúc sau mới có thể hồi thần.

Tống Hạo Nhiên sớm đã nhìn đến hai mắt đỏ bừng, thấy vậy thì không kìm được nữa, tiến lên thô lỗ tách bạn tốt ra, vỗ lưng thiếu niên khàn giọng nói,"Lê Hân, vừa rồi là do anh không biết cách nói, em đừng trách anh. Có võ công phòng thân là chuyện tốt, em nhất định phải tiếp tục luyện. Nếu về sau còn cần song tu, em có thể tới tìm anh, lúc nào cũng được." Dứt lời, hắn liền trừng mắt khiêu khích nhìn bạn tốt.

Lần nào cũng chậm một bước so với bạn tốt, hắn cuối cùng cũng hiểu ra: bản thân hắn không biết nói gì, cũng không đủ cẩn thận, nếu hắn còn nghĩ tới giới hạn và lễ tiết, hắn chắc chắn sẽ thua. Bây giờ là mạt thế, sinh tồn mới là vấn đề hàng đầu mà mọi người nghĩ tới, sinh mạng lúc nào cũng bị uy hiếp, bọn họ thật sự không có thời gian để mà phong hoa tuyết nguyệt*, càng chưa nói tới gì mà tranh giành tình nhân, vui đùa lãng mạn này đó. Yêu ai thì chỉ cần một mực lao tới, ra sức nắm lấy, dù là sinh mệnh chấm dứt, nhưng cả đời này không hối hận không uổng phí cũng đủ rồi. Giống như Tào Á Nam nói, muốn độc chiếm Lê Hân, trừ phi khiến Lê Hân động tâm hoặc tiêu diệt tình địch, nhưng hai điều này trước mắt hắn đều không làm được, vậy thì, hắn chỉ có thể tạm thời chấp nhận cả ba ở chung một chỗ. Ai lui một bước thì thua, mà hắn, thua rồi sẽ không dậy nổi! (*: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của thiên nhiên; ý nói về tình yêu nam nữ trai gái)

Lâm Văn Bác tiếp nhận ánh mắt khiêu khích của hắn, sắc mặt không âm trầm nữa, ngược lại vân khai vụ tán, khẽ bật cười ôn thanh nói,"Được rồi, tiểu Hân đã đói bụng cả ngày, đừng ồn ào nữa, để em ấy đi ăn cơm thôi."

Lý do này rất chính đáng, Tống Hạo Nhiên hoàn toàn không có đường phản bác, chỉ đành miễn cưỡng áp xuống khát vọng với thiếu niên, kéo cậu rời giường đi ăn cơm.

Buổi sáng tỉnh lại đầy hoang mang tuyệt vọng, bây giờ lại ấm áp khoái hoạt như đang nằm mơ, Cung Lê Hân bị hai người kéo dậy, hầu hạ mặc quần áo, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, trong lòng có vô số câu hỏi bay loạn vòng vòng, cuối cùng không biết sao lại nghĩ tới chuyện ‘làm tình’ mà Lâm Văn Bác đã nói, hai má nóng bừng, thầm nghĩ: chẳng trách tư vị tối qua tuyệt vời như vậy, khác lúc trước rất nhiều, ra là vì yêu sao? Thế thì, về sau có thể thử thêm vài lần nữa.