Chương 41: Hắc Nhãn.
Nhìn hai con lẫn nhau tranh đấu biến dị thú, đám người lẫn nhau ra hiệu một chút, sau đó đồng loạt lao lên, hiển nhiên có đánh hội đồng dự bị.
Vèo!.
Nguyễn Quốc Cường bắn ra hai sợ tơ, đem hai con biến dị thú cầm chân một chút, cùng một thời gian, Võ Thiên cùng với Lệ Quyên lao lên, một kích đem hai con biến dị thú tiêu diệt, cũng không có dây dưa dài dòng, Võ Thiên đám người thu thập một chút chiến lợi phẩm, sau đó rời khỏi nơi này, nếu không, tiếng động cùng với mùi máu tươi sẽ hấp dẫn zombie cùng biến dị thú tới đây.
Trên đường đi săn giết một chút biến dị thú, Võ Thiên thu hoạch khá dồi dào, có Nguyễn Quốc Cường trợ giúp, sắn giết hiệu quả so với một mình nhanh hơn nhiều, điểm gien đang lấy tốc độ tăng nhanh.
Ngoài ra, trải qua nhiều lần suy tư, Võ Thiên đối với zombie cùng biến dị thú phân chia cấp bậc, chỉ cần cho hắn 1 đến 99 điểm gien Võ Thiên đưa nó vào cấp 1 zombie, từ gien đến 199 điểm gien, Võ Thiên đưa nó vào cấp 2 zombie, còn cấp độ cao hơn, Võ Thiên chưa từng thấy qua.
Cho tới nay mới thôi, con biến dị thú cho hắn nhiều điểm gien nhất, chính là Cerberus, khoảng 153 điểm gien.
Võ Thiên đám người tiếp tục lên đường, đi đến khu cống ngầm phía bắc, khu vực này đàn chuột cũng đã bị điều tra qua, có khoảng 25 con chuột biến dị cùng với một con chuột vương, Võ Thiên đoán chừng 25 con chuột biến dị là ở vào khoảng cấp 1 còn một con chuột vương chắc là đã đạt đến cấp 2.
Là môt đám sinh hoạt bầy đàn biến dị thú, đàn chuột này trông có vẻ khó đối phó.
Một lúc sau, Võ Thiên nhìn thấy không có một con chuột nào thân ảnh, hoàn toàn yên ắng cấm ngầm, một chút nghi hoặc, nhìn Nguyễn Quốc Cường một chút: '' Ngươi chắc sẽ không lạc đường chứ? Nơi này một cái lông chuột cũng không có! ''.
'' Sẽ không! '' Nguyễn Quốc Cường chắc chắn trả lời, ngồi xổm xuống nhìn xem dưới mặt đất vết tích: '' Khu vực này ta đã tự mình đi qua, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn? ''.
'' Chắc là đàn chuột từ mình rời đi hoặc là bị một cái khác cường đại biến dị thú giết sạch! '' Lệ Quyên đưa ra một chút giả thuyết, cảm thấy chỗ này không an toàn.
'' Mọi người cẩn thận một chút, chúng ta leo ra khỏi đây! '' Võ Thiên cũng cảm thấy nơi này không an toàn, một chút nói ra.
Đúng vậy, một đám biến dị thú sẽ không từ bỏ lãnh địa của mình, trừ khi bị một loại nào đó nguy hiểm uy hiếp hoặc là bản thân bị một cái khác cường đại sinh vật ăn hết, nhưng bất kể là nguyên nhân gì, nơi này cũng không an toàn.
Đám người từ từ bước ra ngoài, Võ Thiên nhìn một thấy cuối cống ngầm một đôi đỏ tươi đôi mắt nhìn về phía bên này, một chút thúc giục: '' Nhanh lên một chút! ''.
'' Chúng ta e rằng gặp một chút rắc rối rồi! '' Lệ Quyên giác quan tương đối bén nhạy, lúc này cũng cảm thấy khác thường.
Đùng! Đùng!.
Mặt đất chấn động thanh âm vang lên, tại u ám dưới cống ngầm dị thường rõ ràng, một loại không tên áp lực bao phủ bầu không khí, khiến cho Võ Thiên cũng cảm thấy được bất an, đám người nhanh chóng chạy ra khỏi cấm ngầm.
'' Hổn hển! Chuyện gì sảy ra...? '' Chạy ra khỏi cống ngầm, nhìn thấy bên ngoài ánh mặt trời, đám người lúc này mới thở dài một hơi, không biết nguyên nhân gì, Nguyễn Quốc Cường lúc này liên tục thở dốc lấy, một tay ôm lấy cổ họng, trong miệng còn phát ra lộn xộn ngôn ngữ.
'' Ngươi không sao chứ? '' Võ Thiên nhìn thấy hắn khác thường, một tay nắm chặt lấy vai của hắn, hỏi thăm.
Oanh! Xèo!.
Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Quốc Cường tay phía trên gân xanh liên tục nổi lên, ánh mắt bất ngờ trở nên đỏ bừng, từng đạo màu đen hình xăm tại thân thể hắn nỗi lên, nhất là hắn trán phía trên, lúc này nỗi lên một cái có hình dạng của một con mắt màu đen hình xăm.
Nguyễn Quốc Cường lúc này rút ra bên hông song đao, một kiếm nhanh như chớp giật chém về phía Võ Thiên.
'' Cẩn thận! '' Lệ Quyên ở một bên kinh hô, cả người lao lên, nghĩ một chút cứu viện hắn.
Xèo! Xèo! Keng!.
'' Hừ! '' Võ Thiên hừ lạnh một tiếng, Ám năng lượng bao phủ lấy hai tay, một phát bắt được hai thanh đao, đội mắt lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Quốc Cường, lạnh giọng nói: '' Ngươi rốt cuộc là thứ gì? ''.
'' Hê... Hê...! '' Nguyễn Quốc Cường lúc này cười lên quái dị, khuôn mặt hắn giờ không biểu tình, nhưng tại hắn trên trán cái kia hình săm con mắt quỷ dị chuyển động, một chút nhìn về phía Võ Thiên, ánh mắt mang theo một chút giễu cợt.
Vèo!.
Hắn lúc này bắn ra từng đạo tơ nhện màu đen, bắn về phía Võ Thiên, hắn lúc này cũng vứt bỏ trong tay song đao cả người nhảy một cái, lui về sau bốn năm mét, hướng về phía xa chạy trốn.
'' Đuổi theo! '' Võ Thiên né qua màu đen tơ nhện, kéo theo Lệ Quyên, Trần Tuyết cùng với tiểu Kim đuổi theo.
Nhìn chạy ở phía trước Nguyễn Quốc Cường, Võ Thiên càng suy nghĩ càng cảm thấy thì quái, dường như tên này muốn kéo hắn ra khỏi chỗ này.
'' Dừng lại...! '' Võ Thiên hô to, thân hình đột ngột dừng lại, không để ý đám người nghi ngờ, nói một chút: '' Chúng ta quay lại cống ngầm! ''.
'' Tại sao...? '' Nghe Võ Thiên nói như vây, Trần Tuyết hỏi một câu, một tay giữ lấy Võ Thiên lại, lo lắng nói: '' Hắn sắp chạy mất rồi kìa! ''.
Hừ!.
Võ Thiên không có trả lời nàng, một tay nắm chặt lấy nàng cổ họng, như xách một con gà như vậy đem Trần Tuyết xách lên không trung, ánh mắt sắt bén nhìn lấy nàng.
'' Tê!... '' Trần Tuyết lúc này trên thân bốc lên màu đen ngọn lửa, Niệm Hỏa năng lực được một cái khác năng lực duy trì, trở nên càng thêm quỷ dị đáng sợ, màu đen ngọn lửa như hỏa long, từng cái một hướng về phía Võ Thiên lao tới.