Chương 142: Ta không chết dễ vậy
- Lục đệ, ta nói ngươi đi tìm chỗ nghỉ ngơi của đại tiểu thư, ngươi dẫn đi đâu đây?
Tần Quyền gian xảo hỏi lại:
- Tứ ca, chẳng phải huynh nói "chỗ nghỉ ngơi" sao?
- Đúng vậy?
- Vậy chuẩn rồi, chỗ này là thanh lâu to nhất Đại Danh, không vào đây nghỉ ngơi thì còn đi đâu?
Lăng Phong mặt đen thui.
- Ngươi có biết trọng điểm khi thi nghe hiểu là cái gì không?
- Nghe hiểu là cái gì?
- Nghe, chủ yếu là bắt keyword. Keyword là gì sao? Là từ khóa, là trọng điểm trong câu. Nói tỷ dụ, câu của ta "chỗ nghỉ ngơi của đại tiểu thư", thì keyword là "đại tiểu thư", không phải "chỗ nghỉ ngơi". Hiểu chưa?
Tần Quyền hất hàm hỏi tiểu nhị cạnh đó:
- Ngươi hiểu không?
- Không hiểu.
Tần Quyền liền nhìn Lăng Phong:
- Ta cũng không hiểu.
Lăng Phong che mặt, xem ra công cuộc cách mạng văn hóa, thông suốt trí tuệ cổ đại vẫn còn rất dài.
...
Lát sau.
Lăng Phong Tần Quyền rút cục tìm đến được khách điếm của Lăng Vân. Nghe nói đây cũng là một sản nghiệp của Từ gia.
Không thể không nói lại, so với Lăng gia, Từ gia đúng là đại gia tộc làm ăn lớn. Kinh thành không nói, ngay cả Đại Danh cũng đã làm tới.
Lăng Phong nhìn vào sảnh, phát hiện Lăng Hổ đang buồn chán ngồi đó. Rất tốt, cũng đỡ phí tiền cho đám tiểu nhị hỏi thăm.
- Hổ đệ, Tam ca đâu? Gặp mấy người Vân tỷ chưa?
Cao Diệp đi cùng Lăng Vân, nếu Lăng Vân đến Hà Bắc, Cao Diệp chắc hẳn cũng đi cùng.
Lăng Hổ đáp ngắn gọn:
- Đã gặp.
- Vậy đi đâu cả rồi?
- Đã về phòng.
Lăng Phong gật đầu hài lòng.
Chẳng qua, đi được 2 bước cảm giác có cái gì không đúng, liền lùi lại hỏi:
- Tỷ ấy vẫn khỏe chứ?
Lăng Hổ nhắm mắt thản nhiên:
- Không chắc.
- Không... không chắc?
Lăng Phong ngả ngửa, cẩn thận hỏi:
- Mấy ngày đi đường phát sinh chuyện gì sao?
Dù sao bên ngoài thành tình hình loạn như vậy, Lăng Phong còn đụng phải nạn dân rồi binh lính, nói không chừng đám Lăng Vân cũng đụng phỉ tặc nọ kia. Dù sao thời điểm này rất dễ xảy ra bất trắc.
Lăng Hổ lắc đầu:
- Vẫn khỏe mạnh.
- Vậy ngươi không chắc cái gì?
Lăng Hổ xưa nay nói chuyện rất tiết kiệm từ ngữ, mỗi câu chỉ từ 2 đến 3 chữ cái, làm như nói nhiều sẽ làm hỏng tu vi Đồng Tử Công của hắn. Cái này lúc bình thường rất tốt, đỡ mất thời gian nói nhảm.
Chẳng qua lúc có việc thì...
Một đứa Hắc kỳ gần đó cũng nóng ruột thay Lăng Phong, vội nói giúp:
- Vừa rồi hình như có người vào phòng đại tiểu thư, sau đó còn có cả tiếng rơi vỡ.
- Cái gì? Sao các ngươi còn không vào xem.
Tên kia liếc liếc Lăng Hổ. Dù sao kia là đại tiểu thư, bọn hắn làm sao dám tự tiện.
Lăng Phong thầm hô không xong, nói không chừng đại tỷ lại đang luyện ném ấm chén. Phong ca là cao thủ không sao, người khác không tránh được, có án mạng như chơi.
Lăng Hổ một tay chắp lại, bình thản niệm:
- Khuê phòng nữ nhân, là nơi cấm kỵ. A-di-đà Phật!
- Lạy Chúa...
Lăng Phong há mồm, cũng mặc kệ đại sư chạy vội vào trong.
Tần Quyền hỏi với theo:
- Ế, Tứ ca, Chúa lại là gì vậy?
- Lại nữa. Keyword là "lạy", không phải "Chúa".
...
- Tiểu Tinh, tiểu thư đâu?
- Tiểu thư... tiểu thư...
- Ai đang trong phòng với nàng ta?
- Là... là...
Bỏ đi. Nha đầu này có bệnh cà lăm. Mỗi lần hỏi chuyện đều bộ dáng này.
Lăng Phong chán nản trắc nghiệm:
- Từ Nguyên?
Tiểu Tinh vội gật đầu, vẻ mặt hâm mộ. Lần nào cũng bị đại ca đoán cái trúng phóc. Lăng đại ca đúng là thần nhân, à không đúng, "xuyên không giả".
Tiểu Tinh ngẩng đầu, có lẽ định hỏi Lăng đại ca "xuyên không giả" là gì, lần trước còn chưa hỏi xong.
Lăng Phong làm gì rảnh rỗi mà tiếp chuyện nha đầu này. Hắn vừa ra dãy nhà sau đã dùng thần thức quét một chút, phát hiện kẻ đột nhập là Từ Nguyên, liền đứng khựng lại.
Hắn cẩn thận hỏi:
- Vừa rồi bên trong có đổ vỡ sao?
Tiểu Tinh nghĩ gì đó, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Lăng Phong che mặt. Nha đầu này, không cùng đẳng cấp IQ với hắn.
- Có chuyện sao ngươi không vào xem?
- Ta không dám.
- Không dám?
Nói cũng phải, bên trong là hai vị chủ nhân. Tiểu Tinh chỉ là nha hoàn, đương nhiên không dám tự tiện đi vào. Loại chuyện xông vào phòng người khác này, cũng chỉ có Phong ca mang tư tưởng tiến bộ và tấm lòng bao dung mới tiện làm.
...
Lúc này, ở trong phòng.
Lăng Vân hai tay vô thức ôm lấy thân thể lùi dần vào góc, kiên định nói:
- Từ thiếu gia, mời ngươi về cho. Ta muốn đi ngủ.
- Đêm nay ta ở lại với nàng.
- Không được!
Từ Nguyên người nóng lên, tiến lại gần, giành nói:
- Vân nhi, nàng là vị hôn thê của ta. Chúng ta là một đôi, nàng vì sao mấy ngày qua cứ muốn tránh ta? Trước kia cũng không như vậy. Không lẽ nàng nghi ngờ ta cái gi sao?
Lăng Vân nói:
- Ta không tránh ngươi, cũng... không nghi ngờ gì ngươi. Chỉ là, mấy hôm nay ta không được khỏe mà thôi.
Từ Nguyên nhếch mép:
- Không được khỏe? Nàng lo lắng cho tên Lăng Phong kia sao?
- Hắn? Hắn thì liên quan gì chuyện này? - Lăng Vân chột dạ.
Từ Nguyên cười lớn, rút ra một vật gì đó, lạnh giọng:
- Vậy thứ này thì sao?
Lăng Vân nhìn thấy gì đó, hai mắt xấu hổ cực điểm, lại khủng hoảng lo sợ nói:
- Thì ra... quả nhiên là ngươi.
Nàng bỗng thấy Từ Nguyên trở nên rất gớm ghiếc.
Từ Nguyên tức giận nói:
- Haha. Nàng cũng không cần giả vờ nữa. Nàng chấp nhận gả cho ta, nhưng lại nghĩ đến hắn. Muốn cắm sừng lên đầu ta sao?
Lăng Vân run lẩy bẩy, yếu ớt phản bác:
- Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì? Chúng ta là... thân tỷ đệ. Ta đương nhiên có thể nghĩ đến hắn.
- Thân tỷ đệ? Có tỷ tỷ ăn mặc như thế chạy ra cho đệ đệ ngắm sao? Có tỷ tỷ mặc tiểu y của đệ đệ làm ra sao? Nàng dùng cái lý do thân tỷ đệ đó lừa ai chứ?
- Ta...
Lăng Vân không phản bác nổi. Lồng ngực nàng đang rất khó chịu. Hai mắt ngấn nước, bộ dáng rất đáng thương.
- Sao, bị ta nói trúng rồi đúng không? Thật không ngờ, Lăng Vân đệ nhất nữ thương, lại là kẻ dâm loạn như vậy.
- Ngươi... ta...
Lăng Vân cả người lảo đảo, chỉ Từ Nguyên không nói nên lời.
...
Có thể Lăng Phong ngay từ đầu thấy Từ Nguyên không hợp nhãn. Nhưng khách quan mà nói, Từ Nguyên cũng không tệ đến vậy.
Lăng Vân quen biết Từ Nguyên từ nhỏ, mặc dù không đến mức thanh mai trúc mã, nhưng riêng việc kinh doanh Từ Nguyên cũng giúp Lăng Vân không ít, qua đó hảo cảm hai bên mới phát sinh. Chuyện hôn nhân giữa hai người, tuy vẫn chưa chính thức định xuống thành hôn ước, nhưng cả Lăng Chiến lúc còn sống và Từ gia đều ngầm đồng ý xong xuôi.
Từ Nguyên là thiếu gia danh gia vọng tộc, nhưng lại không phải loại phá gia chi tử, ăn chơi trác táng, ít nhiều làm được việc. Trọng yếu là, cũng đã qua 20 tuổi vẫn chưa chịu lấy chính thê. Chính vì Từ Nguyên không hề tệ, cho nên đối thủ cạnh tranh với hắn gần như không có.
Đến khi lên kinh thành, Từ Nguyên vì muốn thể hiện ra cường thế của mình cho người đẹp, bày một chút tiểu xảo, Lăng Vân tuy nghi ngờ nhưng vẫn bỏ qua. Dù sao, thằng nào tán gái mà chẳng bày chút trò vặt thôi.
Chuyện rớt xuống sông ở Khai Phong, một phần cũng là Lăng Vân bất cẩn, không thể tính là "tội ác" cho Từ Nguyên.
Nhưng do đâu Từ Nguyên nhanh chóng biến nóng vội?
Đơn giản một chữ, ghen.
Kể từ thời điểm phát hiện kiện hội y kia, Từ Nguyên căn bản không còn tỉnh táo được.
Từ Nguyên bỏ công theo đuổi Lăng Vân, chỉ còn vài tháng sẽ về tay. Nhưng nàng cứ thế từ từ tuột khỏi tay gã. Đây là một cảm giác vô cùng khó chịu, phàm ai từng có người yêu chắc chắn sẽ hiểu. Oái oăm nhất là, địch thủ cuối cùng lộ ra lại là... cậu em vợ.
Đây là loại chuyện gì nha?
Từ Nguyên phát khùng cũng dễ hiểu.
Có điều, chuyện này biết trách ai? Tình cảm của Lăng Vân tự nhiên sinh ra, chính nàng muốn bỏ cũng không bỏ được.
Tình cảm của Lăng Vân dành cho Lăng Phong, nàng vốn muốn chôn nơi sâu nhất trong lòng. Chuyến đi này với nàng, có lẽ chỉ để nàng lưu giữ chút kỷ niệm, trước khi gả hẳn cho Từ Nguyên và quên đi tất cả.
Vốn dĩ Từ Nguyên có thể nhẫn nhịn một chút, từ từ níu kéo, khai thông cho Lăng Vân, chuyện sẽ dần đơn giản. Dù sao, chuyện của Lăng Vân và Lăng Phong đã chú định là một tử cục, căn bản khó mà đi về đâu được. Nhưng Từ Nguyên bị chữ ghen làm cho mụ mị nóng vội, bây giờ còn nói toạc ra xé da mặt của nhau, khiến chuyện của gã và Lăng Vân lại rơi vào tử cục trước.
Lăng Vân ấm ức, không thể giải thích, cũng không muốn giải thích.
Xem chừng chuyện kết hôn này hoàn toàn xong rồi. Nàng bản thân chỉ sợ cũng sẽ xong, Từ Nguyên nếu không cưới nàng mà lại tung chuyện này ra, Lăng Vân chính thức bị thiên hạ phỉ nhổ.
Nếu Lăng Phong không phải đệ đệ nàng, Lăng Vân cũng không rơi vào tình trạng này. Nàng là nữ nhân độc lập mạnh mẽ, nếu yêu thích người khác, từ chối Từ Nguyên là xong, đâu thể để bị động khổ sở như vậy.
...
Từ Nguyên nhìn bộ dáng Lăng Vân run rẩy, càng thêm động lòng người. Gã chẳng còn nghĩ gì đến chuyện cưới hỏi nữa.
Nữ nhân trước mắt, gã nhất thời mất đi ham muốn cưới về nhà.
Nhưng, nàng ta xinh đẹp động lòng như vậy, sống bao năm Từ Nguyên cũng không thấy được người thứ hai hơn nàng. Hơn nữa bỏ công bao năm qua là vì cái gì đây? Gã nhất định phải đè xuống, chơi cho đã rồi tính sau.
- Lăng Vân, nàng là nữ nhân của ta, ta không cho phép nàng nghĩ đến ai khác.
Từ Nguyên hét lên, gã mất kiểm soát. Gã lao vào chụp Lăng Vân vật ngay xuống giường.
Lăng Vân đang lúc suy tư, không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên.
- Aa, buông ra...
- Nàng là thê tử của ta, tất cả đều của ta!
"Soạt"
Tiếng xé quần áo vang lên, Lăng Vân ăn mặc rất mỏng manh, bị Từ Nguyên giật mạnh, chỉ còn sót lại chiếc áo ngực.
Là bộ nội y màu trắng.
Bộ này chính là bộ Lăng Phong nguyên bản làm cho nàng, bộ màu đen là Lăng Vân tự mình phỏng chế ra.
Nhìn thấy lại là thứ "nội y" này trên người, Từ Nguyên ý ghen càng đậm. Bờ vai Lăng Vân mảnh khảnh trắng nõn lộ ra. Từ Nguyên không kìm được, một tay muốn giật nó ra.
Lăng Vân hoảng hồn, ú ớ kêu:
- Không, Lăng Phong...
- Nàng còn muốn chối sao? Lúc này rồi còn muốn gọi hắn. Hắn chỉ sợ đã chết mất xác trong đám nạn dân rồi...
"Ầm"
Cửa chính bị đá bay, một bóng người lao vào.
- Còn chưa nhìn thấy cách mạng nổ ra, ta không có chết dễ vậy đâu.