Chương 117: Ta cũng đi cùng luôn
Kha lão triệu tập họp nội bộ, có tin tức tình báo khẩn cấp một.
- Mật thám Kim?
Cảnh Dương báo cáo:
- Sở Mật Thám Hà Bắc đưa tin, có một nhóm người Kim được Yên Vương mời sang, mật sứ của chúng ta ở đó phát hiện dấu vết mật thám đối phương ẩn giấu bên trong.
Lăng Phong cũng đã có mặt, nghĩ đến điểm mấu chốt nói:
- Yên Vương muốn mượn lực người Kim?
Cảnh Dương đột nhiên gầm nhẹ:
- Hừ, gian tặc, dẫn rắn cắn gà nhà.
Lăng Phong thấy vậy cũng phải nhìn lại tên họ Cảnh này.
Tính khí tuy không hợp nhau, nhưng xem ra Cảnh Dương cũng không tệ lắm.
Đối với chuyện Tống Kim, Lăng Phong không có nhiều cảm xúc. Hắn không xem Tống là tổ quốc, càng không xem Kim là ngoại bang, nói ra tương lai sau này người Kim người Tống đều là một nhà thông hôn.
Kể cả xem Kim là ngoại bang, Yên Vương muốn mượn chút thế lực bên ngoài, Lăng Phong cũng không thấy phản cảm. Nói theo ngôn ngữ hiện đại, chính là lôi kéo "đồng minh quốc tế" mà thôi. Thời hiện đại chuyện này xảy ra thường xuyên. Có lúc dân chúng chửi rủa, nhưng cũng có lúc dân chúng ủng hộ, vấn đề nằm ở ấn tượng của kẻ "ngoại bang" kia thế nào. Người Kim hiện tại vẫn là "đồng minh trên biển" với Tống.
Nhìn trên bản đồ, Hà Bắc của Yên Vương ở vị trí xoay lưng về nước Kim, ngay phía nam 16 châu Yên Vân. Nếu Yên Vương kéo quân xuống Trường An, sẽ hổng nguyên cả cái Hà Bắc. Nếu Kim nhân cơ hội Yên Vương vắng nhà nhảy vào, Yên Vương sẽ rơi vào thế không nhà, "lưỡng đầu thọ địch".
Cho nên, lão Yên muốn khởi binh, buộc phải có mua bán với quân Kim. Đổi lại là Lăng Phong, hắn cũng làm vậy.
Cảnh Dương tiếp tục nói:
- Lần này mục tiêu của chúng ta là theo dõi phá rối vụ này, nếu giết được người Kim càng tốt.
- Sao không tìm cách khử lão Yên? - Lăng Phong hỏi.
Cảnh Dương ra vẻ khinh thường Lăng Phong còn non, gã nói:
- Thứ nhất, không dễ như vậy, Hà Bắc là đất của lão ta, chúng ta theo dõi không bị phát hiện đã là khó. Thứ hai, lão Yên mặc dù muốn làm phản nhưng cũng là người Tống, nhờ có hắn mà Hà Bắc lâu nay yên ổn, không đến lúc vỡ lỡ không thể manh động. Thứ ba, khử đám Bắc Kim, có thể nhân đó đổ vấy lên cho quân Yên, khiến Kim Yên trở mặt, lúc đó lão Yên sẽ không thể khởi binh được.
Lăng Phong vờ gật đầu.
Thực ra Lăng Phong lại nghĩ, lão Yên đằng nào cũng sẽ phản, đây chẳng qua là biện pháp "câu giờ". Yên Vương nếu chết đi, chuyện phản loạn chẳng phải càng dễ dàng bị dập tắt sao, người Kim cũng sẽ không có cớ thọc tay vào.
Cảnh Dương chính khí nói:
- Lần này nhiệm vụ trọng yếu, nếu không có kinh nghiệm, nhất thời để hỏng việc, chỉ e ảnh hưởng đến quốc gia đại sự. Cho nên, ta sẽ trực tiếp đi Hà Bắc.
- Ngươi cũng đi?
Lăng Phong hơi nhăn nhó, hắn không thích tên này. Liếc mắt sang Kha lão, phát hiện lão không bày tỏ ý kiến gì, xem ra đã bàn qua.
Cảnh Dương lạnh nhạt hỏi:
- Làm sao? Ngươi không phục?
- Cũng không có gì!
Lại bàn thêm một chút vai trò và nhiệm vụ. Xong xuôi, Lăng Phong được phân một ít vật dụng.
Đầu tiên là một bộ đồ gọi "Nhu Đằng Giáp Y", làm bằng da tốt, vừa mỏng vừa mềm nhẹ, mặc vào như không mặc. Điểm kỳ lạ là không biết chất da là gì, nhưng không hề gây mùi, thấm mồ hôi cực tốt, lại có màu sẫm như da người, rất thích hợp cho mật thám dùng đến khi bí mật.
Ngoài ra, còn có một tấm lệnh bài mật thám, một cây chủy thủ chất lượng, cùng một bộ phi đao.
Vào cơ quan chuyên nghiệp có khác, đồ đạc chất lượng hơn hẳn.
Việc coi như xong, Kha lão phân phó giải tán. Chỉ là, lại thấy Lăng Phong nấn ná ở lại.
Kha lão hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Đại nhân. Lần này thuộc hạ chỉ e không đi cùng Cảnh Phó sứ được.
- Vì sao?
Kha lão hơi phật ý, lão nghĩ thằng này vì chút tính khí mà muốn thoái thác chăng?
- Ài, ngài cũng biết Lăng Đại tiểu thư của Lăng phủ đấy?
- Thì sao?
- Nàng ấy không hiểu thế nào cũng đi Hà Bắc, thuộc hạ e rằng phải đi cùng nàng ta, dù sao thuộc hạ vẫn họ Lăng...
Lăng Phong làm ra vẻ "lực bất tòng tâm", thực tế hắn không muốn Lăng Vân đi Hà Bắc, mà cho dù Lăng Vân có đi đi nữa, với hắn cũng không liên quan. Nhưng nay đột nhiên lọt ra một tên Cảnh Dương, khiến Lăng Phong "hóa vụng thành khéo".
Đã vậy đi luôn với Lăng Vân, đỡ phải thấy mặt nghe tên kia chỉ trỏ cả ngày.
Kha lão thở ra, cười nói:
- Chuyện này cũng không có gi. Như vậy cũng đỡ phải đổi thân phận cho ngươi bí mật vào Hà Bắc, cứ thoải mái mà đi cũng tốt. Nhớ bàn bạc với Cảnh Dương Nguyệt Dung cách thức gặp mặt.
Lăng Phong vui vẻ đáp:
- Vậy thuộc hạ cáo lui.
Kha lão đột nhiên nói:
- Chuyện Đoạn Cân Nhẫn và mẫu thân ngươi, ta sẽ lưu tâm giúp ngươi một chút. Cứ yên tâm mà đi!
- Đa tạ đại nhân.
Lăng Phong biết Mật Thám ty có sở Mật Thám khắp nơi, có lời này của Kha lão, giá trị hơn rất nhiều Lăng Phong tự đi tìm.
Lại nói, Kha lão giúp được đến đâu chưa biết, nhưng thủ hạ ra trận, lão nói vài câu hứa hẹn để "an quân tâm" "tăng sĩ khí", chiến thuật tâm lý vô cùng cao minh. Lăng Phong không khỏi thấy mình còn phải học hỏi nhiều.
...
Lúc này, ở Lăng phủ.
Lăng Vân cũng đang sắp xếp tư trang lên đường.
Hôm đó nghe Lăng Phong muốn đi Hà Bắc, nàng bỗng thốt ra cũng đi. Đến lúc quay về phòng nghĩ lại, chính nàng cũng không hiểu, vì sao mình lại muốn đi Hà Bắc?
- Tiểu Tinh, Đại tiểu thư đâu?
Lăng Vân nghe giọng nói này, không khỏi thấy gì đó phiền chán.
Từ Nguyên xuất hiện.
Gã vừa từ Tô Châu quay lại kinh thành, chẳng ngờ nghe tin Lăng Vân muốn đi Hà Bắc gì đó, lập tức cấp tốc chạy qua.
- Nàng đi Hà Bắc làm gì?
- Ta... muốn dựng thêm thương điếm ở đó.
Không biết từ lúc nào, Lăng Vân bắt đầu tránh Từ Nguyên. Cũng không phải nàng ghét gã, nếu ghét, nàng sẽ không chấp nhận chuyện gả cho hắn. Từ Nguyên trong mắt Lăng Vân giống như đang cản nàng, còn cản cái gì thì nàng không rõ. Giống như, đằng nào cũng sẽ phải gả cho hắn, phải ru rú trong nhà nửa đời còn lại, cho nên Lăng Vân muốn tự do nốt mấy ngày.
Có lẽ chính thứ này khiến nàng quyết định đi Hà Bắc chăng?
Từ Nguyên thấy Lăng Vân có ý tránh gì đó, trong lòng bỗng không yên.
Từ Nguyên càng lúc càng si mê Lăng Vân. Nàng càng ngày càng xinh đẹp, không cần phải nói thêm. Nàng vốn dĩ đặc biệt hơn nữ nhân khác, cũng không cần dài dòng. Nhưng trọng yếu là, cái gì càng trước mắt mà mãi không đoạt được, thì càng khiến người ta ham muốn.
Từ Nguyên nói:
- Nàng còn lo chuyện buôn bán làm gì? Chuyện của chúng ta, nàng chẳng phải đã nói hết nửa năm sao? Tương lai nàng chỉ cần ở trong nhà, mọi việc đã có ta.
- Chuyện riêng là chuyện riêng, thương hội không thể một ngày dừng kinh doanh.
Từ Nguyên vẫn khuyên:
- Ta cũng không nói nàng dừng hẳn công việc. Đi Hà Bắc xa xôi như vậy...
- Không sao, có Lăng Phong đi cùng rồi.
Lăng Vân rất tự nhiên đáp.
- Lăng Phong? Hắn sao lại cũng đi?
Từ Nguyên nghe đến hai chữ Lăng Phong, máu nóng toàn thân.
Lăng Vân ấp úng:
- Hắn... cũng đi Hà Bắc, chỉ tiện đường.
- Tiện đường?
Từ Nguyên hàm răng nghiến lại ken két.
Lăng Vân luôn nói Lăng Phong là đệ đệ của mình, nhưng Từ Nguyên vẫn không thể bỏ qua. Cái cách Lăng Phong nhìn Lăng Vân, Từ Nguyên thấy đơn thuần là nam nhân nhìn nữ nhân, chả có tí tỷ đệ nào trong đó.
Quả đúng thế, Lăng Phong chưa bao giờ xem Lăng Vân là tỷ tỷ thật sự. Hắn tuy biết rõ hai người có huyết thống, nhưng 20 năm hoàn toàn không sống cùng mái nhà, căn bản chẳng có tình cảm tỷ đệ nào. Lăng Phong chỉ có thể tự dặn lòng không thể có ý gì với Vân tỷ, vì chuyện này sẽ phạm luân thường. Nhưng điều này không thể ngăn ánh mắt hắn nhìn Vân tỷ chỉ là một nữ nhân.
Tạm bỏ qua chuyện Lăng Vân, Từ Nguyên cũng vẫn thấy Lăng Phong là một kẻ rất khó chịu. Thằng kia luôn đối địch với gã, mấy lần phá hỏng chuyện của Từ Nguyên. Từ Nguyên muốn trị Lăng Phong đều thất bại. Bẵng đi một thời gian Lăng Phong biến mất, Từ Nguyên dần quên đi. Nhưng ấn tượng về Lăng Phong vẫn không đổi.
Từ Nguyên nghiến răng quyết định:
- Vậy được rồi. Ta cũng đi Hà Bắc.
- Ngươi đi làm gì?
Lăng Vân chột dạ.
Thái độ của nàng càng khiến Từ Nguyên nghi ngờ đậm hơn, gã bịa đại lý do nói:
- Hà Bắc cũng có cơ nghiệp họ Từ, tiện thể ta muốn giới thiệu nàng với họ.
- Nhưng...
- Nàng không muốn ta đi cùng sao?
Từ Nguyên khó chịu ra mặt.
Lăng Vân đành chấp nhận. Dù chưa phải phu thê, hai người cũng đã hứa hẹn xong.
...
Cùng lúc đó, ở môt góc sau Lăng phủ.
- Ngươi nói không sớm muộn độc sẽ phát. Vì sao thằng nhãi kia vẫn sống nhăn mãi ra đó?
- Cái này, tiểu nhân cũng không biết. Hay là, do thuốc có vấn đề?
- Hừm, độc này dùng bấy lâu, là chủ nhân đưa xuống, tuyệt đối không vấn đề. Nữ nhân kia có cao nhân ra tay. Chẳng qua cũng không liên quan, bà ta có sống lại cũng chẳng sao. Vốn dĩ bà ta chỉ là đòn đánh lạc hướng.
Lại là hai kẻ bí ẩn, kẻ thật sự đứng sau vụ hạ độc Lâm thị.
Lại nói, Lăng Phong cũng từng điều tra đám hạ nhân. Bởi vì cả Liễu Thanh Nghi lẫn Kha lão đều nói độc được cho vao đồ ăn hàng ngày, như vậy vấn đề ít nhất phải nằm ở phòng bếp.
Chỉ là, Lăng Phong cũng không xuất thân cảnh sát điều tra hay khám nghiệm tử thi giống như các đại thần xuyên không khác, nghiệp vụ chẳng có bao nhiêu, trong khi hai kẻ này coi bộ là dân chuyên nghiệp. Nghe cách bọn hắn làm việc, độc này đã được dùng nhiều lần. Lăng Phong căn bản không tìm ra chút manh mối nào.
Hắn cũng từng nghĩ đến, kẻ nào gây án, nhất định sẽ tìm cách trốn đi.
Chỉ là, hai tên này gây án xong vẫn nán lại Lăng phủ mãi đến hôm nay, độ lỳ lợm cũng thật đáng nể, quả nhiên dân có kinh nghiệm.
Lăng Phong lại càng không biết, hắn mới là mục tiêu chính, chính hắn cũng đã trúng độc.
Nhưng vì sao hắn vẫn sống khỏe mạnh ở đó? Độc không có tác dụng, hay vẫn chưa phát độc?
Chỉ nghe hai tên nọ nói tiếp:
- Hừm. Thời gian nguy hiểm cũng đã qua. Vừa lúc hắn và Lăng Vân chuẩn bị đi Hà Bắc, ngươi có thể tìm cách rời đi.
- Vậy còn chuyện của hắn?
- Tạm thời xem động tĩnh. Vốn dĩ nhằm vào Lăng Phong, là vì hắn là Tam Thiếu gia, nhưng nay hắn lại dần tách khỏi Lăng gia, kế hoạch phải thay đổi.
- Vâng, công tử.