Chương 116: Ta đi cùng ngươi

Mật Thám Phong Vân

Chương 116: Ta đi cùng ngươi

Lát sau.

Nhờ có Công Tôn Dao chuyển lời, Lăng Phong mới biết Liễu Thanh Nghi không phải tránh mặt Kha lão, mà nàng ta đã rời đi. Còn đi đâu làm gì, Công Tôn Dao không biết, Lăng Phong căn bản cũng không quản nổi.

Liễu Cung chủ tựa thần tiên, nói một câu dung tục, mấy ngày qua ngay cả đi vệ sinh, Lăng Phong cũng cảm giác nàng ấy chưa từng làm. Có lẽ thần công Thần Cung đã cải biến thân thể đi.

Lăng Phong buồn bã trong lòng, cứ tưởng được ở cùng thần tiên tỷ tỷ thêm một thời gian, cải thiện tình cảm. Chẳng ngờ người ta không từ đã biệt.

Nàng cũng không để lại thư từ chia tay gì với hắn, chỉ để lại một quyển ghi chép, bên ngoài không có tiêu đề.

Lăng Phong mở ra xem, đọc được một đoạn đã cuồng hỉ.

"M*, bí kíp, cái này chính là bí kíp trong phim."

Quyển ghi chép nàng để lại, hóa ra là một quyển bí tịch võ công.

Trong đó ghi ra, không chỉ 108, mà đến 359 huyệt vị khắp cơ thể, còn đề cập đến không ít bí mật khác. Điều đáng nói nhất, kinh mạch được nói tới cũng không phải "Kỳ Kinh Bát Mạch", mà là "Chính Kinh Thập Nhị Mạch", hoàn toàn mở ra một thế giới mới cho luyện khí.

Nói không chừng, đây chính là bí quyết độc môn giúp Thần Cung vượt lên thiên hạ mà Ma môn thèm muốn. Thứ này nếu võ lâm biết được, chỉ e sẽ phát sinh một hồi gió tanh mưa máu tàn sát lẫn nhau.

Cũng không biết là phúc hay họa với Lăng Phong.

Chỉ là, tại sao Liễu Thanh Nghi không chỉ tha thứ cho Lăng Phong, còn chuyển sang giúp Lâm thị, bây giờ "truyền thụ bí kíp tối thượng" này cho Lăng Phong.

Nàng đã yêu hắn?

Xác suất này gần như bằng không.

Nên biết, nàng bị Lăng Phong phá thân, gần như thân bại danh liệt, ngôi vị Cung chủ gần như chắc chắn sẽ bị phế, chỉ e võ công cũng sẽ bị các trưởng lão phế theo. Chưa kể một khi bị phế, lời đồn cũng theo đó truyền ra khắp võ lâm.

Thần Cung Cung chủ bị phế, chỉ có hai lý do, phản bội hoặc thất thân.

Điều quan trọng hơn, chính bản thân nàng cũng bị tổn thương, tâm pháp bị ảnh hưởng rất nặng, võ công suy giảm đến tám chín phần, nội thương liên miên không dứt. Bằng hữu trong võ lâm của Thần Cung không nhiều, trong khi đám Ma Môn đang vây sẵn lưới chờ nàng ở khắp nơi. Nàng lúc này rời đi là tự tìm đường chết.

Nàng chưa bao giờ nói những nổi khổ này ra, cũng chưa bao giờ nói muốn giết hắn vì giận.

Lăng Phong không biết cuộc đời nàng bị hắn quấy phá đến thế nào. Ấn tượng của Liễu Thanh Nghi trong mắt Lăng Phong, vẫn luôn là cao cao tại thượng, không vướng bụi trần.

Hắn cứ nghĩ Liễu Thanh Nghi là người lạnh lùng không biết đùa. Hóa ra hắn sai lầm, nàng ta đùa rất thâm sâu.

Cái quyển ghi chép kia, trang đầu ghi "thân thể có đến 359 huyệt vị, chứ không phải chỉ 108".

Tốt.

Trang thứ hai, "thân thể có thể luyện bằng Chính kinh Thập nhị mạch, không chỉ Kỳ kinh Bát mạch, luyện xong sẽ thoát thai hoán cốt".

Rất tốt.

Trang thứ ba lại ghi, "nếu không đả thông hết 8 mạch của kỳ kinh, thì không nên luyện chính kinh, sẽ sinh tác dụng ngược".

Lăng Phong suýt chút tắt thở. Thế này chẳng khác nào đồ ăn ngay trước mắt mà không lấy được. Sao đại tỷ không ghi ngay trang đầu nha.

Chuyện này làm Lăng Phong nhớ một chuyện cười kiếp trước.

Có một tên lượm được bí kíp, hí hửng mở ra, trang đầu ghi "phải tự cung mới luyện được", gã ta nhịn đau "cắt". Trang thứ hai lại nói "thực ra không tự cung cũng được", gã kia uất ức đem bí kíp đốt. Đốt gần xong lộ ra một trang cuối, "luyện xong, tự cung hay không cũng tự động mọc lại", gã kia tắt thở.

Lăng Phong không khỏi buồn bực.

"Phải xong Bát mạch, vậy thì chờ đến bao giờ?"

Hiện tại Lăng Phong chỉ mới thông được hai mạch cơ bản Nhâm Đốc. Trong dân gian, chỉ cần thông hai mạch này là đã có thể vận khí một vòng Tiểu Chu Thiên, tích lũy chân khí dần.

2 mạch tiếp Xung Đới, Lăng Phong nhờ Tần Quyền tạm biết cách đả thông, chỉ còn chờ đủ chân khí. Nhưng 4 mạch cuối thông thế nào, Lăng Phong hoàn toàn không biết. Đáng ra hắn có thể hỏi Liễu Thanh Nghi, đáng tiếc hắn nghĩ thong thả hỏi sau cũng được. Ai mà ngờ đến nàng đi vội như vậy.

Muốn thông 8 mạch, đặc biệt là 2 mạch cuối, thông thường phải gia nhập danh môn chính phái mới được, sẽ không tràn lan chợ trời như cách luyện hai mạch Nhâm Đốc.

Trọng yếu là, muốn thông 8 mạch, còn phải có một lượng chân khí dồi dào làm cơ sở mới được. Chiếu theo tình hình luyện hai mạch Nhâm Đốc hiện tại, Lăng Phong có thể ước lượng, đại khái phải chăm chỉ tầm vài năm nữa.

Chỉ là, phải thực sự chờ vài năm? Tốc độ rùa bò như vậy, làm sao mà vô địch thiên hạ, tỏa khí thế bá vương thu nạp hậu cung cơ chứ?

...

Tạm bỏ chuyện kinh mạch sang bên, Lăng Phong dọn dẹp ít đồ vật bên thân, chuẩn bị cho nhiệm vụ Mật Thám ty. Đúng lúc Công Tôn Dao đi vào nhìn thấy không khỏi tò mò:

- Huynh... sắp đồ đạc làm gì vậy?

- À, ta có chút việc, có lẽ sắp phải đi xa.

Chuyện Mật Thám ty, Lăng Phong vẫn không tiết lộ cho một ai.

Công Tôn Dao lại hỏi:

- Đi xa?

- Đúng vậy, tận Hà Bắc.

- Huynh đi xa vậy để làm gì? Vậy còn...

Ý tứ Công Tôn Dao, Lăng Phong hiểu. Mấy ngày qua, hắn đã xác nhận "thần thuật ngủ đông" của Liễu Thanh Nghi là có thật, tạm không phải lo cho Lâm thị, chỉ cần tìm ra thuốc giải là được. Hà Bắc càng không thể không đi.

Có lẽ sẽ phải thuê một hai nha hoàn. Lại nói, phí tiền cho hai chị em họ Vương, lần này phải chọn kỹ.

- Huynh cũng đang muốn nói chuyện này. Muội hay là...

Hắn đang định nói Công Tôn Dao quay về Vĩnh Lạc, chỉ không ngờ nàng ấy lại cúi đầu nói:

- Muội biết rồi. Nam nhân phải đi xa lập nghiệp. Muội sẽ ở lại chăm sóc cho bá mẫu, huynh cứ đi đi.

Lăng Phong ngẩn ra.

Vẫn điệu bộ này. Ngày đó ở Bão Độc trại, có một cô gái hồn nhiên tiếp chuyện bên đường, khiến Lăng Phong bối rối mấy lần.

Lăng Phong không ngốc đến mức không nhận ra tình cảm của Công Tôn Dao dành cho mình.

Nói trắng ra là, một người hữu tình còn ai đó vô ý.

Lý do rất đơn giản, vì Liễu Thanh Nghi. Hắn và nàng ấy đã có thân thể chi giao, đã bước qua hẳn một tầng quan hệ. Trong khi hắn với Công Tôn Dao, chỉ ở giai đoạn chớm nở làm quen nhau, căn bản không thể so sánh.

Đương nhiên, làm một nam nhân, đặc biệt là xuyên không về cổ đại, trong thâm tâm Phong ca cũng từng có mơ mộng "bắt cá 2 tay", thậm chí nhiều hơn, để có gì còn phục vụ đại nghiệp "tam thê tứ thiếp" mà các vị đại thần xuyên không đều làm.

Nhưng là, muốn bắt cá, còn phải xem cá là cá nào đi. Như Liễu Thanh Nghi là cá voi xanh, Phong ca có dùng toàn thân chỉ e còn chưa chắc giữ được nàng, nói gì cố bắt thêm một con khác.

Mà sự thật cũng không sai biệt lắm.

Liễu Thanh Nghi đột ngột rời đi, khiến Lăng Phong chòang tỉnh...

Nàng đi rồi, Lăng Phong ngay cả muốn nói câu chia tay cũng không được, muốn đi tìm cũng không biết phải tìm ở đâu. Nàng như tiên nữ, đến rồi đi như gió mây, hòan toàn ngoài tầm tay của Lăng Phong.

Nàng đi rồi, Lăng Phong mới nhận ra. Giữa hai người, tưởng là rất khúc chiết, kỳ thực đều rất mơ hồ.

Xem ra, Liễu Thanh Nghi sẽ không thuộc về hắn, ít nhất là lúc này.

Đã khônng thể với tới, vậy thì sống thực tế một chút vậy.

Có những thứ ở ngay bên cạnh, chỉ khi mất đi mới hiểu được. Đạo lý này, Lăng Phong kiếp trước đã từng trải qua. Chuyện của Lâm thị càng khiến Lăng Phong tỉnh ra. Hắn đã tự nhủ, đừng bao giờ để những thứ đó trôi qua trong nuối tiếc.

Có lẽ Công Tôn Dao mới là người hắn phải tìm.

Lăng Phong bỗng thầm quyết định gì đó.

- Dao muội, đợi ta trở về...

- A, muội không muốn nghe...

Công Tôn Dao hai tay ôm mặt hét lên. Nàng nghĩ đến, Lăng đại ca đang tỏ tình với mình sao?

Thực ra, Lăng Phong ý tứ chỉ đơn giản là, đợi hắn trở về xong hai bên thử hẹn hò một thời gian xem sao. Dù sao, là một nhân sĩ hiện đại, chuyện tình cảm là phải từng bước từng bước xây dựng đấy, không thể nhất thời là xong. Đáng lý ra với Liễu Thanh Nghi cũng sẽ vậy, chỉ tiếc nàng đã bỏ đi, không cho Lăng Phong cơ hội tiếp xúc gì thêm.

Công Tôn Dao rất thanh thuần đáng yêu, dung nhan cũng xinh đẹp, là nhân tuyển không sai.

Nhưng là, nữ nhân, cũng không phải cứ xinh đẹp thanh thuần là được. Có rất nhiều chị em, ban đầu mới quen thì dịu dàng đáng yêu, đến khi lấy về rồi... Khụ.

Công Tôn Dao đã chạy đi một đoạn, Lăng Phong liền hỏi với theo:

- Dao muội, có đồng ý không vậy?

- Huynh từ phương bắc về, muội sẽ nói.

- A? Hẹn hò thử mà thôi, cần phải bí mật như vậy?

Chẳng qua Lăng Phong cũng nhận ra, tình hình như vậy là 8 phần nàng ấy đã đồng ý.

...

Lăng Phong vừa dọn dẹp đi ra, đang dự tính đến điểm hẹn với Mật Thám ty, thì bị một bóng hình xinh đẹp chặn lại:

- Ngươi chuẩn bị đi xa?

Là Lăng Vân. Vân tỷ vẫn xinh đẹp và đầy cuốn hút như ngày nào. Chẳng qua hiện tại Phong ca đã có người để gửi gắm tình cảm tương lai, đã kìm cái tư tưởng "không nên có" với nàng xuống.

Hắn hắng giọng:

- Đúng vậy. Tỷ cũng biết rồi sao?

- Công Tôn cô nương nói cho ta biết. Ngươi đột nhiên đi Hà Bắc để làm gì?

Lăng Vân khó hiểu cũng dễ lý giải. Lăng Phong theo nàng biết từ nhỏ sống ở xóm nghèo, căn bản chưa từng đi đâu xa, lần đi Tô Châu là lần đầu của hắn, căn bản không có một chút quan hệ gì với đất Hà Bắc xa lạ.

Lăng Phong cũng không có nghĩa vụ phải trả lời Vân tỷ. Hắn hiện tại tuy vẫn họ Lăng, nhưng đã tách ra làm ăn riêng, hắn muốn làm gì là chuyện riêng của hắn, Lăng Vân không thể quản.

Chẳng qua, ít nhiều nàng ta cũng là tỷ tỷ mình, Lăng Phong liền kiếm cớ nói:

- À, khụ. Là thế này. Tiêu cục làm ăn có chút khó khăn. Lần trước đưa tiêu đến Lạc Dương, ta mới biết ở Hà Bắc hiện không nhiều tiêu cục hoạt động lắm, cho nên muốn đi thử tìm cơ hội, mở một đường tiêu đến đó xem sao.

Lăng Vân cũng không quan tâm Lăng Phong nói thật hay giả, chỉ hỏi:

- Chừng nào thì đi?

- Ta sẽ quay lại Vĩnh Lạc sắp xếp một chút, có lẽ hai ba ngày nữa.

- Hai ba ngày nữa sao?

Lăng Vân trầm mặc một lát, bỗng ngẩng đầu nói:

- Ta cũng đi Hà Bắc. Tốt lắm, chúng ta cùng đi.

Lăng Phong choáng váng:

- Tỷ... đi Hà Bắc làm gì?

- Kinh thành tạm thời yên ổn. Ta muốn xây dựng thương điếm mới ở Hà Bắc.

Lăng Vân nói bâng quơ.

Bầu không khí rất cổ quái.

Giống như, cả hai đều biết đối phương đang nói dối, nhưng đều không muốn bóc mẽ nhau.

Lăng Phong nghĩ đến chuyện Yên Vương, khuyên nói:

- Hà Bắc rất nguy hiểm, tỷ không nên đi lúc này.

- Có nguy hiểm gì? Vậy vì sao ngươi còn cố đi?

- Chuyện này...

Lăng Phong không biết nói sao cho phải.

Dù sao thì, chuyện Yên Vương tạo phản, cũng chỉ là dự đoán của hắn. Cho dù có phản thật, cũng chưa chắc ngay trong ngày một ngày hai. Nói ngược lại, càng biết sẽ xảy ra, càng phải tận dụng thời gian. Đợi phản loạn thực nổ ra, căn bản không thể đi nữa.

- Chẳng phải tỷ sắp xuất giá sao, đi xa thế này...

- Hừ, không cần ngươi quan tâm. Ta quyết định rồi.

Lăng Vân không cho Lăng Phong nói tiếp, để lại một câu rồi cứ thế rời đi.

Lăng Phong há mồm, đại tỷ muốn làm trò gì đây?