Chương 112: Thiên mệnh

Mật Thám Phong Vân

Chương 112: Thiên mệnh

Chưa đến nửa khắc.

Có tiếng oai oái như heo mổ vang lên.

- Aa, nữ hiệp, thần tiên, tha mạng,...

- Cút!

Liễu Thanh Nghi thậm chí không cần mở mắt, nói đúng một chữ.

Vừa rồi Lăng Hải còn chưa kịp gõ cửa, hai cánh cửa đã tự động mở ra. Một cây kiếm phi từ trong ra cắm ngay cạnh cửa, đến giờ vẫn còn rung bần bật. Lăng Hải từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu đụng phải tình cảnh khủng khiếp kiểu này, thiếu chút nữa són luôn trong quần, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Lăng Hải sợ đến không thể cử động được.

Một lúc sau, Lăng Vân Công Tôn Dao đều có mặt.

Lăng Vân nhìn sơ cũng đoán ra Nhị ca lại đi loạn ban đêm. Gã này nhốt trong phủ cũng không chịu an phận, thường xuyên tìm nha hoàn quấy rối. Có điều dù sao cũng là Nhị ca của mình, Lăng Vân nhìn cảnh hắn mặt trắng bệch chân run rẩy cũng thấy thương.

- Mau đưa Nhị gia về phòng?

Lăng Vân phân phó xong, lại liếc nhìn Liễu Thanh Nghi vẫn như ni cô nhập định ở trong phòng, hơi bất mãn hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Không ai trả lời.

Liễu Thanh Nghi ngoại trừ cùng Lăng Phong nói nhiều một chút, có lẽ chỉ có lần yêu cầu Mặc lão chuẩn bị xe ngựa, ngoài ra không nói với ai khác.

Thái độ của Liễu Thanh Nghi với Lăng Phong, chính nàng ta cũng không nhận ra rất khác biệt, mỗi ngày lại khác một chút. Còn lại với bất kỳ kẻ nào, kể cả đệ tử, Liễu Thanh Nghi luôn rất lãnh đạm.

Công Tôn Dao nhanh ý nói:

- Vân tỷ, nàng ấy đang luyện tâm pháp, không tiện trả lời...

Lăng Vân không biết tâm pháp là trò gì, cũng không quan tâm nữa. Công Tôn Dao còn được đi, ít nhiều còn lễ pháp. Nhưng cô gái kia, Lăng Vân không thích lắm, lại một kiểu phản ứng tự nhiên giữa những người tự cao, giống như với Vương Diệu Mai.

Tên đệ đệ chết tiệt kia, hết lần này đến lần khác đem toàn những người như thế này về. Cũng không biết hắn đã chạy đi đâu.

Lúc này, quản gia A Quý hớt hải chạy vào:

- Đại tiểu thư, nghe nói lại có một vụ thổ phỉ đốt phủ nữa...

Lăng Vân nhíu mày.

- Dặn dò người trong phủ cẩn thận một chút nữa.

- Vâng, đại tiểu thư.

...

Trời sẩm tối, nhưng dân trong kinh thành lại vẫn chưa ngủ vội.

Nghe đâu phủ Yên thế tử bị đám phỉ tặc nào đó nổi hứng châm lửa đốt chơi, Kim Ngô vệ dọn xonng chỉ có xác vài người đều đã cháy thành than, chả còn biết ai ra ai. Quần chúng dĩ nhiên đều chẳng thể biết chuyện này còn chất chứa cả âm mưu phản loạn.

Chẳng qua, dân chúng đều thấy bất an, hôm nọ cũng có một vụ nửa đêm thổ phỉ đốt nhập đốt phủ, hình như là một cái Lăng phủ nào đó. Kinh thành dạo này trị an thế nào thật quá không tốt.

Có điều, tin này vẫn không nóng bằng tin sao chổi lại rơi. Đám thanh niên thích đàm luận chính trị đều bàn luận sôi nổi, đều chờ xem rút cục trong triều sẽ là ai rớt đài, nhiều khả năng sẽ là lão Thái Sư Sái Kinh, dù sao lão nhân gia cũng có duyên với sao chổi 4 lần.

Lúc này, ở tiệm thợ rèn Đinh gia thành nam.

Thực tế Mật Thám ty còn có phủ đệ riêng trong nội thành như các cơ quan khác, nhưng chỗ kia chẳng qua chỉ là vỏ bọc, tiệm rèn này mới chân chính là đầu não Mật Thám ty.

Lăng Phong bám theo đám Nguyệt Dung trở về đây hội họp. Chẳng qua đến đây xong hắn bị bỏ mặc ở gian ngoài, đám Mã Đại đã đưa Nguyệt Dung đang bị thương ra hậu viện.

Ngày đầu ra mắt công việc mới lại thất bại, phong thủy không tốt lắm. Nói đúng ra, cũng có một phần lỗi của Lăng Phong. Đêm qua hắn hành xử không trên tư cách một mật thám, mà dùng ân oán cá nhân đi giải quyết. Dù sao hắn hoàn toàn chưa trải qua khóa huấn luyện mật thám nào, ngay cả quy tắc căn bản nhất còn không hề biết. Cũng không biết Kha lão nhìn ra cái gì ở hắn, không cần khảo nghiệm đã trực tiếp nhận vào. Không biết nhiệm vụ thất bại có bị trực tiếp khai trừ luôn không.

Đang buồn ngủ díu mắt thì có một cỗ xe ngựa đỗ lại.

- Ngươi cũng ở đây rồi sao?

Người đến là Kha lão, xem ra vừa từ trong cung trở về.

- Đại nhân, nhiệm vụ...

Kha lão phất tay:

- Ta biết rồi, đi theo ta.

Lăng Phong đành lẳng lặng đi theo Kha lão ra gian sau, lách qua một cánh cửa hẹp thì thấy một căn phòng trống trơn, giữa phòng có một cái bàn lớn.

Lần trước hắn cũng từng đến đây, nhưng chỉ đánh tin ở trước cửa tiệm rồi rời đi, hoàn toàn không biết cứ điểm ra sao.

Lăng Phong còn tưởng cái phòng này đã là điểm tụ tập của Mật Thám ty, còn đang nghĩ sao lại sơ sài như vậy, đám Mã Đại vừa rồi rõ ràng đã đi vào đây. Bỗng thấy Kha lão gõ gõ lên bàn...

"Rột roạt"

Cái bàn đột nhiên chuyển động nâng hẳn lên, lộ ra một thông đạo bên dưới.

Lăng Phong trợn mắt.

"Ô, cơ quan ngầm?"

Lăng Phong không khỏi sinh hứng thú, có cơ hội nhất định phải hỏi Kha lão bí quyết thiết kế, về nhà cũng làm một cái như thế, có gì còn cất giấu mỹ nữ.

Theo cầu thang đi xuống dưới, cũng không đến nỗi chật chội, trên đường đi chốc chốc lại có lỗ thông khí. Đến cuối cùng hiện ra một căn phòng khá rộng.

Trong đây đã có săn vài người. Kha lão tiến lại ghế thủ tọa phất tay:

- Tất cả ngồi đi.

Trong 6 người đang có mặt, Lăng Phong nhận ra Cảnh Dương, Chu Thông, Nguyệt Dung và tên dẫn đội, hình như họ Mã. Hai người còn lại, một người trẻ tuổi cạo trọc đầu, một người béo mập mặt hồng hào.

Lăng Phong không khỏi kỳ quái khi thấy Nguyệt Dung cũng ngồi đây. Đêm qua nàng ta trúng kiếm, vết thương tuy không nặng, nhưng từ bờ sông về lại cứ điểm mất máu không ít. Lăng Phong còn tưởng nàng ta sẽ phải nằm dưỡng thương vài ngày.

Lăng Phong đánh mắt với Nguyệt Dung, ý tứ hỏi vết thương của nàng ta. Chỉ là vào mắt tiểu nương tử lại thành dâm nhãn, lập tức nhận lại một khuôn mặt lạnh tanh, hắn đành vuốt mũi cười cười.

Hai người không quen ánh mắt tò mò, Chu Thông hờ hững, Nguyệt Dung cúi đầu, riêng tên họ Mã ánh mắt nhìn Lăng Phong vô cùng khó chịu.

Lăng Phong chắp tay:

- Xin chào xin chào, tại hạ Lăng Phong, mới gia nhập, mong các vị giúp đỡ.

Mấy người kia lại nhìn nhau, không khí không niềm nở cho lắm. Lăng Phong thấy kỳ quái khi Nguyệt Dung có thể ngồi đây, thực ra chúng nhân lại đang kỳ quái chính hắn vì sao có thể ở đây.

Cũng dễ hiểu, căn phòng này có thể xem là tối mật của Mật Thám ty, chỉ có đầu não mới được vào, mật vụ bình thường căn bản không biết chứ đừng nói có quyền xuống đây. Lăng Phong rút cục vì cái gì có thể ở đây?

Cảnh Dương là người cất tiếng đầu tiên:

- Đại nhân, hắn ta...

Kha lão mệt mỏi nói:

- Từ hôm nay hắn sẽ là một thành viên ở đây.

Kha lão là thủ lĩnh, hoàn toàn có quyền lực nhận ai bỏ ai. Chẳng qua Cảnh Dương vẫn không phục nói:

- Đại nhân, việc này có quá gấp gáp không? Kẻ này chỉ vừa gia nhập đêm qua...

- Chuyện này ta đã có tính toán.

Nói rồi Kha lão giới thiệu qua một lượt.

Mật Thám ty tại kinh thành chia làm ba tổ hành động đặc biệt.

Người đầu trọc tên Thạch Sơn, tổ trưởng Hổ Tổ. Người mập mạp tên Trương Sinh là tổ trưởng Khuyển Tổ. Nguyệt Dung hóa ra cũng là một tổ trưởng, Ưng Tổ. Tên đội trưởng đêm qua tên Mã Đại, là Đô Mật sứ sở Mật Thám kinh thành. Cảnh Dương Chu Thông là hai Phó Chỉ huy sứ dưới quyền Kha lão.

Xong xuôi Kha lão nói:

- Chuyện tối qua là lỗi của ta, đã phán đoán sai tình hình.

Cảnh Dương nói:

- Đại nhân, thuộc hạ thấy chuyện này, trách nhiệm chủ yếu do vài thủ hạ kém kinh nghiệm, lại chăm chăm theo ý mình mà làm hỏng việc lớn.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi lần hai, hắn nghe mùi mắng khéo đâu đây.

Lính mới bị ăn hiếp là chuyện thường tình, nhất là khi hắn được cấp trên trực tiếp nâng đỡ thu nhận, đám còn lại dĩ nhiên sẽ không phục. Lăng Phong cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Có điều qua đây cũng thấy, coi bộ Mật Thám ty tôn ti cũng khá mềm mỏng. Kha lão là thủ lĩnh, trực tiếp nhận người vào liền bị thủ hạ mắng khéo ngay trước mặt.

Kha lão nhìn Lăng Phong:

- Chuyện này ngươi muốn nói gì hay không?

- Ta làm gì sai ấy nhỉ? - Lăng Phong gãi gãi đầu.

Tối qua Lăng Phong cứu Nguyệt Dung không được tính là công lao. Mật thám trong khi hành động, nhiệm vụ là trên hết. Thậm chí đôi khi thấy đồng đội bị chém trước mắt cũng phải vờ không biết. Trái lại, việc Lăng Phong nhảy vào uy hiếp Triệu Hanh lại là sai. Đó quả thật là tư tâm của hắn, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.

Mã Đại liền bực tức nói:

- Hừ, ngươi không nghe lệnh cấp trên, tự ý đâm Triệu Hanh, còn không phải sai?

Lăng Phong vừa mới gia nhập, vốn không phục ai trong này. Vả lại hắn cũng không phải xin vào, mà là được mời vào, không phải ai cứ muốn mắng là mắng, liền sẵng giọng:

- Nể mặt Kha lão ta mới tham gia. Nay nếu các vị thấy không ưa được ta, vậy thì xin phép. Dù sao cùng đội mà không hợp, không sớm thì muộn cũng hỏng việc.

"Rầm"

- Ngươi nói vào là vào, đi là đi?

Mã Đại đập bàn đứng lên.

Lăng Phong đang sẵn mất ngủ, liền đóng luôn vai hung hăng càn quấy một lần:

- Làm sao? Ngươi muốn gì? Mà ngươi có quyền gì mà ở đó hò hét?

- Ông là Đô Mật sứ, một tên tập sự như ngươi...

Mã Đại là Đô Mật sứ Trường An, ngoại trừ ba tổ Hổ Ưng Khuyển, gã là người quản toàn bộ nhân viên mật thám tại kinh thành. Chỉ e Mã Đại đúng là cấp trên của Lăng Phong thật, chẳng qua Lăng Phong không biết chuyện này, bởi chức vụ của hắn là gì Kha lão cũng chưa kịp giao.

Mã Đại đang muốn khùng lên dạy dỗ thì Kha lão giơ tay cản lại.

- Được rồi. Lần này Quan Gia cũng không trách tội đến chúng ta, chuyện công tội khoan bàn tới. Lăng Phong do ta đem đến, lại thời gian gấp rút chưa kịp giao vị trí. Lần này là để các ngươi quen biết nhau.

Trong phòng đều lộ ánh mắt khác thường, bọn họ từ đầu vẫn chờ Kha lão nói chuyện Lăng Phong.