Chương 101: Thế lực võ lâm
Chẳng qua bây giờ có vị "thê tử" là người trong giang hồ, Lăng Phong đành phải chạy đi tìm hiểu một chút. Sau này biết đâu còn cùng nàng đi lại thăm hỏi chúc tụng.
Hắn triệu tập vài huynh đệ thân thiết lại, dò hỏi một chút tình hình "võ lâm". Nói trắng ra là muốn hỏi về Thần Cung và Liễu Thanh Nghi. Bởi vì hai chữ "Thần Cung", Lăng Phong lục khắp trí nhớ về các môn phái kiếm hiệp, căn bản chưa nghe qua bao giờ.
Lại nói, kiếp trước Lăng Phong là nhân viên công ty, cũng chẳng phải "người trong giang hồ", toàn bộ kiến thức về bang phái của hắn đều nhờ các vị đại thần Kim Dung Cổ Long khai sáng, chơi game xem phim mà biết. Có điều, ai mà biết các vị ấy nói thật bao nhiêu, bịa ra bao nhiêu?
Trọng yếu là, đây là dị giới. Liền triều đại cũng lộn tùng phèo lên, căn bản không thể dựa vào kiến thức cũ để suy xét.
Chỉ là, hỏi đám huynh đệ một lúc, Lăng Phong phát hiện chúng huynh đệ cũng mù mịt như hắn.
Mặc dù thiên hạ bang phái nhiều không đếm xuể. Nhưng để có thể nổi tiếng đến mức ở đâu cũng biết thì không nhiều. Thường thì nằm ở địa phương nào cũng chỉ dân ở đó biết. Đám Lăng Phong ở cạnh Trường An, cho nên cùng lắm cũng chỉ biết Diêm bang.
Dù sao, chỗ này không có truyện kiếm hiệp để đọc, cũng không có phim chưởng để xem, thiên hạ thì rộng lớn vô biên, báo chí mạng mẽo càng không có. Cái đám thanh niên này đều choai choai mới lớn, căn bản chưa từng xông pha đó đây.
Còn may có Mặc lão nhiều tuổi, cũng từng đi nam về bắc.
- Công tử đột nhiên quan tâm đến võ lâm để làm gì?
- À... khụ. Thì làm tiêu cục, tương lai có khi cũng sẽ giao tiếp.
Mặc lão nói:
- Nếu công tử hỏi đến môn phái lớn nhất, thì có lẽ là Đường môn.
- Đường môn?
Mặc lão trầm giọng:
- Triều đình đối với Đường môn này rất dè chừng. Năm đó ta ở trong quân, thậm chí từng nhận quân lệnh chuyển quân đến đất Thục phòng bị Đường môn.
- Dữ như vậy?
Mặc lão bổ sung:
- Đất Thục ở biên cương phía tây, vị trí nhạy cảm, dân tộc hỗn loạn, quan phủ quản không nổi. Đường môn giống như cái chăn đệm, một bên chấp nhận triều đình, một bên thay triều đình quản đám hỗn loạn bên dưới. Triều đình cũng đành mắt nhắm mắt mở, một mặt phòng bị, một mặt lại chiêu an, phong cho làm Thiên Hạ Đệ Nhất Môn.
Tần Quyền bĩu môi:
- Đường môn có gì mà đệ nhất môn, ta biết một môn khác còn to hơn.
- Tên gì? - Huynh đệ tò mò.
Tần Quyền giảo hoạt:
- Nhưng ta sẽ không nói.
- Xùy xùy. Biết mà không nói và không biết có khác gì nhau.
Huynh đệ xung quanh tỏ vẻ khinh bỉ.
Lăng Phong lại hỏi:
- Vậy còn Thiếu Lâm tự thì sao?
Dù sao, trong các tác phẩm kiếm hiệp, Thiếu Lâm tự luôn là cái tên không thứ nhất thì cũng thứ hai, "võ lâm bắc đẩu".
Mặc lão liền nói:
- Thiếu Lâm tự là một chùa khá nổi danh ở Hà Nam. Chẳng qua, nếu nói đến võ công, thì cũng không nổi bật lắm.
- Vậy sao? Vậy thì... không đúng nha.
- Công tử vì sao khẳng định không đúng?
- À...
Lăng Phong chột dạ, xem ra bị phim chưởng kiếp trước làm cho mụ mị, liền đánh trống lảng:
- Vậy tăng sư chỗ nào mới là cao thủ?
- A-di-đà Phật, đương nhiên là Đại Lâm tự!
Người trả lời là... Lăng Hổ.
Tuy Lăng Hổ chưa từng thừa nhận. Nhưng anh em trong đoàn đều đã biết Lăng Hổ chính là đệ tử Đại Lâm tự Giang Nam. 2 năm trước Đại Lâm Tự bị đốt, Lăng Hổ chính là một trong những nhân chứng cuối cùng.
Vô tình nhắc đến chuyện không vui, Lăng Phong bèn hắng giọng chuyển chủ đề, từ Phật sang Đạo.
So với Phật giáo, hiện tại Đạo giáo ở Tống phổ biến hơn một chút.
Thời đại này dân chúng ít nhiều mê tín, một đạo sĩ lắm trò rất dễ bị xem là thần tiên, thậm chí có thể khiến một trấn chạy tới bái lạy. Một khi phát triển lớn mạnh, nhân cơ hội thu thập giáo chúng, đồng thời sẽ thu hút võ sĩ, dần dà sẽ thành giáo phái. Chẳng qua, bởi vừa đụng đến tín ngưỡng, triều đình thường sẽ không để cho phát triển tự do, chỉ có thể lén lút hoạt động, thông thường không tồn tại được lâu.
Mặc lão nói:
- Nói đến đạo sĩ, hầu hết đều là Thiên Sư đạo. Đạo này có từ thời cổ, sư tổ họ Trương, dân gian gọi Trương Thiên Sư. Phàm luyện đan tu tiên, vẽ bùa trừ ma, bói toán bốc quẻ, đều ít nhiều liên quan đến Thiên Sư đạo.
Tần Quyền bổ sung:
- Tứ ca, còn có Toàn Chân giáo nữa.
- Phải nha!
Lăng Phong nhớ ra.
Tiểu Hoa chính là bị đám này bắt đi. Lăng Phong từng thề sẽ tới đó hỏi thăm tin tức nàng ta, bẵng một thời gian bận rộn lại quên.
Toàn Chân giáo mới nổi chừng chục năm gần đây. Nghe nói chưởng giáo Toàn Chân còn qua lại với cả Quan Gia, rất có thế lực. Còn nhớ hôm nọ có tên đạo sĩ ghé Vĩnh Lạc, tự xưng Toàn Chân "gì gì đó Tử", khệnh khạng ngồi trên ngựa không thèm xuống tiếp chuyện, Lăng Phong vẫn còn ấn tượng.
Cao Diệp bổ sung:
- Ta thì biết một bang lớn ở Kinh Hồ, hình như gọi là Thiên Vương bang. Ngày trước ta và Phương đại ca đến Mai Hoa Lĩnh đụng phải sơn tặc, chính là chúng. Quan phủ cả vùng cũng không dám quản chúng.
Mặc lão gật gù:
- Thiên Vương bang thì ta cũng biết một chút. Bang này vốn dĩ tụ tập quân đội triều Minh trước kia còn sót lại. Triều đình cũng rất muốn diệt nhưng hiềm nỗi phương bắc có ngoại xâm, cho nên chưa thể ra tay được.
- Ra là vậy! - Cao Diệp gật gù.
Nhắc đến bang hội, Lăng Phong lập tức nhớ đến Cái bang.
Thời này ăn mày đông không kể xiết, số khổ đi ăn mày cũng có, thấy người ta ăn mày ăn nên làm ra chạy ra làm cũng có.
- Cái bang thì sao? Thiên Hạ Đệ Nhất Bang nha.
Mặc lão hiếu kỳ:
- Cái bang là Thiên Hạ Đệ Nhất Bang? Lão bộc chỉ biết Đường môn là Đệ Nhất Môn, chưa từng nghe Cái bang là Đệ Nhất bang bao giờ. Công tử nghe ở đâu?
- Khụ... Là một tên họ Kim nói thế. Chắc là bốc phét...
Một đứa thiếu niên nói:
- Đệ từng ăn mày, cũng nghe nói đến Cái bang. Chỉ là, muốn vào bang không dễ.
- Chứ không phải cứ ăn mày là vào được sao? - Lăng Phong hỏi.
Thiếu niên lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Phải có đệ tử Cái bang giới thiệu mới được. Mà muốn được giới thiệu, thì đồ xin được đều phải đem cho hắn, còn phải phục vụ hắn một thời gian, cho nên bọn đệ rất ghét đệ tử Cái bang.
- A... Còn có vụ này?
Hóa ra, ăn mày bình thường và đệ tử Cái bang lại không mấy liên quan. Có thể nói đám ăn mày tầng thấp kiếm ăn rồi cung phụng cho người Cái bang, Cái bang đi bảo kê lại cho đám ăn mày. Lăng Phong còn tưởng cứ ăn mày là Cái bang. Nói cũng đúng, thiên hạ rộng như vậy, khắp nơi đều có ăn mày, nếu cứ ăn mày đều là Cái bang, căn bản không thể quản được.
Lăng Phong lại nhớ đến, cũng không biết lão đùi gà kia thuộc bang phái nào. Nhìn lão ta rách rưới như vậy, có lẽ nào là Cái bang?
Không đúng, lão ta từng chửi Cái bang bang chủ ăn cắp võ công của lão, vậy chắc không phải.
Còn có, Diễm Tuyết Cơ, mỹ nữ đổ phường. Lăng Phong dùng thần thức từ trước tới nay chưa gặp đối thủ nào ngang ngửa, chỉ trừ Diễm Tuyết Cơ. Xem ra môn phái của nàng ta cũng không thể kém.
Lăng Phong tiếp tục hỏi đến những Võ Đang, Nga My, Ngũ Nhạc kiếm phái gì đó. Chỉ là tất cả đều lắc đầu, không ai biết. Có lẽ còn chưa xuất hiện. Hoặc là, mấy môn phái này được Kim Dung Cổ Long viết hoa mỹ lên, phim ảnh game online chỗ nào cũng đề cập, khiến cho Lăng Phong tưởng phải rất lớn, kỳ thực rất nhỏ bé.
Lăng Phong lúc này mới hỏi đến trọng điểm:
- Vậy còn... Thần Cung?
- Thần Cung?
Ngay cả Mặc lão cũng mờ mịt.
- Công tử nghe đến nó ở đâu?
- À... ờ... đợt trước vào thành, tình cờ nghe được.
Chu Công Cẩn đùa nói:
- Thủ lĩnh, tên hay thật đấy. Đệ nếu lập bang, cũng đặt Thần bang Tiên phái gì đó cho oách. Mấy cái tên vừa rồi nghe chả hay gì.
Lăng Phong vờ bực tức:
- Nói nhảm, Phong Vân tên không hay sao?
- A, Phong Vân cũng hay, cũng hay.
Lăng Phong ngoài miệng thì đùa, trong lòng lại chưng hửng.
Không ai biết Thần Cung?
Liễu Cung chủ võ công kinh khủng như vậy, kiếm khí bay vèo vèo, trên người còn có cả đài sen các loại, có thể nói không khác nào thần tiên. Thậm chí lần đó đánh nhau, Lăng Phong nhớ tên áo vàng còn xưng nàng là đệ nhất gì đó. Đệ nhất mà không ai biết thì thật kỳ quái.
"Từ từ, hay là nàng thật sự là... thần tiên?" Lăng Phong lộp bộp.
Dù sao thì, Phong ca ngay cả âm phủ cũng đã đi qua, nếu bảo thế gian này có thần tiên hay không, Lăng Phong là người đầu tiên tin có.
Liễu Thanh Nghi, đích thực rất giống một vị tiên nữ giáng trần.
Nói vậy nghĩa là, Phong ca đã xyz với thần tiên? M* ơi, phúc duyên quả nhiên thâm hậu.
Chẳng qua, Lăng Phong tạm thời ném chuyện thần tiên qua một bên, hắn nghĩ đến một khả năng khác khả thi hơn. Đó là, có lẽ Thần Cung quá đỗi bí ẩn, cho nên người thường không ai biết đến. Dù sao thế gian rộng lớn, tin tức chủ yếu lan truyền nhờ vào đồn thổi. Nếu Thần Cung này nằm ở một góc thế ngoại đào nguyên nào đó, hoạt động bí mật, lại chẳng bao giờ gây ra scandal nào, thì việc không ai biết đến cũng có thể lý giải.
Tần Quyền suy nghĩ gì đó, bỗng cười nói:
- Tứ ca, may cho huynh, đệ biết chỗ này.
Lăng Phong mừng rỡ:
- Không hổ Lục đệ, chuyện bát quái gì cũng biết.
Tần Quyền nửa đùa nửa thật:
- Thần Cung này nghe nói thanh lâu, trong đó đều là thần nữ, chơi một lần huynh đệ ta cũng thành thần luôn.
Huynh đệ xung quanh ngớ ra một lúc, sau đó đều cười to.
Lăng Phong mặt tái xanh, còn chưa kịp nhắc, đã nghe một tiếng quát yêu kiều:
- Câm mồm, không được nói bừa.
Tất cả huynh đệ đều quay lại, mồm miệng há hốc. Chỉ có Lăng Phong cười khổ, hắn không cần nhìn cũng biết là ai xuất hiện.