Chương 1: Ta Xuyên Qua Rồi.

Mạnh Nhất Thăng Cấp

Chương 1: Ta Xuyên Qua Rồi.

Một cậu thiếu niên 17-18 tuôi đang đứng trên lớp hứng chịu những lại thầy cô mắng chửi.

"Nguyên, tôi không hiêu anh học sao mà đến tệ như vậy, về nhà không làm bài, đến lớp cũng không bài, năm nay chắc anh sẽ rớt tốt nghiệp lớp 12 luôn quá..."

Một phụ nữ trung niên sối xã vào thiếu niên này, thiếu niên này chỉ biết đứng cho người phụ nữ này thôi chứ cũng không biết làm gì khác nữa.

Người phụ nữ trung niên này nói tiếp: "Nguyên, anh hãy mang cái này về đưa cho ba mẹ ký rồi ngày mai kêu họ mà lêb gặp tôi, tôi cũng sợ anh lắm rồi."

Nói xong bà đứng dậy bỏ đi để cho thiếu niên đứng tại đó nhìn vào tờ giấy mới mà ngơ ngác không biết phải nói gì hơn.

Thiêu niên này tên là Trần Đình Nguyên một người cực nghiện tiểu thuyết nên sức học mới giảm súc như vậy, Trần Đình Nguyễn cũng chỉ mới nghiện 6 tháng thôi, lúc đầu thì là nghiện game nhưng sau rồi thấy tiểu thuyết có một sức hút kỳ lạ đối với Trần Đình Nguyên nên hắn đã trong 6 tháng suốt ngày đọc truyện, đi học cũng cầm điện thoại đọc truyện về nhà là càng khỏi nói, tối đi ngủ thì cũng đọc.

Trần Đình Nguyên đọc cũng chỉ là những tiểu thuyết hệ thống lưu, xuyên không lưu.

Hắn ngày nào cũng mơ ước gì mình có thể được xuyên qua một lân thì mình chết cũng được, cho dù xuyên qua rồi chết cũng không uổng, mình biết thế giới này có luân hồi, có linh hồn, xong hắn không bao giờ được cơ hôi đó.

Cầm tờ giấy mới trên tay Trần Đình Nguyên tức giận vo nát lại rồi cầm một mạch chạy về nhà.

Mở cổng, mở cửa nhà ra Trần Đình Nguyên chạy vào trong nhà đưa tờ giấy mới cho mẹ.

Thấy con hôm nay sao lại về trễ như vậy Huỳnh Lung Linh hỏi: "Nguyên, sao hôm nay vể trễ vậy, có phải hay không lại không học bài bị cô bắt phạt không?"

Vừa nói bà tức giận la lên.

Trần Đình Nguyên đưa tơ giấy đã cuộn tròn lại đưa cho mẹ.

Thấy con đưa cái gì đó, bà liền vò vò ra thấy chữ giấy mới phụ huynh bà tức giận nói: "Nguyên, mày học kiểu gì mà để cô giáo mày phải mời tao và ba mày lên hả, sao mày ngu vậy?"

Bang...

Bà giơ tay lên đánh vào mặt Trần Đình Nguyên một cái rồi tức giận cầm tờ giấy bỏ đi về phòng của mình.

Còn Trần Đình Nguyên chạy vào phòng của mình cầm một tờ giấy trắng ra.

Chắc cậu ấy định viết thư tuyết mệnh ấy mà.

"Mẹ, Ba, các người không hiểu cho ta, cứ suốt ngày bắt học học học... con đã trán với cuộc sống này lắm rồi, cuộc sống mà cứ như một con rối không được làm điều mình thích... từ nay con sẽ không gặp ba và mẹ nữa..."

Vừa ghi Trần Đình Nguyên ứa nước mắt rơi xuống tờ giấy.

Trần Đình Nguyên quyết định rồi nếu lần này mình thỉnh cầu xuyên qua không được nữa thì mình sẽ tự xác.

"Lão Thiên, tôi hỏi ông một lần nữa, có cho tôi xuyên qua không thì bảo..."

"Lão tắc thiên, hãy cho tôi xuyên nếu không tôi mà xuyên qua được thì ngày đó là ngày tàn của ồn rồi."

Ầm...

Vừa nói hết câu, thì trời đất chuyển màu thiên địa có biến, trời từ màu xanh giờ cũng trở nên đen tối đi.

Ầm...

Mây đen tụ lại định phóng ra một tia sét vào nhà của Trần Đình Thanh thì một tiếng băng lãnh máy móc vang lên trong đầu của Trần Đình Thanh.

"Keng"

"Thấy ký chủ có một mong ước cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn thực hiện đến nổi làm địch với lão thiên ta sẽ giúp ký chủ thực hiện nó."

"Keng."

"Ba giây nữa ta sẽ đưa ký chủ xuyên qua tới một thế giới ngẫu nhiên."

"1."

"2."

"3."

"Keng."

"Kỹ chủ đã xuyên qua."

Ầm...

Trần Đình Nguyên con chưa biết cái chuyện gì xảy ra thì hệ thống đã chìm vào trong biển sau dường như đã biến mất luôn rồi.

"Ta Xuyên Qua Rồi... Ha Ha."

Lúc này cảm nhận khí lực trong người mình rất lớn hơn khi ở thế giới cũ Trần Đình Nguyên vui mừng không tả nổi, chưa kịp để hắn vui mừng quá sớm thì một trẫn lũ phá đê đi vào đầu hắn.

"A."

Trần Đình Nguyên đầu của hắn lúc này dường như muốn nổ toạt ra vậy.

Trần Đình Nguyên không chịu nổi nữa mà ngất đinh.

Qua 2 canh giờ sau.

Trần Đình Nguyên tỉnh dậy, hắn trong đầu lúc này nhiều ra thêm vài thứ.

Hắn xuyên qua thế giới này tên là Cửu Huyền Đại Lục, xuyên qua cũng trùng tên trùng họ Trần Nguyên, có điều trữ Đình đã bị mất bất quá Trần Nguyên cũng không nghĩ nhiều về nó.

Trần Nguyên một thiếu gia phong lưu nhưng có điều tu luyện không được mới đắng, nhưng bất quá Trần Nguyên biết trong cơ thể mình bây giờ đang ẩn chưa một cái hệ thông nên chuyện tu luyện bỏ qua không sao cả.

Trần gia là một trong tứ đại gia tộc ở Trấn Thiên Thành.

Trấn Thiên thành rất rộng có bách tộc ngàn họ, mà tứ đại gia tộc đều là tài lực hùng hồn, cao thủ như kiến.

Trần Nguyên hồi ức về một chút síu cũng không có suy nghĩ nhiều nên rất nhanh hắn lên giường và đi ngủ