Chương 114: "Nỗi sợ"

Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 114: "Nỗi sợ"

Chương 114: "Nỗi sợ"...

Ta đang ở đâu thế này?

John nhìn bản thân trước mắt một mảnh tối đen không gian liền đột nhiên lâm vào nghi hoặc, hắn chẳng phải vừa mới còn đang cầm lái chạy thụt mạng sao nhưng đảo mắt liền đột nhiên xuất hiện ở cái này tràn tối tăm cùng có chút quen thuộc không gian.

- Có ai ở đây không, hello? bonjour? swasdikha?

John theo bản năng hô lên một tiếng nhưng đáp lại hắn chỉ có bóng đen cùng sự tĩnh mịch vô tận khiến John cảm giác có chút ớn lạnh cùng bất đắc dĩ, mẹ nó sao mỗi lần dính vào chuyện ngoài ý muốn thì tất cả không chút ngoài ý muốn đều một dạng ma mị bí ẩn cùng tối tăm a, không thể sáng sủa hơn chút được sao.

Vốn chỉ là John đơn thuần trong lòng nhổ nước bọt một cái nhưng không ngờ đột nhiên tối tăm xám xịt không gian theo một tia sáng lấp lóe lên nháy mắt đã bị máu trắng xóa cho bao trùm.

- Đệch thế mà có thể được? Rốt cuộc đây là đâu a?

John hiếu kỳ kỹ lưỡng đánh giá nơi này đồng thời miệng mấp máy tự hỏi một câu, chỉ là hắn vốn cũng không mong đợi mình được đáp lại, nhưng đột nhiên một cái quỷ dị vặn vẹo lời thì thầm tại bên tai John nỉ non khiến hắn không khỏi giật mình:

- Đây là... ngươi "ý thức"...

Hả?

John khuôn mặt chợt ngây ngốc, nhưng nháy mắt hắn đã lần nữa lấy lại tinh thần vội quay đầu nhìn xung quanh một vòng muốn tìm kiếm tung tích của ai khác ngoài bản thân.

- Là ai đấy? Giả thần giả quỷ cái gì, mau ra đây!

Nhìn trước mắt dù ở đâu ngoại trừ ở đâu đều là một mảnh trắng xóa ra liền không còn lại gì khác khiến John có chút khó chịu hét lớn, dù sao trải qua nhiều như thế quỷ quái sự tình gan của hắn quả thật có chút mập lên, dù sao lại đáng sợ hạ tràng tệ nhất cũng là chết, còn có thể tệ hơn sao?

Đồng thời John có thể như thế bình tĩnh đắc ý hô lớn hô nhỏ một phần bởi hắn cảm giác được nơi đây dường như tất cả đều quy hắn điều khiển sẽ không thể tổn thương hắn mảy may, kể cả cái kia tựa như tiếng cào bảng cực kỳ chói tai thì thầm.

Quả nhiên nghe hắn cái kia mạnh mẽ mệnh lệnh, cái kia quỷ quái thì thầm trầm mặc hai giây nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn lần nữa lên tiếng, âm thanh như trước đó chói tai nhưng lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.

- Ta là... ngươi một phần a...

Theo thanh âm tựa như từ bốn phương tám hướng truyền đến nhưng lại tựa như trống rỗng từ hư không vang lên, trước mắt John một đoàn màu xanh lục pha lẫn đen đậm xuất hiện dần dần biến ảo đan xen cuối cùng ngưng tụ lại thành một cái to lớn bóng hình.

Chỉ là John khi nhìn thấy thân ảnh trước mắt, hắn ánh mắt chợt co rụt lại, miệng hơi run rẩy có chút nói không lên lời.

- Ngươi...

Một cái không tốt ký ức chợt nổi lên trong lòng John, hắn lúc ấy dường như cũng tại trong gương nhìn thấy một cái bóng người tương tự kẻ trước mắt, một cái làn da xám xanh sần sùi sinh vật với hai mắt lòi tựa như mắt ếch, miệng rộng hơi hé mở để lộ bên trong sắc bén răng nhọn, sau lưng nổi lên từng cái xúc tu tại trong không khí chậm chạp đung đưa dập dờn, toàn thể toát ra một cổ quỷ quái sa đọa nhiễu sóng đại ý.

Đúng rồi ta khi ấy là lần đầu nhìn thấy đầu này quái vật mới dọa cho hết hồn kém chút vô ý đem đầu mình đập chết!!

Chỉ là John lần này mặc dù vẫn còn hơi chút sợ hãi nhưng hắn cuối cùng vẫn là nén lại trong lòng e ngại tâm tình, khuôn mặt đầy lạnh lùng nhìn đối phương khẽ quát:

- Ngươi rốt cuộc là thứ gì a, tại sao phải luôn đeo bám ta như thế!

John đánh cược, đánh cược mình linh cảm cho ra cảm giác an toàn là đúng, đánh cược trước mắt quái vật cũng sẽ không làm hại bản thân nếu không đối phương cũng sớm nên làm đi mà không phải đợi tới hiện tại xuất hiện cùng hắn đối mặt.

Mà trước mặt John dị hợm quái vật tựa như có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, âm thanh kẽo kẹt chói tai vang lên:

- Ta đã nói xong rồi a, ta chính là ngươi, hay cụ thể là một phần của ngươi biến thành!

- Ta? Ta nào có xấu như ngươi a...

John có chút đau đầu xoa xoa mi tâm cố gắng ổn định tâm thần, ánh mắt phức tạp nhìn trước mặt thân ảnh, hắn mặc dù lý trí không quá tin lời đối phương nhưng John nội tâm lại không chút chần chừ liền đối với kẻ trước mắt lời nói thừa nhận, tựa như ai đó nói ngươi wibu, vozer, simp đồng dạng, mặc dù lý trí sẽ cực lực vận động để đưa ra các dẫn chứng chứng minh bác bỏ đối phương nhưng kỳ thực trong nội tâm ngươi tiềm thức ngay khi nghe lời khẳng định ấy thì đã sớm thừa nhận...

John bình ổn lại xao động nội tâm sau liền bắt đầu kỹ càng đánh giá, nhìn kỹ trước mắt quỷ quái vặn vẹo thân ảnh, ánh mắt mang theo kỳ quái nghi hoặc hỏi:

- Được rồi, ngươi nói ngươi là ta một phần, vậy có thể giải thích cho ta biết vì sao "ta một phần" lại trở thành ngươi như thế này người không ra người quỷ không ra quỷ bộ dáng a.

To lớn quái nhân không chút do dự hé mở đầy đầy răng nhọn miệng máu ngắn gọn nói:

- Không biết!!

-...

John ánh mắt khó tin trừng lớn nhìn trước mắt đồng dạng đang trừng lớn nhìn đối phương.

Không biết? Ngươi mẹ nó thật tài a, cứ như thế liền mong chờ ta sẽ tin ngươi là ta bản thân một phần nào đó biến thành?

Mà trước mắt quái quỷ vặn vẹo thân ảnh tựa như nhìn ra trong John ánh mắt phức tạp thì cũng đành bất lực nhún vai giải thích:

- Ta thật cũng không biết bản thân vì sao lại trở nên như hiện tại a, ta lúc ban đầu cũng không biết chính mình có tồn tại cơ, trước đó vẫn luôn là vô tri vô thức dựa theo bản năng thực hiện của ta chức trách.

Nói xong hắn lần nữa trầm mặc, mắt kép vô hồn nhìn chằm chằm John, một chút cũng không để người khác nhìn ra nó mảy may ý nghĩ.

John nghe xong cũng cau mày suy ngẫm lên, đối phương cũng không giống như nói dối a, chỉ là đột nhiên John bắt lại một từ quan trong lời nói của đối phương.

Chức trách?

- Vậy "Chức trách" của ngươi là...?

- Nổi sợ.

Quái đản thân ảnh không chút do dự đáp, mà nhận được nó khẳng định cũng khiến John chợt thông suốt nhiều thứ.

Bảo sao ta liên tục gặp phải vô số kinh hoàng ảo giác như thế, thì ra là thứ quái quỷ trước mắt chuyện tốt a.

- Mà khoan đã, nếu vậy chẳng lẽ trước đó liên tục nỉ non bên tai ta lời thì thầm cũng là của ngươi?

Tại John ánh mắt nhìn chằm chằm, quái nhân không chút để ý gật đầu thừa nhận.

- Không sai.

Không sai cái mã ngươi, ta thế nhưng là kém chút bị ngươi xúi đi chết a...

- Và nguyên do là...?

John cố nhịn lại đánh bản thân xúc động tiếp tục hỏi, mà đối phương lần nữa không chút chậm trễ đáp.

- Vì đó là của ta nghĩa vụ.

Lại là nghĩa vụ, nghĩa vụ của ngươi là đem ta bức chết chăng?

Hít một hơi thật sâu John nhìn đối phương hình thể cùng bản thân hình thể mặc dù tương tự nhau nhưng trên người đối phương đồ sộ bắp thịt cùng tám cái xúc tu với mỗi cái có nửa cái eo của hắn lớn, toàn thể tựa như rất tốt đánh bộ dáng, bản thân sợ rằng đánh không lại John mới thở dài bình tĩnh nhìn đối phương nói:

- Ngươi a phải biết đã kém chút đem ta hại chết mấy lần rồi, ngươi "nghĩa vụ" rốt cuộc là cái gì mà khiến ngươi như thế cố chấp dù có bức bản thân đi chết cũng không tiếc?

Nghe thấy bên trong John lời nói trách cứ ý tứ, bóng hình quái đản hơi trầm mặc một chút nhưng cuối cùng vẫn lần nữa nói:

- Ta chỉ muốn ngươi trở nên "tốt" hơn...

Nhìn thấy John miệng hơi mở, nó tựa như có thể đoán trước John ý nghĩ liền tiếp tục nói thêm.

- Con người chỉ có trải qua sợ hãi một thứ gì đó mới có thể trở nên quật cường và mạnh mẽ hơn, ta bình thường cũng là dựa theo thế mà làm thi thoảng tại ngươi giấc mơ kiến tạo ác mộng đến mài giũa ngươi tâm tính.

- Chỉ là đột nhiên mới đây thôi ta theo bản năng phát hiện bản thân lại có thể không bị giới hạn tại ngươi giấc mơ kiến thiết ác mộng mà có thể tại trong lúc tỉnh đồng dàng cũng có thể, vì thế ta cứ theo bản năng thực hiện mình nhiệm vụ....

- Cho đến ban chiều khi ngươi chìm vào giấc mộng tiếp tục tại ta theo bản năng thao tác dưới bắt đầu một chuỗi mới tràn đầy kinh hãi ác mộng lúc, chỉ là không biết vì cớ gì khi ngươi sắp chết vì quá độ sợ hãi mà tim sắp ngừng đập thời khắc ta đột nhiên liền có được mình ý thức đồng thời nhận ra được ngươi nguy hiểm mà kịp thời dừng lại thao tác bảo trụ ngươi cũng như bảo trụ chính ta một mạng...