Chương 799: Kịch chiến Trầm Hồng

Ma Thần Thiên Quân

Chương 799: Kịch chiến Trầm Hồng

Từ lúc Thiên Quân cùng Vũ ở bên ngoài Táng thiên chi địa đánh qua thì đã biết được đơn thuần về tu vi lực lượng thì bản thân hắn vẫn đang cùng cường giả tối đỉnh có thể tồn tại bên trong Ngao Thần tinh không kém một chút, những kẻ kia đều là Lục cực Hỗn độn cảnh, theo như Thiên Quân tính toán thì chỉ có khi Bản nguyên lực lượng của hắn đột phá Vực hậu kỳ cấp cao đạt đến Vực hậu kỳ đỉnh phong thì mới có thể chính diện cùng bọn hắn ngạnh kháng, bất quá cho dù là như thế thì hiện tại Thiên Quân cũng không tin bản thân không thể cùng bọn hắn một trận chiến.

Cùng Trầm Hồng giao thủ cũng đồng nghĩa hắn đang bắt đầu chính thức cùng Vực ngoại Thiên kiêu va chạm, nên biết tên kia nhưng chính là trên Thiên Bảng cường giả, thực lực có thể không sánh được với Hoàng Huyền Chi của Bổ Thiên tộc kia nhưng cũng là cùng một cấp độ, đều đã đạt đến bước cuối cùng, gần như đạt đến Dung Cực cảnh. Ngoài đó ra hắn cũng có thể một công đôi ba việc, có thể tiêu diệt Thái Huyền môn thế lực thẩm thấu vào Ngao Thần tinh không, lại có thể đoạt lại Hạo Thiên châu của Hạo Thiên Thần địa, đồng thời với đó càng là để cho Vực ngoại tu giả chó cắn chó, giảm chậm tốc độ bọn hắn hướng đến Vũ trụ chi tử, đây chính là giúp cho Ngao Thần tinh không tu giả có một bước đệm để thở dốc.

"Ngươi lực lượng cũng mới chỉ vượt quá Ngũ cực Hỗn độn cảnh một chút mà thôi, xem ra là tu thành sau loại lực lượng như ta nhưng mới chỉ chứng đạo năm loại, vẫn còn thiếu một loại!". Trầm Hồng hai mắt híp híp nhìn Thiên Quân thu lại huyết kiếm, tiếp đó dĩ nhiên là hơi chút liếc nhìn bên dưới quần chiến rồi nhìn lại về phía Thiên Quân. "Ngươi sẽ không có cơ hội chứng đạo loại lực lượng cuối cùng đâu!". Nói đoạn thì hắn như một cơn cuồng phong huyết sắc khủng bố quét về phía Thiên Quân, uy mãnh bá đạo vô cùng, hư không cũng không chịu được lực lượng khủng bố này của hắn mà ầm ầm tan vỡ, tràng cảnh đáng sợ đến cực hạn.

"Hắc hắc, lúc này lại còn muốn lo cho đám sư đệ của ngươi, thật không để mắt đến ta rồi!". Thiên Quân khẽ nhếch mép cười cười nói, dứt lời thì trên tay Thiên Quân đao cũng biến mất, Thiên Quân đao hiện tại còn không thích hợp đem ra tranh đấu lâu dài, Thiên Quân không muốn nó sẽ lại một lần nữa bị thương tổn. "Kiếm đạo hóa ra cũng chỉ là để che mắt thế nhân, ngươi mạnh nhưng là ở quyền đạo!". Tiếp đó Thiên Quân mới nhìn đến Trầm Hồng công kích hơi chút kinh ngạc nói. Nói đoạn thì cũng không có sợ hãi quá nhiều, một quyền cũng lập tức nghênh kích.

"Vù...". "Rầm...". Hai nắm quyền mang theo hủy thiên diệt địa uy năng nháy mắt liền đã va chạm, lực lượng khủng bố lập tức đem tất cả mọi thứ đẩy lùi sang hai bên, Thiên Quân cũng tại một khắc này cảm nhận được toàn bộ lực lượng của Trầm Hồng. Đây nhưng chỉ có một từ có thể diễn tả, Mạnh!

Trầm Hồng nhưng là cực mạnh! Một quyền này lập tức đem Thiên Quân đánh bật ngược về phía sau, trên cánh tay truyền đến cảm giác ê ẩm không thôi, rất khó chịu.

"Thái Huyền phong ma kinh!". Trầm Hồng một quyền này không những để Thiên Quân bị thương tổn mà hắn cũng có thể hiểu được một thân lực lượng tối thượng mà Thiên Quân nắm giữ, cảm nhận rõ ràng một khắc thì hắn ánh mắt khẽ lóe lên, nơi khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng quát. "Thái Huyền diệt thần trảm!". Theo hắn dứt lời thì nơi mi tâm một đạo ánh đao màu xám phóng ta trực tiếp đánh về phía mi tâm của Thiên Quân.

"Hỗn nguyên đồng!". Thiên Quân thấy vậy thì hai mắt cũng lập tức híp lại thầm hô lên.

"Xuy...". "Xuy...". Một hôi sắc, một bạch sắc nháy mắt liền va chạm, hai đạo quang mang dĩ nhiên giống như đang trộn lẫn lấy nhau rồi hủy diệt lẫn nhau, từng tiếng xuy xuy không ngừng vang lên, tiếp đó bạch quang như chiếm được ưu thế, dĩ nhiên là đem hôi sắc quang mang đánh tan rồi đánh về phía Trầm Hồng, uy lực không còn được bao nhiêu nhưng đã nói rõ một điều rằng luận thần thông công kích thì Thiên Quân mạnh hơn Trầm Hồng.

"Lý nào lại thế...". Trầm Hồng đồng tử co rụt lại kinh hãi, Thiên Quân tu vi lực lượng không bằng hắn, như thế nào lại mạnh hơn hắn về mặt công kích linh hồn? "Thái Huyền nguyên huyết bạo!". Không thể chấp nhận điều này hắn trên tay đột nhiên xuất hiện một khối huyết cầu, huyết cầu xoáy tròn tạo ra một trường lực lượng vô cùng khủng bố, tại nó xuất hiện một khắc thì đã đạt đến đường kính gần nửa trượng, Trầm Hồng cũng đem nó ném về phía Thiên Quân.

"Tạo hóa thần quang!". Thần Quân nhìn thấy vậy thì đồng tử không nhịn được co lại gầm lên, trên ngực hắn vạn thải hào quang khẽ nhấp nháy, bảy đạo quang mang nhanh như thiểm điện lập tức bay ra đánh về phía huyết cầu đang đánh về phía hắn. Tại tu vi lực lượng không sánh bằng thì Thiên Quân cũng chỉ có thể dựa vào điểm mạnh khác của mình mà đánh với Trầm Hồng thôi, hắn mạnh nhưng là ở thần thông ah.

"Oành...". "Oành...". Lại là liên tiếp tiếng kịch chấn vang lên, phô thiên lực lượng khủng bố quét ra khắp nơi, chính là bên dưới đang hỗn chiến đám người cũng là kinh sợ không nhỏ, Thiên Quân cùng Trầm Hồng đánh giết nhưng đã vượt qua rất nhiều người dự đoán, điều này chứng minh một điều đó là thực lực của hai người đã vượt qua tính toán của đa phần người ở đây.

"Hử...". Trầm Hồng trên mặt càng là âm trầm xuống, Thiên Quân công kích dĩ nhiên lại không chút nào kém hơn hắn, thậm chí càng là muốn mạnh hơn một chút, huyết cầu bị đánh cho tan nát, huyết quang muốn đem cả thương thiên nhuộm đỏ một khắc thì bảy đạo quang mang cũng xuyên qua huyết quang đánh về phía hắn.

"Vù...". "Vù...". Trầm Hồng khẽ vươn tay ra chụp lấy bảy đạo quang mang này, theo hắn cảm nhận được là bảy đạo quang mang này đã không còn bao nhiêu uy lực nữa rồi, hắn tùy tiện có thể đem bóp nát.

"Bạo!". "Phần phật...". Thế nhưng ngay khi hắn chụp được bảy đạo quang mang này phía xa vang lên một tiếng quát đầy trào phúng, hắn còn không kịp chuẩn bị làm ra đề phòng thì bảy đạo quang mang cũng đã bạo tạc, lực lượng không phải yếu nhưng cũng không làm hắn bị thương quá nhiều, bất quá ống tay áo của hắn đã hoàn toàn bị chấn vỡ, trên tay một mảnh lộn xộn, nhìn qua có chút chật vật.

"Ha ha, để xem ngươi còn muốn khinh thường ta nữa hay không?". Thiên Quân khẽ cười nhạt một tiếng không tiếc trào phúng nói. Trầm Hồng thực lực để cho Thiên Quân cảm thấy được ngưỡng cửa nào đó, điều này không thể nghi ngờ là đã kích thích hắn không ít, thế nhưng nếu như Trầm Hồng không xem hắn là đối thủ, thậm chí là có phân tâm thì Thiên Quân cho dù thắng cũng không cảm thấy thú vị, Hắn muốn là chân chính chiến thắng.

"Ngươi thành công chọc giận ta!". Trầm Hồng nhìn trên tay mình hỗn loạn thì mặt mũi cũng là trầm xuống vô cùng, hai con ngươi hừng hực sát khí nhìn Thiên Quân, dĩ nhiên là trong mắt đã chỉ còn lại Thiên Quân một người, những thứ khác đã bị hắn đem đẩy qua một bên.

"Chọc giận ngươi? Ha! Vậy ngươi cũng phải xem ngươi đang đứng ở đâu!". Thiên Quân nghe vậy thì hơi chút ngẩn ra, tiếp đó là cười lạnh một tiếng nói. "Để ta cho ngươi thấy kết cục của việc khinh thường ta là như thế nào!". Hắn hai mắt híp lại nhìn Trầm Hồng nói, hắn trước nay đối với kẻ địch đồng bối chưa bao giờ khinh thường bất kỳ ai, mà cũng không có ai dám khinh thường nếu biết hắn là kẻ địch, Trầm Hồng nhưng là cái đầu tiên!

"Sâu kiến! Chết đi!". Trầm Hồng khóe miệng giật giật một cái rồi gầm lên, phô thiên cái địa lực lượng như tụ lại một thân của hắn, khí thế tăng lên đến cực hạn. "Thái Huyền phong sát tuyệt chỉ!". Hắn trong lúc nói thì cũng vươn ra một cái chỉ tay điểm về phía Thiên Quân, đây phảng phất như là nhất chỉ định càn khôn, uy năng khó dò.

"Ông...". "Ông...". Thiên không bên trên khẽ chấn động mạnh, một cái trắng nõn như ngọc cự chỉ đột nhiên nhô ra điểm về phía Thiên Quân, nơi nó đi qua tất cả đều bị phai diệt, cả thiên địa nháy mắt như chỉ còn lại cự chỉ này, mà nó, trực chỉ thẳng đến Thiên Quân.

"Vô cực chấn thiên quyền!". Thiên Quân lực lượng toàn thân cũng không điên cuồng thôi động, tay phải nắm lại thành quyền, phô thiên cái địa lực lượng theo đó tụ lại trên tay hắn, sau đó dĩ nhiên là cùng cự chỉ đang đánh về phía hắn ngạng kháng.

"Uỳnh...". Phảng phất như là xuyên qua tất thảy âm thanh kinh thiên động địa vang lên, hư không một mảnh đen kịt, quyền chỉ va chạm tầm đó sinh ra lực phản chấn vô cùng mạnh mẽ, Thiên Quân tiếp xúc với cự chỉ một khắc thì ánh mắt cũng lập tức biến đổi, cự chỉ này lực lượng dĩ nhiên là đã vượt qua hắn dự đoán.

"Rắc...". "Rắc...". "Hừ...". Cự chỉ bị Thiên Quân chặn đứng trên thiên không dần tan vỡ, từng tiếng ghê rợn vang lên nhưng chính bản thân hắn cũng lạnh rên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, dĩ nhiên là đã bị thương.

"Ông...". "Ông...". Thiên Quân thân hình cấp tốc lui lại thì nghe được bên tai từng tiếng chấn động mãnh liệt, Trầm Hồng công kích tiếp theo nhưng đã đến rồi. Chỉ thấy sau lưng hắn vô số lưu tinh cầu mang theo hủy diệt khí tức đánh về phía hắn, uy lực tuyệt đối đáng sợ.

"Hừ! Luân hồi tịch diệt!". Có nén lại thương thế Thiên Quân hừ lạnh một tiếng rồi lập tức phóng xuất thần thông, hắn cảm giác được kia nhưng cũng là thần thông của của Trầm Hồng, uy năng chắc chắn không phải tầm thường.

"Vù...". "Ông...". "Ông...". Thiên địa một mảng bị chôn vùi không còn, lực lượng không ngừng lan tràn thì những lưu tinh kia cũng đánh đến, hai loại bất đồng công kích va chạm lập tức vang lên từng đợt chấn động tối nghĩa lan tràn như dạng sóng nước quét ra khắp nơi hư không hỗn loạn, Thiên Quân dĩ nhiên là đã hoàn toàn chặn lại một chiêu này của Trầm Hồng.

"Hừ! Ta muốn xem liệu ngươi có thể cản được bao nhiêu!". Trầm Hồng đằng xa nhìn đến công kích không thành thì trong mắt sát khí càng nồng hừ lạnh một tiếng nói. "Đại diệt thiên diễn! Vô hạn phá diệt!". Theo hắn gầm lên thì thiên địa như lâm vào tối tăm, khắp nơi chỉ lại một màu tối đen như mực, cùng với đó là cảm giác đè nén, sát cơ không ngừng nổi lên, lấy Thiên Quân thị giác dĩ nhiên lại không hề nhìn thấy được tình huống nơi xa, về phần linh thức thì cơ bản là không thể tồn tại ở trong hoàn cảnh.

"Hắc! Thiên địa thắp sáng lên cho ta!". Thiên Quân cũng không không có bao nhiêu sợ hãi khẽ quát một tiếng, dứt lời thì từng tiếng chấn động bắt đầu sinh ra, phía sau hắn từng cái lại từng cái bạch sắc liệt nhật tỏa ra kinh thiên động địa khí tức xuất hiện, một lần chính là ròng rã trăm cái có dư! Linh hồn lực, Bản nguyên hải tăng lên, lại thêm hắn có một đoạn thời gian không ngừng lắng đọng cũng suy tính, hiện tại Vạn nhật phần thiên quyết hắn có thể thôi động đã vượt qua trăm nhật.

"Đi!". Theo hắn ý niệm khẽ động thì hơn trăm cái liệt nhật đồng loạt lao về phía trước, tuy rằng hắn không nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Trầm Hồng, nhất là cái loại sát cơ vô hình đang thẩm thấu hư không ép về phía hắn.

"Rầm...". "Rầm...". "Uỳnh...". "Uỳnh...". Liệt nhật lao vào hư không thì bắt đầu va chạm cùng với những công kích vô hình vô chất kia, nhất thời liên tiếp nổ vang tiếng bạo tạc, hư không bên trong từng đốm bạch sắc hỏa diễm không ngừng sinh ra, quả nhiên là trong hoàn cảnh đen tối này vô cùng bắt mắt.

"Tiếp lấy một chiêu của ta! Luân hồi vô ngã!". Thiên Quân hai mắt chợt lạnh xuống gầm lên, dĩ nhiên là không cần chút nào tụ lực đã lập tức công kích, hiện tại chỉ có liên tiếp đánh ra đại chiêu mới có thể ép Trầm Hồng lộ ra sơ hở, chỉ cần nắm lấy được nó thì Thiên Quân chắc chắn có tự tin đem Trầm Hồng đánh trọng thương, thậm chí chính là giết chết.

"...". Trầm Hồng thấy một chiêu thần thông uy lực đáng sợ của mình cứ như vậy thì bị Thiên Quân phá thì đáy lòng không nhịn được kinh hãi, lúc này hắn không thể không thừa nhận về phương diện thần thông diễn hóa hắn đã không bằng Thiên Quân, nhất là khi nhìn thấy Thiên Quân xuất ra đại chiêu so với hắn chỉ nhanh không kém, trong đó càng là không hề có chút nào trúc trắc, sau đó lại đến một cái "Luân hồi vô ngã" này thì hắn đúng là đã biến sắc một trận, đúng như Thiên Quân tính toán, Trầm Hồng hắn còn không kịp tụ lực!

"Hừ! Trầm Hồng ta như thế nào có thể bại ở trong tay ngươi! Đại diễn tinh vũ! Loạn tinh điểm!". Hừ lạnh một tiếng hắn cắn răng lạnh lùng nói, nói đoạn thì hắn trên tay cũng lập tức bắt ấn, phảng phất như có lực lượng cổ quái lập tức gia trì lên người hắn, Thiên Quân đại thần thông đánh đến bên người Trầm Hồng thì hắn thân hình đã hoàn toàn biến mất.

"Cái gì?". Thiên Quân nhìn thấy như vậy thì đồng tử lập tức có lại kinh hô, hắn vậy mà không hề cảm nhận được Trầm Hồng vì sao lại biến mất, không hề có không gian ba động dấu vết, Trầm Hồng thân hình biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó, Thiên Quân đáy lòng không thể nghi ngờ liền đã nổi lên cảm giác hoang đường. Bất quá hắn cũng không có thời gian để ý nhiều, ánh mắt lập tức đã biến đổi thần kinh hãi, phía bên hông trái của hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh, không phải là Trầm Hồng thì còn là ai?

"Chết!". Trầm Hồng sau khi xuất hiện liền một quyền đánh về phía hông trái của hắn, Thiên Quân một chút phản ứng không kịp thì nắm quyền đã đánh lên thân thể của hắn, nháy mắt đó hắn không thể không đem Vô cực đồ gọi ra hộ thể.

"Oành...". "Rắc...". Lực lượng to lớn từ bên hông trái truyền đến, tiếp đó là một tiếng vỡ vụn nhỏ, Thiên Quân cảm giác như bị một chỗ lực lượng không thể hình dung đem mình đánh bay, xương sườn cũng bị gãy vài cái, thổ huyết nghiêm trọng.

"Ông...". "Ông...". Bị thương không nhẹ để cho Thiên Quân không dám làm hành động thiếu suy nghĩ, trước ngực khẽ động, bảy đạo Tạo hóa thần quang lập tức xuất hiện, nó không phải là để tấn công kẻ địch, nó đơn giản chỉ là không ngừng xoay tròn quanh thân thể của Thiên Quân, đề phòng kẻ địch tập kích.

"...". Bất quá để cho Thiên Quân cảm thấy kinh ngạc đó là hắn cũng không có bị công kích, tại một sát na đó thôi hắn mới bị động cần phòng vệ, thân hình lùi lại gần một dặm thì hắn mới dừng lại thân hình nhìn về phía Trầm Hồng mới vừa thế chỗ mình. Nhìn đến một khắc thì cũng liền hiểu vì sao Trầm Hồng không có lập tức truy kích, tại trên thân thể kẻ này Thiên Quân cảm giác được hỗn loạn khí tức!

Điều này cho thấy Trầm Hồng thân thể khí huyết đang có thay đổi lớn, đây không thể nghi ngờ rằng hắn đã bị thương, không sai biệt lắm là khi hắn vận dụng thủ đoạn bí mật tránh đi một cái đại thần thông của Thiên Quân kia mà bị thương. Song phương đều có thương thế sau khi va chạm, dĩ nhiên đều không có lập tức công kích đối phương mà đã dừng lại đánh giá đối thủ.

****** Hết hôm nay với sáng mai thì sẽ bắt đầu bù chương lại! Hiện tại ta vẫn chưa đọc cmt đâu nên đừng cmt chửi ta nha, ta không biết đâu! /chay

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: readslove.com