Chương 312: Chết rồi!

Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 312: Chết rồi!

Vạn Thú Sơn Lâm, một trong ba đại cấm địa nổi danh nhất Nguyên Giới, một cái tên khi nhắc tới sẽ khiến cho những cường giả cự đầu cũng phải sợ hãi không dám nói nhiều.

Nằm trọn bên trong phạm vi Trung Nguyên giới vực của Thiên Nguyên, nghe qua có vẻ chẳng đủ rộng lớn, nhưng chỉ cần ngươi có can đảm đi sâu vào, ngươi liền có thể nhận ra được diện tích thực sự của nó to lớn đến nhường nào. "Vạn Thú" đâu chỉ đơn giản là vạn thú.

Một góc rừng hoang rộng lớn cách Thiên Hoả thành hơn trăm vạn dặm, đại thụ che kín bầu trời. Hàng trăm tầng sinh vật phát triển, chi chít dày đặc khiến cho những giọt mưa cũng phải trầy trật lắm mới rớt xuống được đất nền.

Bóng tối đã dần dần bị đẩy lui, nhường lại cho đại địa những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Cảnh vật bắt đầu hiện rõ lên xanh biếc, yêu thú, hung thú kéo nhau trốn về sào huyệt, khiến cho bốn phương không gian huyên náo vô cùng.

Nơi đó là một thác nước cao chừng năm ngàn mét, mỗi một giây đều đổ xuống dưới hồ cả tỷ tấn nước, âm thanh ầm ầm như sấm động, át đi cả tiếng thú rừng.

Bao la, hùng vĩ, nhưng thứ chân chính khiến cho con người ta rúng động lại không đến từ sự hùng vĩ đó, mà đến từ màu nước của nơi này. Mặt hồ vạn dặm, thậm chí là cả dòng thác và không gian đằng sau nó, đều đồng nhất một màu đen huyền bí, mơ hồ và lạnh ngắt.

Không có bất cứ một chút dấu hiệu nào của sự sống, chỉ có từng làn sương mù đen phiêu đãng, phủ lên mặt hồ một sắc màu chết chóc.

Bên dưới một bộ hài cốt yêu thú khổng lồ nằm cạnh hồ nước, năm sáu cái bóng người cao lớn phân biệt đứng ngồi, trạng thái có phần không được thoải mái. Dường như, bọn họ đang có vài mâu thuẫn nhỏ.

- Ngươi không định giải thích một chút sao?

Người lên tiếng là một thiếu phụ trung niên, dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt mặc dù có chút xơ xác thiếu sức sống, nhưng vẫn không thể nào che đi được nét quyến rũ mê người.

Nàng một tay ôm lấy một tên thanh niên trẻ tuổi, một tay cầm kiếm chỉ về phía một tên thanh niên khác, giọng nói có phần gắt gỏng.

- Giải thích chuyện gì đây? Dạ Tuyết phu nhân?

Tên thanh niên kia bị nàng chỉ kiếm, sắc mặt lại không tỏ ra chút lo lắng nào, ngược lại còn nở nụ cười nhè nhẹ, lắc đầu mà nói.

- Hừ, còn muốn giả ngu với ta? Lôi Viêm rõ ràng đã không còn đường sống, nhưng ngươi vẫn cố ý đâm Vân nhi một kiếm, không phải là muốn đẩy nó vào chỗ chết hay sao?

Bị tên thanh niên khiêu khích, thiếu phụ không khỏi nổi giận quát lớn. Trường kiếm trong tay nàng run lên vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào xuống tay, chỉ có thể gằn giọng mà nói.

- Phu nhân lời ấy sai rồi. Kiếm Ma là cánh tay phải của chủ nhân, ta làm sao dám có ý đồ bất chính. Chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi. Lôi Viêm vừa rồi mặc dù bị các ngươi liên sát, nhưng ngươi có dám chắc rằng hắn không có thủ đoạn truyền tin tức ra ngoài?

Trông thấy thiếu phụ tức giận nhưng không thể làm gì, khoé mắt tên thanh niên không khỏi lộ ra tia trêu tức, không nhanh không chậm trả lời.

Không ai biết trong đầu hắn suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn vào nét mặt của hắn, ai cũng có thể nhận ra được một sự gian manh và âm hiểm ẩn hàm.

Nếu như nói Kiếm Ma là một con hổ thành tinh, khôn khéo và sắc sảo, thì tên thanh niên này lại chính là một con sói độc hành, một con sói sẵn sàng cắn cả đồng bọn để thực hiện mục đích của bản thân mình.

- Vậy nếu như bây giờ ta giết ngươi vì tình thế bắt buộc thì sao?

Thiếu phụ bị hắn khiến cho giận đến mất đi cả kiểm soát, bàn tay cách không đem hắn xách lên, sát ý lộ ra trong từng câu nói.

Một màn này để cho tất cả mọi người xung quanh chợt động, tựa hồ không muốn nàng giết chết tên thanh niên này.

- Phu nhân, ngươi sẽ không muốn làm vậy đâu. Thân phận của Kiếm Ma đã bị bại lộ, chủ nhân hẳn cũng không muốn con cờ cuối cùng của mình ở Thiên Nguyên cũng mất đi ah.

Vẫn là một bộ mặt bình tĩnh, tên thanh niên nhìn về thiếu phụ mà nói, đáy mắt không chút che giấu sự tự tin tuyệt đối, cứ như mọi chuyện từ đầu tới cuối chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn vậy.

- Bạch Tư Thần… ngươi thực sự nghĩ chúng ta không dám làm gì ngươi sao?

Bên cạnh Dạ Tuyết và Kiếm Ma, Tử Thanh không biết tự lúc nào ngưng tụ ra hồn thể, nắm lấy quỷ cung ngắm thẳng vào đầu đối thủ, lành lạnh nói lớn. Một màn này không khỏi để nhiều người lạnh gáy, tựa hồ chỉ cần Bạch Tư Thần tỏ thái độ lần nữa, nàng thực sự sẽ bắn nổ đầu hắn vậy.

- Đủ rồi đấy.

Bầu không khí dương cung bạt kiếm, nhưng rất nhanh bị phá đi bởi một tiếng quát.

Đó là một tên nam tử trẻ tuổi, khí thế bình phàm cực độ, nhưng lời hắn vừa ra, liền khiến cho tất cả mọi người đều câm như hến, không dám tỏ ra chút thái độ nào.

Hiển nhiên, thân phận của hắn trong đám người tuyệt đối là đứng đầu, thậm chí cao đến mức có thể khiến cho một kẻ ngông cuồng như Bạch Tư Thần cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, không dám ho he nữa.

Mà sau lưng hắn, lúc này lại cõng lấy một cái xác người quen thuộc, cái xác mà đáng lẽ đã bị huỷ diệt trước cổng của Thiên Nguyên Học Viện, thân xác của Vương Đình.

Nhìn Bạch Tư Thần với một ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, rồi hắn khẽ quay người nhìn về phía dòng thác, cúi đầu lo lắng:

- Gần sáng rồi, bọn hắn sẽ không sao chứ?
Đằng trước hắn, tiểu hoà thượng và Cẩu Thủ vốn đang thi pháp gì đó, nghe một lời này thì khẽ mỉm cười. Cẩu Thủ vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng, lắc lắc đầu nói ra:

- Yên tâm, chủ nhân làm việc gì cũng đều tính toán kỹ lưỡng, không có chuyện gì được đâu.

Hôm qua sau khi chứng kiến Vương Đình bị người hại chết, nó cùng tiểu hoà thượng không thể không thi triển bí pháp rời đi. Sau đó lại nghe được tin tức Kiếm Ma vì đánh tráo thân xác Vương Đình mà bị Lôi Viêm dẫn theo đám người Bạch Tư Thần truy sát, một hoà thượng một khỉ không chút do dự trở về tiếp viện, đồng thời thông báo cho Hoàng Thiên để hắn lên kế hoạch trả thù.

Mà Vạn Thú Sơn Lâm, chính là điểm hẹn cuối cùng của bọn họ với Hoàng Thiên.

Tên nam tử nhìn thấy thái độ của Cẩu Thủ, sắc mặt không khỏi đen lại, thực muốn một tay đem nó tát bay xuống dưới hồ. Chẳng qua hắn còn chưa kịp làm gì, không gian phía xa bỗng nhiên vặn vẹo đổ vỡ, vút ra sáu cái bóng người quen thuộc.

Bọn hắn khá là vội vàng như đang bị truy đuổi, đội hình chật vật doạ người. Sáu người, không có lấy một người nào là lành lặn, máu me nhuộm đỏ khắp người. Thậm chí một tên thanh niên trong nhóm đã hoàn toàn mất đi hơi thở, sinh cơ nhạt nhoà.

Sự xuất hiện của bọn hắn khiến tất cả mọi người đều mừng rỡ, nhao nhao đứng dậy nhìn về. Nhất là tên nam tử trung niên, thân cõng người mà như không cõng, thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh đám người.

Chỉ là nét mừng trên khuôn mặt hắn rất nhanh liền biến đổi, lộ ra sự hoảng sợ và sốt sắng, bởi hắn đã phát hiện thân xác của tên thanh niên không có chút sức sống nào:

- Chủ nhân… hắn làm sao?

Bàn tay run run, gần như muốn bóp nát bờ vai của lão nhân dẫn đoàn, hắn nói mà như quát, khiến cho vị chí cường giả này đều phải lắc lư thân thể.

- Chết rồi.

Lão nhân còn có thể là ai khác ngoài Cố Sở.

Mặc kệ đối phương lắc lư vai mình, lão vẫn một mực nhìn về thân xác Hoàng Thiên đang được Hàn Lâm bế trong lòng, không vui không buồn nói ra.

- Chết rồi?... Khốn kiếp...

Cố Sở trả lời bình thản, nhưng lọt vào tai tên nam tử lại chẳng khác nào tiếng sấm, để cho thần sắc của hắn âm trầm hẳn xuống, sát khí lạnh doạ người.

Mà hắn vừa mới dứt lời, bàn tay bỗng nhiên vút ra một đạo thương ảnh chói loà, gần như hoá thành siêu cấp lưu tinh xé rách không gian băng về phía bầu trời mờ tối.

Rõ ràng là thương, nhưng lao đi lại không khác gì thần tiễn. Mũi tiễn đi đến đâu, tinh không như bị thôn phệ đến đó, đem toàn bộ khoảng trời như xé tan thành hai nửa.

- Không…

- A…a…a

Liên tiếp là những tiếng la hét kinh hoàng, nhưng rất nhanh sau đó liền trở về thinh lặng. Máu đen kèm theo ma khí từ bầu trời vương vãi rơi đi, theo sau đó là cả chục cái xác người lạnh ngắt.

Nếu như Lâm Thanh Phong có mặt ở đây, có lẽ sẽ bị doạ sợ đến mức không nói nên lời. Bởi vì chục cái xác người đó có không ít kẻ mà ông ta nhận thức, thậm chí còn có cả một tên thực lực đã vượt qua trạng thái chí cường của Vấn Đỉnh, đạp vào Quy Nguyên.

Vậy mà tên nam tử trước mắt này, chỉ dùng duy nhất một chiêu đem bọn họ diệt sát, quả thực để người không thể nào tưởng tượng nổi.

- Được rồi, ngươi bình tĩnh một chút đi, chủ nhân tự có tính toán của hắn. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tiến vào nơi đó ah.

Điều kỳ lạ là Cố Sở lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, chỉ thoáng nhìn qua đối phương một lát rồi mở lời, ánh mắt thăm thẳm nhìn về không gian đen tối phía sau dòng thác.

Mặc dù Hoàng Thiên đã sử dụng sức mạnh của bản nguyên nhị thú để ngăn chặn Thiên Nguyên Trấn Giới đoàn, nhưng đám người đó há lại tầm thường, ai có thể biết được bọn chúng có hay không có thủ đoạn khác. Sức mạnh của nhị thú chỉ có thể bộc phát duy nhất một lần, nếu như giờ đây lại tới một tên Quy Nguyên bước thứ ba, bọn họ chỉ sợ sẽ không còn cơ hội rời đi.

- Chưa được… còn có người chưa tới.

Kiếm Ma vốn đang nửa tỉnh nửa mê, khi nghe thấy Cố Sở muốn đi thì bỗng nhiên gượng dậy, hô lên.

- Còn có người?

Cố Sở nghe vậy thì thoáng dừng, hơi cau mày hỏi lại, trông thấy Kiếm Ma không giống nói đùa, lão đành phải gật đầu đồng ý.

Mà cũng vào thời điểm ấy, khoảng độ trăm dặm so với đám người, có hai cái đội hình đang cực tốc lao đi trên không trung của rừng rậm. Đội hình phía sau có đến cả chục người, già trẻ đều có, mỗi cái đều mang theo khí thế phi phàm. Dẫn đội là một tên thanh niên trẻ tuổi, thân cao gần hai mét, mặc một bộ y phục trắng, phấp phơ trong gió, tỏa ra khí chất cực kỳ đặc biệt.

Mà phía trước bọn hắn chỉ có bốn người, một tên lão giả cao gầy, một tráng hán vạm vỡ, và hai cái phàm nhân đứng tuổi.

Nếu Hoàng Thiên có mặt tại đây, có lẽ sẽ không khó để nhận ra ba người trong đó. Một người là Lâm thúc thúc đã từng cưu mang hắn và Hoàng Vân, cho hắn cơ hội bước vào con đường tu tiên, và hai người phàm nhân, còn ai khác ngoài thân sinh của huynh đệ chí thân của hắn, cha mẹ của Hàn Lâm.

Điều đáng nói ở đây là, tất cả bọn hắn đều bị thương.