Chương 303: Lá bài tẩy cuối cùng của Hoàng Thiên

Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 303: Lá bài tẩy cuối cùng của Hoàng Thiên

Trong khoảnh khắc sau đó, thiên địa lặng thinh. Tất cả những người quan chiến hô hấp đều ngừng, kinh hồn táng đảm nhìn một màn dị biến. Rất nhiều người trong tim bỗng nhiên có cảm giác bị nghẹn lại, thân hình nặng nề mất kiểm soát, tựa hồ như bị đất trời này trấn áp.

Nhất Thể Khai Không - Lưỡng Nghi Ngịch Đạo.

Tam Tài Hóa Hoang - Tứ Tượng Diệt Pháp.

Ngũ Hành Diễn Sinh - Lục Đạo Luân Hồi.

Thất Tinh Minh Thần - Bát Quái Sinh Tử.

Cửu Dương Tinh Cực - Thập Hợp Minh Hư.

Lục Đạo Phong Thiên, với tư cách là một trong những đại trận mô phỏng mạnh mẽ nhất của tiên thiên Tạo Hoá trận Lục Đạo Luân Hồi, sức mạnh có lẽ không cần phải bàn tới.

Nó không chỉ là một toà đại trận diệt sát, mà còn là tinh hoa đúc kết hàng kỷ nguyên nghiên cứu cùng tìm tòi của tiền nhân, ẩn hàm tinh tuý muôn đời mà bất cứ trận pháp sư nào cũng muốn nắm giữ. Dùng chính pháp tắc thiên để phong ấn thiên, sức mạnh thực sự của nó có thể nói là vô phương phá vỡ.

Chỉ có điều lý thuyết là vậy, nhưng thực tế lại tàn khốc hơn nhiều. Sức mạnh của nó gần như cực hạn, nhưng mấy ai có thể nắm giữ và sử dụng cái cực hạn ấy? Trận pháp sư thiên tài, dù có nghiên cứu cả đời cũng chỉ chạm tới được chút da lông bên ngoài, khai phá một phần nào đó của sức mạnh chí cực này. Lĩnh ngộ càng sâu, trận pháp càng thâm ảo, kiến thức càng nhiều, trận pháp càng cường hoành.

Và dường như, người sắp đặt toà đại trận này ở Thiên Nguyên học viện cũng chỉ mới vừa lĩnh ngộ tới một chút bề ngoài, thậm chí kết cấu đại trận còn chưa hề vững chắc, dưới năng lượng cực đại điên cuồng lung lay như muốn đổ vỡ. Nhưng một chút đó, đã có đủ tư cách diệt sát bất cứ sinh linh nào trên thế giới.

- Tên nhóc… đây là đường lui cuối cùng của con sao?

Vương Đình sau biến cố đã thoát khỏi nhát đâm của đại kiếm, đứng dựa mình ở hư không, có chút phức tạp thì thào.

Cờ trận màu máu bay bay, bị tưới đẫm bằng máu của ông và của một người nào đó rất thân thuộc. Ánh sáng lấp lánh soi rõ ở ông một khuôn mặt với hai rạch vết chém, dữ tợn và lạnh lùng. Hai tròng mắt mới vừa rồi còn mệt mỏi buông xuôi, lúc này đây tràn đầy ấm áp. Ông nhìn lá cờ máu, mà tựa như đang nhìn thấy người thân của mình, thập phần trìu mến.

Cuối cùng, không biết tự đâu thắp lên hi vọng cho ông, để cho khuôn mặt già nua ánh lên kiên nghị mười phần. Một cỗ ý chí vô địch và sát phạt bất chợt trở lại từ trong giấc ngủ, như hoá thành lưỡi đao vô hình diệt sát kẻ thù.

Mà ở đối diện phương xa, sắc mặt của tên cường giả Ma tộc âm trầm cực độ, hai tròng mắt mãnh liệt không khác gì hạo dương, nở rộ ra quang mang màu máu, doạ người vô cùng. Hiển nhiên, lòng hắn đang tràn đầy nộ khí.

Vương Đình trong mắt hắn chỉ là một con kiến hôi không đáng nhắc tới, nhưng hết lần này đến lần khác lại để cho hắn những vết cắn ngứa ngáy vô cùng. Năm đó tưởng như đã chém chết lão, còn vứt xác ra ngoài vũ trụ xa xôi, vậy mà vẫn để cho lão có mạng sống bò về.

Thậm chí là hôm nay, khi mà mũi kiếm của hắn sắp xuyên phá cái đầu dơ bẩn ấy của lão, không biết từ đâu lại vọt lên một toà đại trận khiến hắn không thể không buông tay. Lục Đạo Phong Thiên, dù chỉ là dựng lên hình thái cũng không phải là thứ mà hắn hiện tại có thể đối kháng nổi.

- Khốn kiếp… Ta muốn ngươi chết…

Mặc dù rất kiêng kỵ sức mạnh của Lục Đạo Phong Thiên trận, nhưng hắn càng không cam tâm buông tha Vương Đình như thế.

Một lời lạnh lẽo, đại kiếm trong tay hắn chớp mắt bỗng nhiên chém ra, điên cuồng hoá thành trăm triệu đạo kiếm ý, từ hắn phóng tới bao trùm toàn bộ bầu trời. Đó là kiếm đạo lĩnh vực, là một cái không gian chứa vô hạn diệt sát kiếm, chí cực chí cường trong thiên địa này.

Sử dụng kiếm đạo lĩnh vực để chống đối lại sức mạnh của Lục Đạo Phong Thiên, một bước đi khá liều lĩnh và cũng cực kỳ tự tin. Hắn không chắc bản thân mình sẽ cầm cự được quá lâu, nhưng chí ít sẽ giúp hắn tạo ra được một khoảng thời gian cân bằng. Giống như Vương Đình nắm quyền chưởng khống đại trận, hắn để bản thân mình trở thành chúa tể trong lĩnh vực kiếm đạo, cho hai luồng sức mạnh này giằng co nhau, tranh thủ cho hắn một cơ hội tốt nhất nhằm diệt sát Vương Đình.

- Phanh… phanh…

Hai đạo sức mạnh giao thoa, trộn lẫn vào nhau mà vang lên những âm thanh ba động kinh người. Lục Đạo thì phong ấn, kiếm vực thì bộc phá, giằng co nhau không dứt.

- Giết…

Tên cường giả Ma tộc bước đi trong biển kiếm, tựa hồ hoá thân thành một vị chúa tể chi binh, lạnh lùng giết tới.

- Đến đệ tử của ta cũng có ý chí cầu sinh cường đại đến thế, ta thân là sư phụ nó há lại có thể tuỳ ý buông xuôi?

Trái ngược với khí thế kinh thiên của kẻ thù, Vương Đình lại tỏ ra thập phần bình tĩnh. Ông nói với mình mà như nói với người, khí thế dưới trợ giúp của Lục Đạo Phong Thiên trận leo lên vượt quá lẽ thường.

- Các ngươi đã muốn đẩy người vào chỗ chết, vậy thì cũng phải có giác ngộ bị người phản sát. Hôm nay lão phu muốn giết người… tiên cũng phải đổ máu.

Ngông cuồng và ngạo mạn, mấy tiếng "tiên cũng phải đổ máu" vừa ra, thiên địa này như lâm vào nộ chấn. Tam đạo thiên cuồn cuộn mà lên, bầu trời nứt vỡ.

Đối mặt với hàng triệu kiếm ý, Vương Đình không lui mà tiến, nắm tay giương tới kéo lấy cả nền trời. Chỉ đơn giản là một kích, nhưng không phải là một kích của sinh linh, mà là đại diện cho thiên địa một kích.

- Ông…

Tiếng nổ rúng trời, thiên băng địa liệt.

Kiếm đạo lĩnh vực bá đạo tuyệt luân, để cho không gian ẩn hiện lên phù văn kiếm mạc, liên kết lẫn nhau mà hoá thành nhất thể. Nhưng rất tiếc là nhất thể còn chưa kết xong, cường công đã tới.

Ở trong chớp mắt ấy, sức mạnh của Vương Đình đã bao phủ đất trời, vượt ngang thiên địa phá tan phân nửa kiếm ý. Tinh điểm tan hoang, phủ xuống bầu trời như một màn mưa lấp lánh, tinh tinh rơi đều.

Mất đi tiên cơ, tên cường giả Ma tộc không thể không thu về thủ thế. Năm phần kiếm ý còn lại nhanh chóng biến về, huyễn hoá thành một vách tường vững chắc, bền bỉ không thể nào phá vỡ.
- Phanh…

Quả nhiên, khi công kích của Vương Đình va chạm với nó, liền bị phản ngược trở về, thậm chí dư chấn còn suýt chút nữa khiến ông thụ thương nặng nề.

- U… u.

Ngay tại thời điểm sau đó, kiếm đạo lĩnh vực lần nữa biến hoá thành trạng thái tấn công, tất cả năm phần kiếm ý điên cuồng tụ lại thành một thanh cự kiếm, quang mang chói sáng. "Mạnh" – "Cường" là những từ duy nhất mà người ta có thể nghĩ về thanh cự kiếm ấy. Một chiêu kiếm, tựa hồ như hoá một thế giới, cũng tựa hồ như là cả một thế giới tụ thành chiêu kiếm.

- Keng…

Một kiếm đổ về, chém ra thiên địa này. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vỡ tan, không gian đổ nát.

Chỉ là kiếm này mặc dù chí cường, nhưng còn chưa đủ tư cách diệt được đất trời này. Chỉ thấy đại trận dưới sự chỉ huy của Vương Đình, nhất tề chuyển biến. Không chỉ là tam đạo thiên, mà còn có tam đạo địa cùng nhau quấn tới, khiến cho chiêu kiếm này không thể nào tiến thối, thậm chí là xuất hiện những đường vân nứt toác.

- Ta chờ chính là cái này.

Tên cường giả Ma tộc trông thấy một màn, khuôn mặt bỗng nhiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo. Không gian xung quanh hắn bỗng nhiên mơ hồ, để thân thể hắn dung nhập vào trong hư huyễn. Thoắt cái, khí tức của hắn đã không còn tại trên thế gian này, tựa hồ đã siêu thoát khỏi phong cấm của Lục Đạo Phong Thiên trận.

- Nhóc con… ngươi nên chết rồi.

Đang tại thời điểm mà mọi người đang đoán già đoán non rằng hắn đi đâu, thì thanh âm của hắn bỗng nhiên vang lên từ tứ phía.

Chỉ thấy từ phía sau Vương Đình bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng dài lạnh lẽo, từ hư không ngưng tụ thành thực chất, cường đại đến doạ người. Đó là một kiếm sắc bén, sắc bén đến mức thế gian không có phòng ngự nào có thể cản phá nó, Vương Đình cũng không ngoại lệ.

- Phanh…

Kiếm chém vào da thịt mà như chém vào sắt thép, vang lên tiếng vang rợn người.

Nhưng rồi sắt thép cũng chẳng thể nào cản phá được kiếm chiêu ấy, để cho máu tươi vương khắp bầu trời lạnh lẽo. Một cái thân thể điêu tàn bị chặt mất hai chân, thê lương rơi xuống phiến đại địa này.

Vương Đình… sắp chết.

Thế nhưng điều ấy cũng chẳng khiến cho tên cường giả Ma tộc vui vẻ chút nào, bởi vì hắn đã phát hiện ra trên bầu trời đang hàng xuống thiên kích.

- Không!

Tên cường giả Ma tộc hãi nhiên quát lớn, tại thời khắc sống chết muốn bỏ chạy mà đi.

Nhưng, đây hết thảy đều đã trễ.

- Phanh… anh…

Tam đạo thiên không biết tự lúc nào đã thoát khỏi giằng co với kiếm đạo lĩnh vực, hợp nhất với Côn Bằng hiện thế trận đem mi tâm của hắn đánh toạc ra vỡ nát, thậm chí ngay cả thần hồn cũng không thể nào trốn thoát, chết đến không thể nào sống lại.

- Hôm nay… lão phu đồ Tiên.

Tiếng nói Vương Đình thì thào đứt quãng, nhưng tràn đầy tự hào và thoả mãn. Hôm nay, ông đã giết chết một tồn tại mà nhân gian cho rằng không thể giết, giết chết tồn tại đỉnh tiêm mà bất cứ tu sỹ nào cũng phải ngước nhìn… Tiên.

Thân xác ông rơi phịch xuống nền đất ẩm ướt, bật ra năm sáu dòng máu tươi đỏ thẫm. Không còn hai chân để đứng, cũng mất đi một tay để xoay sở, ông chỉ biết dựa vào một chút Nguyên lực nhỏ nhoi còn lại để đứng vững.

Giây phút qua đi, ánh mắt ông như xuyên qua đại địa hoang tàn, đặt trên thân thể của một già một trẻ, sắc mặt như đang đắn đo điều gì. Lá cờ máu trong tay ông vẫn còn đang ấm nóng, chưởng khống lấy tam đạo địa cường hoành. Ông biết, chỉ một cái vẫy cờ đơn giản, ông có thể khiến cho đám người này phải chết.

Nhưng không hiểu vì sao, ông lại không thể nào xuống tay cho được. Không phải vì ông nhân từ, mà là vì ông nhìn thấy được trong ánh mắt của tên thanh niên ấy sự khủng hoảng, bi thương và tràn đầy tuyệt vọng.

Nó, cũng giống như đệ tử của ông, là nạn nhân của những âm mưu cực lớn, của số phận bi hài.

Ông làm sao có thể giết chết ông nội của nó ngay trước mặt nó đây?

Không thể xuống tay, ông chỉ có thể quay người rời khỏi. Cờ trận theo chưởng khống của ông đem tam đạo hoá thành truyền tống đưa ông rời đi nơi này, trước khi đi lời ông còn vang vọng:

- Nếu còn gặp mặt, ta sẽ không nương…

Chỉ là một lời cuối cùng ấy, còn chưa nói xong đã đột nhiên im lặng, vĩnh viễn không thể nào nói ra được nữa.

Thân xác ông gục ngã xuống bùn lầy, mi tâm vỡ toác.

Một cái bóng dáng cao gầy không biết tự lúc nào xuất hiện tại nơi ấy, dữ tợn và cay độc cười cười. Nơi tay hắn vẫn còn một cái hồn phiên hắc ám, tí tách vài giọt máu tươi ấm nóng.

Hắn, vậy mà lại là Lục Tiểu Ca.