Lý Đại Tướng Trở Lại Đô Thị

Chương 6: Xô Xát

Về đến trong phòng Lâm Phàm liền khóa lại, ngồi xuống đất

Căn cứ kinh nghiệm luyện đan mà Lâm Phàm có được thì cứ 1 loại thảo dược cần tinh luyện trong 20 phút thì sẽ hoàn toàn tan thành dược dịch, 23 loại thảo dược thì cần khoảng gần 5h đồng hồ

Muốn dung luyện được trong 20 phút thì cần lửa khoảng 300°C, với 30 linh lực/20 phút thì sẽ tạo được ngọn lửa 300°C, vậy là phải chia ra làm 3 đợt tinh luyện

Không suy nghĩ nhiều nữa Lâm Phàm liền bày ra những cái bình đã mua để sẵn trước mặt

Hai tay hắn liền phát ra một đoàn hỏa diễm, với sức nóng 300°C như thế này nếu để gần các vật khác rất dễ gây cháy nên Lâm Phàm đã đưa ngọn lửa lên cao

Lấy ngọn thảo dược đầu tiên hòa vào trong đoàn hỏa diễm này chỉ thấy thảo dược đang từ từ co rút lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến thành dược dịch

20 phút cứ thế trôi qua cây thảo dược lúc nào bây giờ chỉ còn thừa lại một đoàn chất lỏng màu xanh

Lâm Phàm vận dụng một thủ pháp đặc biệt bao bọc tầng này chất lỏng bằng linh khí sau đó bỏ vào cái bình đầu tiên

Cứ thế hắn lại bắt đầu với cây thảo dược thứ 2

Thứ 3

Thứ 4

...

Cho đến khi xong cây thứ 10, lúc này Linh Lực của Lâm Phàm đã trở nên cạn kiệt không thể lại tiếp tục luyện dược

Gom 10 bình đầy những chất lỏng màu xanh lại rồi bỏ vào hộp, xong xuôi Lâm Phàm liền nghỉ ngơi hồi Linh Lực

Sau khi nghỉ ngơi 1h Linh Lực của Lâm Phàm rốt cuộc viên mãn, hắn lại tiếp tục công việc luyện đan nhàm chán này

Thời gian lại trôi qua 4h Lâm Phàm lại tinh luyện thêm 10 cây thảo dược

Cho đến 3 cây thảo dược cuối cùng Lâm Phàm trực tiếp dùng lửa 600°C để rút ngắn thời gian, chỉ khoản 30p thì hoàn toàn luyện xong

23 bình dược dịch để trước mặt Lâm Phàm tinh thần lực khẽ động tất cả những dược dịch màu xanh như có linh tính mà bay ra khỏi chiếc bình

Những đoàn dược dịch lơ lửng giữa không trung Lâm Phàm ý niệm vừa động chúng nó liền kết hợp lại với nhau từng chút từng chút hòa quyện lại

Lại qua 30p cuối cùng viên đan dược đầu tiên ở trái đất của Lâm Phàm đã chế tạo thành công

Viên đan này có màu xanh, xung quanh viên đan này còn lúc ẩn lúc hiện những đoàn sương mù, đó chính là linh khí

Công dụng thì khỏi phải bàn, chỉ cần chân tay không rời khỏi cơ thể tất cả đều chữa được, nào là AIDS nào là ung thư đều khỏi

Lúc này Lâm Phàm chỉ cảm thấy một trận mệt mỏi, quá trình luyện đan cứ lặp đi lặp lại như thế với cảnh giới này mệt thì không thể tránh khỏi

Lấy viên đan này bỏ vào một chiếc bình sau đó phong ấn lại rồi Lâm Phàm mới yên tâm đi ngủ

-------

Một đêm cứ thế trôi qua, như mọi ngày tiếng gõ cửa lại vang lên

-Lâm Phàm mau xuống dùng cơm rồi đi học kẻo trễ

-Biết rồi

Hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại sau đó thay bộ đồng phục đi học, vệ sinh cá nhân một lát

Như bao buổi sáng cả 4 người ngồi ăn cơm với nhau, Tùng thúc có nói mấy câu cả Hạ Nguyệt, họ đều dặn dò Lâm Phàm đủ thứ

Nhưng Lâm Phàm chỉ nhàn nhạt ăn cơm không quan tâm lắm, nếu mà hắn có cảm xúc có lẽ là khác

Nhưng dạo này Lâm Phàm cảm giác có điều gì đó rất lạ đang xảy ra trong cơ thể, dường như hắn không còn lãnh khốc như năm đó

Có lẽ vì tu luyện 《Bất Tử Kinh》nên khiến Lâm Phàm thay đổi, dù sao 《Bất Tử Kinh》 cũng là một bản chân kinh, chân kinh thì công dụng phổ biến nhất luôn luôn là cảm hóa con người

Nhưng thôi kệ chuyện tới đâu hay tới đó, sau khi ăn xong Lâm Phàm lại đến trường, lần này hắn đi nhờ xe của Tùng thúc cho nhanh, sung túc linh khí địa phương có lẽ ở rất xa đợi kiếm tiền đầy đủ lại đi

Việc Lâm Phàm ngồi chung xe khiến Hạ Vũ cảm thấy rất khó chịu, nàng nhiều lần mắng Lâm Phàm nhưng thấy không có hồi âm Hạ Vũ liền tức điên lên, mình đường đường là hoa khôi của trường bắt chuyện hắn thế mà hắn lại chẳng quan tâm không giống như lúc trước suốt ngày bám theo mình

Hạ Vũ nói không được nàng cũng chỉ giữ cục tức đó trong lòng quay qua cửa kính xe ngắm đường xá

Xe dừng trước cửa trường học, Lâm Phàm bước xuống trước liền đi vào bên trong

Nhìn thấy Lâm Phàm thời khắc rất nhiều nữ sinh đều cuồng lên

-woa đẹp trai thật

-Có thể cho ta xin số điện thoại của ngươi được sao

-Ngươi tên gì

...
Vô số tiếng chào hỏi cất lên xung quanh Lâm Phàm nhưng hắn không để ý liền một mạch hướng phía lớp mà đi

Nhiều người thấy Lâm Phàm như thế không quan tâm cũng chỉ từ bỏ, nhiều người lại dùng ngôn ngữ đả kích hắn

Như mọi ngày Lâm Phàm cứ thế trôi qua một buổi học, giờ ăn đã đến Lâm Phàm hướng phía phòng ăn di chuyển

Trên đường đi hắn nghe qua vô số lời chào hỏi, điều này làm Lâm Phàm rất khó chịu sợ là mai mốt phải dùng thuật dịch dung

Mua một phần cơm sau Lâm Phàm liền chọn một cái bàn trống ngồi xuống

Lúc này phía ngoài cửa lại đi vào một đạo thân ảnh, người này vừa đi vào liền khiến cả phòng ăn sôi trào

-Ngươi xem có phải là hoa khôi trường ta Hạ Vũ không nhỉ

-Không sai vào đâu được chính là nàng

-Nữ tử đẹp như vậy nếu như mà giảm 20 năm tuổi thọ để cưới nàng ta cũng nguyện ý

-Ngươi cứ nằm mơ cứ ở đó mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga

-Ngươi nói cái gì

...

Không thể phủ nhận việc Hạ Vũ xinh đẹp, nhiều người như thế điên đảo vì nàng cũng là chuyện bình thường

Vào lúc này lại một thân ảnh xuất hiện ở cửa ra vào, người này là Lôi Bảo, vẻ ngoài khá tuấn tú nhưng so với Lâm Phàm vẫn còn kém nhiều lắm

Hắn vừa bước vào cả phòng ăn như gặp quỷ im phăng phắc

-Sao tên đó lại ở đây

-Chẳng lẽ ai đắc tội với tên khùng này rồi

-Nếu mua đồ ăn thì bình thường hắn hay nhờ đàn em, hôm nay lại đích thân tới chắc chắn có chuyện

...

Nghe những giọng bàn luận xung quanh thì Lâm Phàm cũng đoán được phần nào sự tình, có lẽ đây là một tên lưu manh bình thường làm nhiều chuyện ác thôi

Lôi Bảo rốt cuộc di động, nhìn theo hướng hắn đi liền có thể xem được là cái bàn cuối chót đi

Nhìn đến người đang ngồi ăn mọi người liền cảm thấy thương tiếc, đẹp trai như vậy mà bị đánh thì thật đáng tiếc

Còn ai khác ngoài Lâm Phàm

Lôi Bảo đi đến phía trước bàn của Lâm Phàm, một chân để lên bàn để ra oai

-Ngươi tên gì

Chỉ thấy Lôi Bảo hỏi nhưng không thấy ai hồi âm, điều này khiến Lôi Bảo hết sức xấu hổ đường đường là một người có tiếng như hắn hỏi vậy mà tên này không thèm trả lời

Tất cả mọi người đều âm thầm tiếc thương cho Lâm Phàm một bên lại quan sát tiếp trò vui

-Lúc sáng ta thấy ngươi cùng Hạ Vũ đi chung xe phải không

-Ta cảnh báo ngươi Hạ Vũ là ta để ý nữ tử, nếu còn đánh chủ ý nàng thì coi chừng ta

Vừa nói Lôi Bảo vừa làm hành động cắt cổ, loại này sự tình mọi người cũng đã quen rồi, lần trước cũng có vài người bị hắn làm như vậy không lâu sau liền nằm bệnh viện

Vốn nghĩ Lâm Phàm biết khó mà lui ai ngờ câu vừa nói tiếp theo để mọi người cứng đờ

-Nói đủ chưa, xong rồi thì cút đừng làm phiền ta dùng cơm

-À mà còn nữa, tên của ta ngươi chưa xứng biết

Nghe vậy mọi người đều ầm ĩ lên, đây là trực tiếp khi nhục Lôi Báo a, hậu quả khó mà tưởng tượng được

-Thôi xong rồi tiểu tử ngươi tốt nhất là trốn ở nhà nếu không lại bị tàn tật cũng không chừng

-Đúng là thằng ngu

...

Vô số tiếng nghị luận vang lên, câu nói của Lâm Phàm khiến nhiều người tấm tắt khen ngợi dũng cảm, cũng có vài người cười trên sự đau khổ của người khác

Lôi Bảo bị Lâm Phàm nói thế cũng vô cùng tức giận

-Tiểu tử nhà ngươi gan cũng lớn quá

Từ giọng nói của Lôi Báo có thể thấy được hắn thật sự tức giận

Hạ Vũ đứng một bên cũng há mồm, tên này điên rồi sao lại dám như thế đùa bỡn Lôi Báo, nàng còn vốn nghĩ cầu tình giúp Lâm Phàm nhưng nghĩ lại chuyện mấy bữa nay nàng liền không quan tâm nữa, để Lôi Bảo hảo giáo huấn hắn một phen

Căn bản là không nói nhảm nữa, Lôi Báo đưa nắm đấm ra định một quyền thật mạnh để giáo huấn một chút Lâm Phàm

Ai biết được quyền của hắn khi đưa tới gần Lâm Phàm thời điểm thân ảnh Lâm Phàm liền biến mất, chớp mắt một cái Lôi Bảo chỉ thấy mình bị đưa lên không cực kì khó thở

Không thể nào, đây là câu nói đầu tiên hiện lên trên đầu tất cả mọi người

Lâm Phàm căn bản không bị gì, vậy mà Lôi Bảo lại có vấn đề

Lôi Bảo liền bị Lâm Phàm một tay xách lên không trung, đây là cỡ nào lực lượng mới có thể làm đến

-Sau này tốt nhất tránh xa ta ra một chút không thì hậu quả ngươi tự chịu

Chữ cuối cùng vừa xuống chỉ thấy Lôi Bảo liền bị Lâm Phàm ném ra khỏi phòng ăn

Lúc này trong phòng ăn tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh

Có thể nói là năng lực của Lâm Phàm kinh khủng nhưng gia thế của Lôi Bảo cũng không phải dễ trêu, lúc này mọi người đều nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt thương hại

Nếu ban đầu Lâm Phàm chịu tội với Lôi Bảo thì sẽ không có chuyện gì nữa, vậy mà hắn dám đánh Lôi Bảo, nhẹ thì bị đánh nhập viện, nặng thì tay chân bị phế, uổng cho đẹp trai như vậy mà không biết suy nghĩ

Nhưng Lâm Phàm há là dễ trêu, đến một cái hắn lại đánh một cái, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là nhanh tăng lên tu vi

Không quản người khác nữa Lâm Phàm lại trở về dùng cơm

Một bên Hạ Vũ cũng há mồm, hắn vậy mà lợi hại như thế, không biết hắn còn giấu ta chuyện gì phải hảo điều tra một phen

Hạ Vũ một đường đi thẳng đến bàn của Lâm Phàm ngồi xuống, vốn định mở miệng nói gì đó nhưng lại thấy Lâm Phàm chuẩn bị rời đi

-Này ngồi xuống nói chuyện một lát đi, sao vội vàng thế

Giọng nói của Hạ Vũ hết sức mê hoặc, vừa ấm áp lại nhẹ nhàng

Những người xung quanh nghe câu này liền loạn lên

-Cái gì Vũ hoa khôi muốn nói chuyện cùng tên kia

-Không phải chứ, chẳng lẽ Hạ Vũ thích những nam tử can đảm như này

...

Hạ Vũ xác thực rất mê người, từ vóc dáng cho đến khuôn mặt đều là cực phẩm, nhưng thế thì đã sao

Kiếp trước Lâm Phàm gặp qua biết bao nhiêu Thánh Nữ, Tiên Nữ đẹp gấp trăm lần mà hắn còn không quan tâm nói chi một cái nho nhỏ Hạ Vũ

-Không rảnh

Bỏ lại hai chữ Lâm Phàm liền quay người rời đi để lại một mình Hạ Vũ ngây ngốc ngồi đó

Rời khỏi phòng ăn sau Lâm Phàm liền về lớp cố gắng học hết buổi học nhàm chán này