Chương 2: Nồng nặc linh khí địa phương

Lý Đại Tướng Trở Lại Đô Thị

Chương 2: Nồng nặc linh khí địa phương

Sáng sớm, từng tia nắng sớm len lỏi qua ngôi biệt thự rọi vào căn phòng, lúc này Lý Siêu vẫn đang lười biếng nằm trên giường ngủ

Cốc cốc

Từng tiếng gõ cửa phát ra

-Ai đó

Lý Siêu nhàn nhạt hỏi

-Tiểu Phàm a dậy mau lên, hôm nay là ngày đầu tiên đi học không thể đến trễ

Giọng nói của một người phụ nữ trung niên đáp lại

-Biết rồi

Lý Siêu trả lời ngắn gọn

Đúng rồi, cỗ thân thể này là Lâm Phàm đi, sau này liền đổi tên lại để trách bị nghi ngờ

Sau một hồi chuẩn bị Lâm Phàm liền xuống dưới lầu

Vừa bước tới cầu thang Lâm Phàm liền đụng mặt một cô gái

Cô gái này sở hữu dung mạo hết sức lộng lẫy, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ điên đảo tâm hồn

Căn cứ theo ký ức thì hẳn là Hạ Vũ con gái của Tùng thúc đi, nếu là Lâm Phàm trước kia chắc chắn sẽ không kềm chế được nhưng Lâm Phàm bây giờ đã khác, hắn một bộ mặt không cảm xúc bước qua người Hạ Vũ đi xuống dưới

Hạ Vũ vừa ra liền gặp Lâm Phàm cứ nghĩ hắn sẽ như thường ngày lại chào hỏi mình đủ thứ, nhưng không ngờ hắn cứ như thế đi qua, hay là hôm nay sắc mặt mình có vấn đề

Lâm Phàm cũng không biết hành động này của hắn lại làm Hạ Vũ suy nghĩ nhiều vậy, nhưng cho dù có biết cũng không thay đổi được gì

Lâm Phàm xuống tới bếp ngồi vào bàn ăn cơm, hắn một bên chăm chú ăn cơm một bên suy nghĩ kế hoạch tiếp theo

Trong lúc ăn cơm Hạ Vũ nhìn Lâm Phàm mấy lần, hắn hôm nay thật lạ bình thường rất hăng hái gắp đồ ăn cho mình vậy mà hôm nay không làm gì cả, mà thôi như vậy càng tốt đỡ bị làm phiền

Cơm nước xong xuôi hai người bắt đầu đi học

-Tiểu Phàm à cũng gần trễ rồi lên xe cùng đi

Tùng thúc một bên nói

-Không sao đâu thúc, cháu đi một mình là được

Lâm Phàm cự tuyệt, hắn còn muốn quan sát địa thế nơi này một chút để tìm nơi tu luyện

Tùng Sơn cũng khuyên Lâm Phàm mấy lần nhưng thấy hắn cứng đầu như vậy nên cũng thôi

Một bên Hạ Vũ còn dùng ánh mắt khinh thị nhìn Lâm Phàm, chỉ là một tên nghèo kiết xác người khác có ý tốt như thế còn cự tuyệt

Lâm Phàm cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạ Vũ nhìn mình nhưng hắn cũng không quan tâm liền đi, chỉ là một phàm nhân không đáng nhắc tới

Hạ Vũ thấy hắn không để ý mình cũng tức điên lên, hôm nay hắn là bị gì vậy ba lần không để ý mình, không giống bình thường lắm, dù sao mình cũng xinh đẹp như vậy

Càng nghĩ chỉ càng thấy tức Hạ Vũ liền lên xe đi đến trường

Lâm Siêu sau khi rời khỏi nhà hắn liền căn cứ hướng có linh khí nồng đậm địa phương mà đi

Một bên nhìn đồng hồ tính toán thời gian để không bị trễ

Lâm Phàm lang thang qua từng góc phố cuối cùng đi đến một nơi

Nơi này lại chính là trường học, rất nhanh hắn liền đoán được, nơi có linh khí nồng đậm nhất không phải là trường học mà là ngọn núi đằng sau

Dù sao hai bên cũng khá gần thuận tiện cho kế hoạch của hắn

Nhưng trước hết vẫn phải đi học

Căn cứ theo ký ức thì là lớp 11A7 đi, Lâm Siêu rất nhanh liền đến lớp, hân mở cửa ra từ từ đi vào, chọn đại một cái bàn ở cuối lớp liền nằm xuống ngủ

Lâm Phàm bước vào cũng khiến cho các bạn nữ xôn xao cả lên

-Hắn là ai a, thật đẹp trai quá đi

-Không được, ta nhất định phải làm bạn gái của hắn

Vô số tiếng bàn tán của các nữ sinh

Một số nam sinh thấy thế cũng lửa giận ngút trời, tên này là ai vậy mà lại được hâm mộ đến như vậy

Một số người nhịn không được đến chào hỏi

-Ngươi tốt, ta là Hải Nam

-Ngươi tốt, ta là Thanh Quang

...

Rất nhiều tiếng chào hỏi vang lên nhưng Lâm Phàm vẫn nằm bất động không trả lời

Thấy hắn như vậy mọi người đều giận dữ, cái này cũng quá kiêu ngạo a ỷ mình đẹp trai thì không coi ai ra gì

Lâm Phàm cũng không quan tâm mấy hắn phân ra vài tia tinh thần lực dò xét ngọn núi phía sau này

Từng sợi tinh thần lực lên lỏi qua ngôi trường tiến vào ngọn núi, căn cứ địa phương có nồng đậm linh khí mà đi

Sau khi đi một hồi cuối cùng cũng đi tới dưới một cây cổ thụ cực kỳ cao lớn, hẳn là nghìn năm thụ đi

Vốn còn định dò xét thêm nhưng lúc này bỗng có người đánh vào vai Lâm Phàm khiến hắn tỉnh lại

-Cô giáo vào rồi mau đứng lên chào

Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều liền đứng lên chào

Thoạt nhìn qua vị này cô giáo hẳn là vừa tốt nghiệp đi, dáng dấp lồi lõm hết sức mê người

Lâm Phàm tiện thể đánh giá một tý rồi lại ngồi xuống ngủ

Vốn định thả vài tia tinh thần lực đi quan sát một tý địa thế nơi này thì Lâm Phàm lại nghe có tiếng gọi mình

-Cậu học sinh này, trong lớp học mà ngủ như thế sao

Lâm Phàm chỉ ngóc đầu dậy không trả lời

Nếu là trước đây hắn lại phải ngán ai, nhưng bây giờ cái gì cũng không có đành phải kềm chế

Đây là lợi ích của việc tu tinh thần lực, đầu óc sẽ minh mẫn hơn, suy nghĩ hậu quả kết quả chỉ trong nháy mắt để đưa ra phương pháp hợp lý

Lâm Phàm cố gắng chịu đựng lớp học nhàm chán này, vì chỉ là ngày đầu tiên đi học nên tới khoảng 8h là về

Lâm Phàm xách cặp lên đi đến ngọn núi kia xem

Nhưng chưa ra khỏi lớp thì hắn đã bị vây quanh bởi rất nhiều nữ sinh

-Soái ca a có thể cho ta số điện thoại của ngươi sao

-Ta làm bạn gái ngươi được không

...

Rất nhiều câu hỏi, nhưng Lâm Phàm cũng không để ý lắm chỉ nhàn nhạt trả lời

-Tránh ra, không thì đừng trách

Lời vừa ra tất cả mọi người đều hết hồn, nhiều như vậy nữ sinh vây quanh vậy mà hắn không hề động lại còn bảo bọn họ tránh ra

Vốn muốn nói gì nhưng nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Lâm Phàm sau tất cả đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, rất đáng sợ

Các nữ sinh liền theo bản năng nhường đường cho Lâm Phàm

Lúc này có vài người còn đang mỉa mai Lâm Phàm

-Nhìn một bộ đồ từ trên xuống dưới không có thứ gì đáng giá, hẳn là một tiểu tử nghèo đi còn trang cái gì

-Được cái đẹp trai mà thôi

Lâm Phàm nội tâm rất kiên định còn tu tinh thần lực, chỉ mấy lời nói đó há là chọc giận hắn

Bỏ qua mọi người Lâm Phàm một đường đi đến sau núi, căn cứ lối đi trước đó dò xét mà đi

Sau một hồi rốt cục trước mặt Lâm Phàm liền hiện ra thân ảnh của một cây cổ thụ khổng lồ ngàn năm tuổi