Chương 2: Lưu Vĩnh lần đầu nhập mộng

Lưu Vĩnh Bản Kỷ

Chương 2: Lưu Vĩnh lần đầu nhập mộng

"Đây là Inception a!" Nghe xong giải thích của hệ thống, Lưu Vĩnh lập tức liên tưởng tới bộ phim « Inception » mà hắn đã từng xem qua. Trong phim, nhân vật chính có khả năng có thể thông qua thủ đoạn nào đó lẻn vào trong mộng cảnh của một người khác, từ đó thông qua giấc mộng của người kia làm ra một loạt giao tiếp, thay đổi một ít ý tưởng của người kia trong tiềm thức. Tỷ như nhân vật chính trong phim đã lẻn vào mộng cảnh của đến một ông trùm kinh doanh, thay đổi cái nhìn của ông ta đối với cha mình, tiêu trừ bóng mờ mà cha hắn lưu lại trong tuổi thơ. Từ đó tâm tính của ông trùm có thay đổi rất lớn, trong thủ đoạn buôn bán cũng biến đổi, không còn là đuổi tận giết tuyệt như trước.

"Đây quả thực là Thần Kỹ a! Chẳng lẽ ta có thể để cho Tào Tháo tới bái ta làm đại ca, thu một đám mãnh tướng huynh làm tiểu đệ, càn quét thiên hạ, dẹp yên những thứ cản đường, ha ha ha..." (CV: ảo tưởng vãi, đọc kĩ cái skill thì phải lưu ý 2 chữ "phụ cận" chứ) Lưu Vĩnh đơn giản là muốn bật cười, nhưng cái biểu tình cuồng vọng này mà biểu hiện ở trên mặt của trẻ sơ sinh thì trở thành cười ngây ngô, khóe miệng còn chảy xuống một giọt nước miếng. Bà vú cho là Lưu Vĩnh là đói, liền mở vạt áo ra đem ngực tọng vòng mỏ Lưu Vĩnh, lấp kín cái miệng bé xíu của hắn.

Lưu Vĩnh thiếu chút nữa bị làm cho chết ngộp, phải mất một lúc lâu hắn mới tập được thói quen dùng miệng bú sữa mẹ, dùng mũi hít thở. Bằng không hắn liền muốn chết ngộp bởi vì bị đút đồ ăn, thành trò cười cho giới chuyển kiếp. (CV: chít mịa chú chưa, dám yy trước mặt ae hả, cho m chừa:v)

"Keng, phát hiện kỹ năng mới 'nhập mộng' Có muốn khóa lại hay không?!?"

"khóa lại!" miệng Lưu Vĩnh mặc dù không thể nói do đang bận bú sữa mẹ, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới trao đổi giữa hắn và hệ thống.

"Keng, khóa lại thành công. Kí chủ đã nắm giữ kỹ năng 'nhập mộng'. Chú thích: tốc độ thời gian trôi qua của nhập mộng so với thực tế thập bội." Lưu Vĩnh không có cảm giác đặc biệt thời điểm, hệ thống đã nhắc nhở hắn đã có hạng nhất không tưởng tượng nổi dị năng. Nhưng bây giờ không phải là đêm đầy tháng, hắn vẫn không thể thử "nhập mộng". (CV: ngày 15 theo lịch âm mỗi tháng sẽ cúng rằm, ae chắc hẳn đã biết, hok biết thì ta cũng kệ a)

Thời gian giành cho việc ngủ ở trẻ sơ sinh là rất nhiều, Lưu Vĩnh vừa bú sữa xong buồn ngủ díp cả mắt, liền dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.

...

Sau khi Lưu Vĩnh tỉnh lại đã là buổi tối. Lúc này, Lưu Bị mặc dù cũng đã xem như là nhất phương quân phiệt, nhưng mà không biết làm sao địa bàn lại không có nhiều tiền, lương thực cũng thật không nhiều, phủ đệ tương đối mộc mạc. Lưu Vĩnh tiểu công tử gia, đại khái cũng chỉ có mười mấy thước vuông. Bà vú chiếu cố Lưu Vĩnh cả ngày, lúc này chính là đang nằm ở bên cạnh nôi trẻ sơ sinh của Lưu Vĩnh ngủ.

Ánh mắt của Lưu Vĩnh chớp chớp nhìn qua khe cửa thẳng vào màn đêm sâu thẳm, "Con trai Lưu Tông của Lưu Biểu sẽ nhanh chóng đầu hàng Tào Tháo, Lưu Bị a, ngươi sẽ rất nhanh phải tao ngộ một lần sinh tử khảo nghiệm. Mặc dù ta cái gì cũng biết, đáng tiếc ta còn ở trong thân thể của một đứa bé sơ sinh này không thể cho ngươi biết trước mà đề phòng a."

Lúc này, Lưu Vĩnh mơ hồ nhìn thấy trăng sáng ở ngoài cửa sổ thật giống như là đã tròn (trẻ sơ sinh thị lực không là rất tốt)."Mặt trăng có chút tròn a. Chẳng lẽ hôm nay là mười lăm tháng sáu, có lẽ ta có thể dùng dị năng rồi"

Lưu Vĩnh còn không biết "nhập mộng" phải làm thế nào mới có thể phát động a."Hệ thống, ta dùng kĩ năng 'nhập mộng' như thế nào?"

"Keng, hôm nay là Kiến An năm thứ 13 ngày mười lăm tháng sáu, điều kiện sử dụng nhập mộng đã phù hợp. Kí chủ điều chỉnh hít thở, tiến vào trạng thái minh tưởng. Ý thức của túc chủ sẽ rời khỏi thân thể tự do di động. Khi ý thức thể đến gần một sinh thể, là có thể kích hoạt kĩ năng nhập mộng."

"Đơn giản như vậy." Có một sách hướng dẫn ở bên người quả thật rất thuận lợi, Lưu Vĩnh lập tức lĩnh hội phương pháp sử dụng "nhập mộng". Hắn từ từ giảm chậm nhịp hít thở, tập trung tinh thần, bỏ trống tư tưởng...

Bỗng nhiên, Lưu Vĩnh cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng phảng phất như không có sức nặng. Quay đầu lại nhìn, lại thấy "Chính mình" còn nằm ở trong nôi trẻ sơ sinh, cánh mũi xinh xắn khẽ phập phòng khẽ hô hấp.

Lưu Vĩnh cảm thấy phương thức hành động hiện tại của mình, càng giống như là "trôi" vậy. Không cần hao phí thể lực, muốn đi nơi nào, chỉ cần một cái ý niệm, "Thân thể" liền phiêu động qua đi. Trước mặt tường đất cửa gỗ cũng sẽ không trở thành trở ngại. Bất quá có lợi cũng có hại, những thứ đó không thể cản trở hắn, hắn cũng không thể sờ vào bọn nó, cho dù là một cái lá Lưu Vĩnh cũng không thể ảnh hưởng đến nó.

Lưu Vĩnh bay tới phía trên tòa phủ đệ của Lưu Bị, nhìn xuống tòa trạch viện này.

Tòa trạch viện này là khu vực trung tâm của Phiền Thành, nhưng diện tích cũng không lớn. Bên cạnh có mấy toà trạch viện tương tự, cân nhắc đến Lưu Bị bình thường "ta có ăn ngươi có ăn, ta có mặc ngươi cũng có mặc" đồng cam cộng khổ tư thái,

Này mấy tòa trạch viện hẳn là Quan, Trương, Khổng Minh đám người.

Lưu Vĩnh trước mắt muốn nhất biết người hay là cái đó tiện nghi cha Lưu Bị tự mình, tiếp theo mới đến phiên trí mưu gần giống yêu quái - Gia Cát Lượng, Nghĩa Bạc Vân Thiên - Quan Vân Trường, bên ngoài thô kệch bên trong tinh tế - Trương Tam gia... Cho nên, Lưu Vĩnh hướng trong phủ kiến trúc cao nhất phiêu động qua đi.

...

Gần đây, Lưu Bị tâm tình không tệ. Nửa đời điên phái phiêu bạc hắn, thật ra thì cũng một mực vì không có hậu duệ mà phiền não. Cho nên sau khi an định Kinh Châu mới thu Lưu Phong làm nghĩa tử. Bất quá ở thế "Ăn không ngồi rồi quá lâu" sau khi cảm khái, lại là thời cơ chuyển vận. Không chỉ có ---"Lô" thúc ngựa tử lý đào sinh --- lấy được chủ mưu quân sư trong quân của hắn đang thiếu thốn nhất. Còn trúng liền hai nguyên, cái vui của người đã trung niên là có con trai thứ hai.

"Chẳng lẽ là lão thiên cũng cảm thấy bội phục Huyền Đức kiên nhẫn không bỏ" luôn luôn hết lòng tin chân đạp đất, một bước một cái dấu chân Lưu Bị lúc này ở rượu cồn dưới sự kích thích, cũng có chút tin tưởng chính mình là Thiên Mệnh Sở Quy, muốn không thế nào nhiều lần như vậy có thể được cởi đại nạn, nhiều lần như vậy tử lý đào sinh gặp lại cơ duyên. Lưu Bị giơ cao bình rượu dường như muốn mời Thiên Đồng uống: "Thiên Hữu Đại Hán!"

Lúc này, Lưu Vĩnh đang ở trước mặt Lưu Bị quan sát hắn."Đây chính là nhân nghĩa vô song - Lưu Huyền Đức sao? nhìn sơ qua thì có chút giống như một phú ông, nhiều năm chinh chiến không có ở trên mặt hắn lưu lại bao nhiêu phong sương, người đã trung niên trên đầu tóc trắng cũng không nhiều. Nếu như không phải là Dấu hiệu nhận biết của hắn là tai chiêu phong cùng với tay dài (CV: Lưu đại nhĩ - tự hiểu a), ta ngược lại thật ra càng muốn tin tưởng đây là một học giả Nho Sĩ mà không phải một vị tướng quân ngoài sa trường."

Đột nhiên, Lưu Vĩnh cảm giác có vật gì theo dõi hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ở đã lộ ra vẻ say Lưu Bị sau lưng, xuất hiện một cái ảo ảnh Ngọc Thỏ. Cái ảo ảnh đó, chợt hư chợt thật một đôi máu mắt đỏ nhìn hắn. Phảng phất đối với Lưu Vĩnh ý thức thể toát ra địch ý, nhưng lại phát hiện Lưu Vĩnh khí tức cùng chủ nhân hắn tựa hồ đồng xuất nhất mạch, khiến cho Ngọc Thỏ giơ cờ bất định.

Lưu Vĩnh ý thức thể cùng Ngọc Thỏ ảo ảnh giằng co một hồi, Lưu Vĩnh cảm giác mình tinh thần đã tiêu hao cực nhanh, phảng phất lập tức phải ngủ mất.

Lúc này Lưu Vĩnh ý thức được chính mình kỹ năng cũng không có chính mình tưởng tượng phải cường đại như vậy. Thế giới này nếu đã biết có "nhập mộng" thần kỳ như vậy dị năng, như vậy lại xuất hiện một ít khắc chế những thứ này dị năng năng lực cũng là chuyện đương nhiên. Lưu Vĩnh biết rõ mình phải nhanh chóng hành động, nếu không chính hắn một ý thức thể năng lượng rất nhanh sẽ tiêu hao hết, không biết ý thức thể tiêu hao hết sau này, mình là sẽ trở lại trong thân thể đi ngủ say, vẫn sẽ dứt khoát vứt bỏ đoạn này trí nhớ...

Lưu Bị lấy tay trên đất chống đỡ một chút, lay động mấy bước hướng giường đi tới. Không lâu giường thượng liền truyền tới hắn tiếng ngáy.

"Ngay lúc này!" Lưu Vĩnh ý thức thể hướng Lưu Bị phiêu động qua đi. Ngọc Thỏ nhúc nhích, tựa như muốn ngăn cản hắn, nhưng cuối cùng vẫn là không xuất thủ.

...

Trước mắt một trận ánh sáng biến ảo, Lưu Vĩnh cảm giác mình đã không mới vừa rồi Lưu Bị phòng ngủ. Cảnh tượng trước mắt là một ngôi đại điện, đại điện là Tần Hán phong cách kiến trúc, Đại Điện Hạ phương ứng tiền trước ba tầng cao đài, mỗi một tầng có mười mấy ngăn hồ sơ nấc thang. Trước đại điện là một mảnh đại quảng trường, lúc này trên quảng trường phủ đầy lưng hùm vai gấu tư thế hiên ngang quân nhân, quân đội bên ngoài còn có sơn hô hải khiếu quần chúng. Bọn họ phảng phất đang đợi người nào.

Tiếp đó, hồng chung đại lữ một thanh âm vang lên thanh âm. Hai nhóm mặc quan bào người từ đại điện hai bên Thiên Môn nối đuôi mà ra. Cuối cùng đại điện cửa chính từ từ mở ra, đi ra một cái Minh Hoàng Hoa Cái, ô dù xuống là một cái đầu đeo Hoàng Đế quan miện trung niên nam nhân, 13 Đạo chuỗi ngọc trên mũ miện ở trước mặt nam nhân lúc ẩn lúc hiện để cho hắn mặt mũi cũng không chân thiết. Lưu Vĩnh hướng đại điện thổi tới, muốn nhìn rõ mặt của vị "Hoàng Đế".

"Keng, cảnh cáo! Cảnh cáo! Kí chủ sát khí giá trị quá thấp, mộng cảnh Chúa sát khí giá trị quá cao. Hai người kém giá trị lớn hơn 100. Hệ thống mãnh liệt đề nghị kí chủ cách xa mộng cảnh Chúa phạm vi tầm mắt, nếu không ý thức lãnh hội bị mộng cảnh Chúa nát bấy!" Gợi ý của hệ thống thanh âm ở Lưu Vĩnh vang lên bên tai.

Lưu Vĩnh vội vàng quẹo gấp hướng đại điện phía sau lượn quanh đi."Này bẫy cha hệ thống! Nguyên lai này vào mộng kỹ năng, vẫn cùng sát khí giá trị có liên quan, kém giá trị quá lớn liền không cách nào đến gần mộng cảnh Chúa."

"Hệ thống, sát khí là loại như thế nào kiếm được?!?"