Chương 64: Lại gặp Hàm Thanh Thiên!

Long Việt Thần Hoàng

Chương 64: Lại gặp Hàm Thanh Thiên!

Lương Việt Hưng nghe vậy có chút kinh hãi vì nó ở sâu trong lãnh địa của Nhị Hoàng nhưng lập tức nghĩ lại thì sâu trong cấm địa có thể là ở một khu vực nào đó.

...

Trên không trung, hai thân ảnh mờ ảo tản ra khí vụ tràn ngập xung quanh, một bên lam sắc giống thanh thiên, một bên hôi sắc âm u xám xịt có vài tia huyết tuyến lưu động.

Hai thân ảnh gắt gao nhìn nhau, bỗng nhiên thân ảnh hôi sắc di động tới phía thân ảnh lam sắc lộ ra thân hình hắn, chính là Hàm Thanh Thiên.

Hàm răng mọc lộn xộn, đôi sừng cùng đôi mắt của hắn dọa thân ảnh lam sắc kia sợ hãi bỏ chạy hướng ngược lại.

Nhưng đáng tiếc, nó không thể thoát khỏi tay người từng có tu vi Xích Kim cảnh, đã có kinh nghiệm lăng không phi hành liền nhanh chóng đuôi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm, tay bấm một loại pháp quyết.

Một đạo huyết quang bắn ra, nhanh chóng đuổi tới sau lưng thân ảnh lam sắc kia khiến nó kinh hãi, thân thể nó run rẩy liền tăng tốc, kéo dài khoảng cách với đạo huyết quang kia.

Vừa mới thoát khỏi đạo huyết quang kia hơn ngàn dặm, trước mặt nó xuất hiện một tầng nước ngăn cản. Mắt thấy đạo huyết quang kia sắp đuổi tới, tốc độ còn nhanh hơn nó phi hành, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền vượt qua chục trượng. Trong đôi mắt nó tràn ngập sợ hãi, đầy tuyệt vọng.

Bên trên bầu tời tuần tra, Hắc Điêu thấy một con Hồn Thú phi hành lam sắc bay vào trước trận pháp liền lười nhác bỏ qua, nhưng trong một khắc đó, nó thấy một đạo huyết quang đằng sau.

Ánh mắt lăng lệ đầy dã tính cùng phẫn nộ, Hắc Điêu hót lên một thanh âm tê minh. Đám tiểu thú tuần tra xung quanh liền từ các hướng bay tới trước mặt Hắc Điêu, Bạch Hạc không có trong đó vì Lương Việt Hưng giao nhiệm vụ đặc biệt cho nó, còn cụ thể thì chỉ mình Lương Việt Hưng biết.

Thấy quân số đầy đủ, Hắc Điêu bay tới trên đỉnh đầu Hồn Thú lam sắc cùng bảy tiểu thú tạo thành một vòng tròn bay quanh nhau.

Đây là cách mà đám Hắc Điêu thu phục các tiểu thú khác, xung quanh pháp trận vốn có rất nhiều Hồn Thú nhưng từ khi đám Hắc Điêu chuyển tới, uy áp bọn nó toát ra dọa bọn chúng bỏ chạy.

Một loại uy áp bá chủ bầu trời của Hắc Điêu buông xuống đỉnh đầu Hồn Thú như muốn đè ép thu phục nó, không chút do dự linh hồn khí lam sắc che đậy xung quanh nó trong lúc chạy trốn liền thu lại, lộ thân hình của nó.

Một Hồn Thú có ba đôi cánh tròn, thân hình như con nhộng phân rõ rệt đầu thân. Trên đầu có đôi râu ria dài, cuối thân có ba nhánh đuôi phượng. Không biết tại sao mà đám Hắc Điêu thấy nó vô cùng kinh khủng, dường như có một lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong đôi cánh của nó.

Lương Việt Hưng đang trong nhà đối thoại với đám tộc trưởng, bỗng trong đầu nhận được tin tức đám Hắc Điêu truyền tới.

"Chủ nhân! Có một loại hồn thú dạng Hồ Điệp vô cùng kỳ dị bị đuổi giết, có nên thu lưu hay không?"
tvmd-1.png?v=1
Nghe thấy hồn thú dạng Hồ Điệp bị đuổi giết, dưới tử vong uy hiếp nó liền đem một tia hi vọng sinh mệnh ký thác lên đám Hắc Điêu. Lương Việt Hưng liền sinh lòng hứng thú ngay khi vừa mới nhắc tới Điệp Hoàng, biết đâu loại này còn cường hơn cả Điệp Hoàng thì sao?

Lương Việt Hưng đem theo cuốn Sơ Lược Hồn Thú ra ngoài, hắn còn chưa có đọc xong đây. Các lão tộc trưởng có thể viết ra một cuốn Sử Ký kể lại cố sự mà bọn hắn trải qua, thổi vô cùng lớn. Hẳn là có thể du lịch khắp tiểu thế giới mà không hề cố kị, ngay cả lãnh địa Lưu Hoàng cùng Điệp Hoàng bọn họ đều có thể lướt qua, nên Lương Việt Hưng tin tưởng nhất định có chủng loại mà hắn không nhớ bên trong.

Vừa mới bước ra ngoài, nhìn thấy Hồn Thú kia, Lương Việt Hưng liền mở ra phần Hồn Thú dạng Hồ Điệp khuôn mặt lập tức thất sắc.

Ba đôi cánh tròn, ba đuôi phượng so với trong sách mà nói thì đây là Tam Phượng Điệp vô cùng hiếm thấy. Mỗi một khi đạt tới một thời kỳ nhất định của nó thì nó sẽ hóa kén cuộn mình và thiêu đốt một đuôi phượng cùng một đôi cánh để nhờ lực lượng bên trong hai thứ này tới tiến hóa bản thân.

Không khác gì các loại Hồn Thú khác!

Vì là Tam Phượng Điệp có đuôi phượng, một phần huyết mạch của Phượng Hoàng nên trong cơ thể nó rất có thể sẽ có được Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Lương Việt Hưng thấy vậy liền truyền lại thông tin thu lưu nó, đồng thời địa vị đám thú chính thức được xác lập, thấp nhất là đám không có tiên tổ, trong bảy tiểu thú của Hắc Điêu liền có năm con. Theo phân cấp tiến hóa trong sách nói thì Tam Phượng Điệp, Hắc Điêu là cao nhất, Bạch Hạc cùng hai tiểu thú kia liền đứng thứ hai.

Sở dĩ xếp theo tiến hóa mà không phải là tu vi vì khi tiến hóa, năng lượng cuồn cuộn trong thiên địa sẽ chảy vào cơ thể chúng khiến tu vi chúng lên như diều gặp gió, huyết mạch càng thuần, tiên tổ càng cường đại thì tiềm lực của nó càng lớn.

Như Hắc Điêu này khi tiến hóa lần một sẽ phân làm hai nhánh đều đến một kết cục khác nhau. Một là Cửu U Tước tới bước cuối liền là Cửu U Thôn Thiên Tước có Cửu U Âm Hỏa luyện hồn vô cùng cường đại. Nhưng luyện hồn này là hoàn toàn thiêu đốt hết tam hồn thất phách.

Một bên là Kim Quang Điểu, tới bước cuối là Kim Sí Đại Bằng. Với hắn mà nói thì hắn vẫn cảm thấy Cửu U Thôn Thiên Tước vẫn bá khí hơn nhiều.

Tam Phượng Điệp vẫn là khi nào tới thì mới nói sau.

Đám tộc trưởng trong nhà thấy Lương Việt Hưng vận khí nghịch thiên như vậy, cũng thở dài lắc đầu ngao ngán. Tiểu tử này vừa mới tới làm sao nhiều vận khí đập lên đầu hắn như thế? Đám lão quái chúng ta sống cả vạn năm mà vẫn chưa thấy vận khí quấn thân a.

Hắc Điêu nhận được tin liền tới trước mặt Tam Phượng Điệp, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, đạo huyết quang kia liền đánh tới trước mặt bọn chúng.

Lương Việt Hưng thấy vậy liền ra tay, thân thể bốn trượng nhảy tới một quyền đánh tan đạo huyết quang kia. Một khí tức lạ lẫm mà quen thuộc xuất hiện trong lòng hắn, không biết có phải lúc đó hắn không có tu vi không cảm nhận được hay khí tức đó đã ám lên người hắn.

Suy nghĩ một chút, Lương Việt Hưng liền nhớ tới chỉ có Hàm Thanh Thiên huyết hóa uy hiếp hắn cùng đám người Độc gia đem độc dược vào thân thể. Cả hai đều uy hiếp tới linh hồn khiến hồn hắn dù ly khỏi thể cũng nhớ ra.

Trong lúc suy nghĩ, một đạo thân ảnh hôi sắc tới trước mặt hắn, khiến nộ khí, oán khí xông lên tận đầu, thấy oán khí tới, Lương Việt Hưng liền vận chuyển pháp quyết Khống Tâm Thuật, đem oán khí chuyển thành chuyển thành một phần lực lượng của Nộ hóa. tvmb-2.png?v=1

Đồng thời trong lòng hắn đã có thể khống chế các loại cảm xúc khác. Với hắn mà nói thì trong Khống Tâm Thuật, hắn chỉ quan tâm tới thất tình, còn lục dục hắn vẫn bỏ qua một bên.

Đồng thời hắn liền sử dụng tráng thái Nộ hóa. Dưới trạng thái Nộ hóa, lực lượng công kích của Lương Việt Hưng vô cùng mạnh mẽ.

Ngay khi Hàm Thanh Thiên xuất hiện trước mặt, còn chưa nói được cái gì liền có một quyền đầu khủng bố đập lên mặt hắn, quyền phong xé rách không khí xung quanh, Hàm Thanh Thiên có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm lập tức làm ra một tầng phòng hộ.

Quyền đầu của Lương Việt Hưng vừa mới chạm vào tầng phòng hộ của Hàm Thanh Thiên liền đem nó đập vỡ tan, tư thế không hề giảm xuống liền đem nó đánh lên thân Hàm Thanh Thiên khiến hắn bay ra xa.

Trên đường đụng gãy vài cái cây, Lương Việt Hưng không cho hắn cơ hội thở liền đánh tới, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Đánh người không đánh mặt, đánh người không đánh mặt...

Miệng thì nói như vậy nhưng quyền đầu của hắn thì sao? To tới mức đủ để đập nát tảng đá bán kính năm xích, mà Hàm Thanh Thiên cũng chỉ gần chín xích.

Đám tộc trưởng thấy vậy, cả đám vẻ mặt cổ quái, ngay cả Hàm Thanh Thiên đang bị đánh không có lực hoàn thủ kia cũng phẫn nộ miệng không ngừng phun khí.

Trong đầu Lương Việt Hưng đúng là chỉ nghĩ đánh thân thể nhưng hết cách a... ai bảo quyền đầu của hắn lớn hơn một nửa thân thể Hàm Thanh Thiên.

Bất đắc dĩ, Lương Việt Hưng đâu muốn đánh mặt nhưng quyền đầu không cho phép a.

Cuối cùng hắn vẫn là hạ thấp quyền đầu xuống thân dưới, quyền đầu to lớn đánh xuống, khuôn mặt Hàm Thanh Thiên càng thêm khó coi, đau đớn tới mức nhăn nhúm khuôn mặt.

Đôi mắt nhìn về phía Lương Việt Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nhưng hắn không để ý, vẫn tiếp tục đánh.

Quả nhiên hồn thể của cường giả Xích Kim cảnh cường đại, đánh hơn vạn quyền mới đánh tan được hồn thể Hàm Thanh Thiên. Bây giờ hắn như một con kiến nằm trong bàn tay hắn co quắp run lẩy bẩy, bàn tay Lương Việt Hưng nắm chặt Hàm Thanh Thiên bị nghiền nát chết.

Trước khi chết còn chịu một cơn đau đớn chỉ nam nhân hiểu thấu, ngay cả Lương Việt Hưng vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ không thôi. Đôi lúc lớn quá cũng là không tốt!

Lương Việt Hưng sau khi giết Hàm Thanh Thiên linh hồn khí của hắn dính vô số tạp chất lập tức được đám hồn thú thanh lọc, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Lương Việt Hưng như đòi ăn.