Chương 19: Lúng túng Lambo.

Lạc Vào Nhị Thứ Nguyên Thế Giới

Chương 19: Lúng túng Lambo.

Chương 18: Lúng túng Lambo.

- Chết nè! Chết nè! Chết nè!!!

- Ầm ầm ầm ầm...!

- Chết nè! Chết nè! Chết với Lambo nè! Pim! Pim!

- Ầm ầm ầm ầm...!

- Ầm ầm ầm ầm...!

Đứng trên đỉnh cây cột Lambo hai tay không ngừng lấy ra lựu đạn dựa theo mệnh lệnh của Tsuna ném mạnh về phía đám người. Vẻ mặt còn tinh tướng xấu xa cười, kêu gào không thôi.

"Tốt đáng ghét thằng nhóc!" Mọi người tập thể nghĩ.

- Làm tốt lắm Lambo! Tiếp tục! Tiếp tục! Tiếp tục!

Tsuna giọng thúc giục đồng thời không quên lôi kéo tay Kyoko ôm cây cột mang theo Lambo lùi dần về phía sau, cùng đám hộ vệ vòng ngoài của Hibari gắng giữ vững khoảng cách. Cũng còn tốt có anh Ryohei cùng Gokudera ở bên trong đám người đấu đá lung tung thu hút phần lớn sự chú ý (không ngừng có tiếng bom nổ cùng thân người bị đấm bay lên không trung), đám người Tsuna ở bên ngoài quấy rầy uy hiếp bị hoa lệ lệ bỏ qua.

- Chết nè! Chết nè! Chết với Lambo lựu đạn nè! Pim! Pim! Pim!

- Ầm ầm ầm ầm...!

- Chết....

Âm thanh bỗng dưng im bặt.

- Hửm? Làm sao rồi không ném?

Giọng nghi ngờ.

- Lambo... Lambo buồn tè...!

Tsuna: "..........."

"Đậu má! Thằng nhóc phiền phức!"

- Tsuna... Tsuna... Lambo buồn tè!...

- Buồn tè rồi... Tsuna... Làm sao bây giờ?...

Nói mà nước mắt nó rưng rức lưng tròng.

- Kêu cái con khỉ! Nhanh nhanh! Nhanh nhanh trèo xuống!!!

Tsuna vẻ mặt vội vàng kêu lên. Đang đứng ôm cây cột Kyoko tương tự dáng vẻ sốt sắng. Cơ thể theo bản năng vội vàng dịch ra xa. Hai mắt chăm chú ngẩng đầu ngước lên nhìn. Tim đập thình thịch. Đáng chết tên nhóc Lambo vậy mà còn quá chậm chạp ôm cây cột, nức nở khóc không chịu trèo xuống.

- Tsuna... Hức... Hức... Tsuna... Khoá mắc rồi!... Tsuna... Khoá mắc rồi không tháo được!...

- Đệch! Phải chịu đựng biết không! Mau mau xuống đây! Nhanh nhanh! Xuống rồi là có thể đi tè!

Tsuna vừa lên tiếng khuyên, cơ thể vừa theo bản năng lùi ra xa. Quả nhiên...

- Phải... phải... chịu... đựng...

Mới nói xong được một câu...

- Tóc tóc tóc...

- Tè rồi!

Lambo cả người cứng đơ như sét đánh, ngơ ngác nói. Nước chảy một cái gọi là lênh láng mãnh liệt, ướt hết cả cây gậy.

- Aaaaaaa!!!

Kyoko hét toáng lên. Cả người buông tay lùi vội. Cây cột không ai giữ hiển nhiên phải đổ. Chết cái thế nào lại nhằm đúng về phương hướng Tsuna đang đứng mà đổ ập xuống. Kinh hoảng cậu chàng cả người tránh vội.

- Rầm!

Cây cột cùng người đổ thẳng xuống đất. Vốn dĩ cơ thể trên đỉnh cột Lambo theo đó ngã rầm ra đất. Xui xẻo còn bị cây cột đổ ập một cái, đập ngay giữa mặt. Đau điếng!

"Đậu má! 5 tuổi mà còn tè dầm!"

- Phải... phải... chịu... đựng... Hức... Hức...~

Kẻ phiền phức nào đó không nhịn được mất mặt xấu hổ lôi khẩu Bazoka 10 năm ra, giơ súng tự bắn chính mình!

- Bùm!

- Ôi...!

Kyoko giọng kinh hô.

- Lambo lớn?

Tsuna cũng giật nảy mình không kém. Nguyên nhân...

- Lại gặp mặt rồi tuổi trẻ đệ thập. Ừm?... Tại sao chỗ này lại ươn ướt hết vậy?

Lambo lớn khuôn mặt điển trai, tóc xoăn bồng bềnh, ăn mặc áo vét trắng cổ rộng phanh ngực, quần âu trắng. Quần áo bên trên có hoa văn đốm đen tương tự đốm đen da bò. Vừa xuất hiện liền giống như cảm nhận được thứ gì. Miệng theo thói quen chào hỏi, một bàn tay sờ sờ vị trí nước tiểu Lambo nhỏ vừa mới tạo ra, tiếp đó đưa lên mũi ngửi ngửi thử.

Mọi người: "..........."

Tình thế lúng túng vãi~

Mọi chuyện diễn ra cả thảy chỉ trong một khoảng thời gian thật ngắn. Ngay lúc đám người bởi vì hành động vô ý của Lambo lớn làm cho lúng túng vãi. Âm thanh xông lại của đám hộ vệ Hibari hợp thời đến.

- Xông lên! Đánh chết đám người còn lại!!!

- [email protected]%#^*$¥~₫[email protected]/|\^#^$|~

- Nguy rồi! Anh Ryohei và Gokudera đã bị đáng bại.

Nguyên bản trước đó còn không ngừng xuất hiện tiếng nổ cùng bóng người bị đấm bay lên không trung giờ đã biến mất hết. Hai người kia tình thế hiển nhiên là lành ít giữ nhiều. Hơn nữa Tsuna còn nhạy cảm cảm giác thấy, vị trí cây cột mà Hibari đang đứng bên trên hiện giờ cách chỗ hai người kia trước đó hoạt động không xa. Đoán chừng hai người bọn họ cũng là bị Hibari đích thân ra tay nên mới thất bại nhanh như thế. Tình thế hiện tại đã biến thành:

Đội nhà Vongola 3 vs Đội Hibari 463 thành viên.

- Mà khoan đã! Bên chúng ta chủ tướng đã ngã xuống đất rồi! Trận đấu đã kết thúc! Mọi người mau mau ngừng lại đi.

Tsuna giật mình kêu lên. Đáp lại là tựa như cười không cười ánh mắt lạnh nhạt của Hibari ở phương xa còn có đám hộ vệ như trước xông lên.

- Rất đáng tiếc Tsuna! Dựa theo thoả thuận của tôi cùng Hibari! Trận đấu sẽ diễn ra cho tới khi nào tất cả các thành viên của mội bên ngã xuống hoặc Hibari chính miệng nói dừng lại mới thôi. Bởi thế cho nên nếu như cậu không muốn bị bọn họ làm cho nằm viện cả tháng vậy thì cố gầng thắng trận đấu này đi.

Âm thanh quen thuộc của Reborn bất thình lình đúng lúc vang lên giải thích. Bánh đậu xanh! Âm thanh lại vang lên từ loa phát thanh của nhà trường, bản thân Reborn ngược lại không biết đã biến mất đi đâu khiến cho vóin còn mong đợi có thể sử dụng đạn Dying Will của Tsuna chìm xuống đáy cốc.

- Ha ha ha...~ Có vẻ như mọi người đang gặp rắc rối phải không?

"Nó đang cố nói lạc hướng sang chuyện khác." Mọi người trong lòng thầm nhủ.

Lambo lớn: ".........."

- Hừm? Nếu như mọi người đã gặp phải khó khăn... Như vậy thì Lambo tôi liền cố hết sức mà giúp đỡ đi!

Nói và không kịp chờ đợi đám người phản ứng lại liền gắn nhanh lên đỉnh đầu hai chiếc sừng bò nho nhỏ quen thuộc. Khẽ vặn sừng đồng thời hí lên.

- Geer!!!

- Elettrico Cornata (sừng sấm sét)!!!

Đỉnh đầu lấp loé quang mang sấm sét nhằng nhịt xông tới. Thoáng cái liền giống như anh Ryohei cùng Gokudera trước đó bị bao vây ở trong đám đông người. Đồng thời đám hộ vệ đội Hibari cùng bởi vậy ngừng lại xông tới. Mặt dù âm thanh đánh nhau từ bên trong đám người vang lên không ngừng thế nhưng đứng tại vị trí hiện tại của Tsuna cùng Kyoko đã hoàn toàn không thể quan sát biết được tình hình bên trong. Có điều ngay cả anh Ryohei cùng Gokudera khi nãy hợp lực còn không làm nên trò trống gì. Một mình Lambo lớn hiện tại xông lên, Tsuna quyết đoán không có lòng tin.

- Tsuna, chúng ta làm sao bây giờ?

Kyoko giọng lo lắng đặt câu hỏi quen thuộc. Có điều lần này mà...

- Còn phải hỏi! Tất nhiên là... Tẩu vi thượng sách rồi.

Nói xong liền lôi kéo tay Kyoko quay người bỏ chạy thẳng. Thời điểm chạy qua chỗ Kurokawa Hana thậm chí còn tiện tay lôi kéo cô nàng chạy theo.

- Đừng để cho bọn họ chạy! Chia người! Đuổi theo!

Phần phật! Phần phật! Theo mệnh lệnh của Hibari vang lên. Đám người hộ vệ bên dưới lập tức chia ra làm hai nhóm. Một phần tiếp tục chiến đấu với Lambo lớn, một phần còn lại tức thì rầm rầm rầm truy đuổi theo Tsuna ba người. Tsuna ba người thấy vậy liền quá sợ hãi, càng tăng tốc chạy vội.

Chạy chạy...!

- Không xong rồi, Tsuna! Tớ... Tớ không chạy được nữa!

Mới tận dụng một con ngõ nhỏ bỏ chạy thoát khỏi đám người truy đuổi xong, Kyoko trước tiên liền không chịu đựng được. Ngực lên xuống phập phồng không ngừng. Khuôn mặt đỏ bừng bừng giống như trái táo chín. Đáng yêu khiến người ta chỉ muốn cắn một ngụm. Dĩ nhiên! Đã mệt bở hơi tai Tsuna bản thân cũng chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi.

- Hai người chạy tiếp đi! Mình không chạy nữa đâu! Dù sao mình trước đó không tham gia. Bọn họ sẽ không làm gì mình.

Kurokawa Hana cũng đi theo thanh minh. Tsuna hơi ngẫm nghĩ qua cảm thấy cũng có lý, vì vậy liền lập tức buông tay cô nàng ra. Quan trọng nhất là nhìn vẻ mặt tái nhợt bủn rủn thoát lực của đối phương, muốn cô nàng tiếp tục chạy cũng là chuyện không thể nào. So sánh mà nói tuy rằng mặt đỏ bừng bừng, thở dốc không ngừng thế nhưng Kyoko khoẻ mạnh hơn đối phương nhiều. Quả nhiên là có anh trai giống như anh Ryohei có khác. Không mạnh mẽ mới là vô lý. Có điều Kurokawa có thể không sao, thế nhưng còn Kyoko bên cạnh phải làm sao bây giờ? Cũng không thể trông cậy vào đối thủ bởi vì cô nàng là con gái liền không động thủ đi. Còn nếu như tiếp tục chạy... Phải chạy đi đến đâu bâu giờ??? Tsuna nhức đầu.

- Bọn họ ở đây! Tìn thấy bọn họ rồi! Mọi người mau mau lại đây!!!

Ba bốn tay anh chị đột nhiên xuất hiện tại ngõ nhỏ đồng thời hô lên. Có vẻ như đám người kia bởi vì mất dấu ba người Tsuna nên mới chia ra. Có điều vừa chia ra khônh lâu liền đã tìm thấy đám người rồi. Thật đậu má đen! Nói và Tsuna lôi kéo tay Kyoko chạy vội. Đối với việc Kurokawa Hana có thể hay không trách thoát cũng đành chịu. Hơn nữa ngay khi hai người bọn họ vừa chạy được không xa...

- Không... Không xong rồi Tsuna! Tớ... Tớ không... không chạy nổi nữa!...

Kyoko giống như đã thật sự kiệt sức. Tsuna bởi vậy không thể không đi theo dừng lại. Đương nhiên! Thật ra ngay chính bản thân cậu cũng mệt khó mà chạy thêm nổi được bao nhiêu nữa rồi. Mọi người đều biết, sau khi kiệt lực chạy vội xong cơ thể sẽ lâm vào trạng thái rã rời cần thời gian để hồi phục. Muốn một lần nữa chạy ngay rất khó khăn. Có chạy cũng không chạy được xa.

- Chết tiệt! Làm sao bây giờ?

Tsuna bó tay hết cách chửi thề. Đám truy binh đã đuổi sát đít ngay tầm mắt.

- Pằng! Pằng! Pằng!

Quen thuộc tiếng súng nổ. Quen thuộc cảm giác. Liên tục ba phát ba vị trí đầu, chân, tay. Thời gian không gian đối với Tsuna giống như ngừng lại. Quen thuộc cảm giác tiến tới. Hư không! Trống vắng! Lạnh lùng! Không không đãng đãng không một thứ gì có thể ảnh hưởng. Duy nhất chiếu sáng tâm tưởng chỉ còn một suy nghĩ...

- Cho dù có chết... Cũng phải mang theo Kyoko chạy thoát!!!

Tsuna gầm thét lên. Ngọn lửa màu cam đậm Dying Will bùng sáng lên trên trán. Cánh tay giống như có ngàn cân lực mạnh mẽ, trong ánh mắt bất ngờ của Kyoko dễ dàng đưa tay liền một cái công chúa ôm mang lên cô nàng. Giống như có thần trợ, hai chân tưởng như đạp gió mà đi, chạy vun vút. Chạy a chạy...! Trong ánh mắt sững sờ sững sờ lấy của tất cả mọi người, thoáng cái chạy mất hút.

Cùng lúc đó ở một nơi xa xa cách đó trên nóc nhà, thả xuống khẩu súng nhòm trên tay, Reborn khoé miệng nổi lên cười nhạt hài lòng. So sáng với lần đầu tiên chật vật kích hoạt ngọn lửa Dying Will, biểu hiện của Tsuna hiển nhiên đã mạnh lên từng ngày.

- Làm rất tốt Tsuna! Có điều trận đấu này vẫn còn chưa kết thúc ồ.

Tình thế hiện tại là:

Đội nhà Vongola 2 vs Đội Hibari 398 thành viên.

Cổng trường trung học Namimori....

- Hội trưởng! Đã thu thập xong bọn chúng!

Một tên thành viên uỷ ban kỷ luật đi tới từ đầu tới cuối vẫn đang y theo luật đứng trên đỉnh cây cột Hibari cung kính nói. Cách xa xa, anh Ryohei, Gokudera cùng Lambo đã biến trở về khi còn nhỏ thân thể bầm dập bị trói lại tại chỗ. Hibari hơi liếc nhìn qua bị bịt kín miệng vẻ mặt căm tức hai người (Lambo nước mắt rưng rức) sau đó ung dung nhảy xuống đất đồng thời nhàn nhạt giọng phân phó.

- Tốt! Tất cả chia ra tìm kiếm hai tên còn lại. Đặc biệt là thằng nhóc kia! Ta muốn đích thân đối phó nó!

- Đã rõ, thưa hội trưởng.

....

Kết thúc chương 19.