Chương 1: Giấc mộng rồi lão già kì lạ.

Lạc Long Chi Đạo

Chương 1: Giấc mộng rồi lão già kì lạ.

- "Anh ơi mình gặp nhau ở công viên nhé"
Cầm điện thoại lên Hắn thấy dòng tin nhắn được gửi đến từ Nguyệt Hương,nàng là người yêu của hắn,hai người đã tốt nghiệp đại học và chuẩn bị năm sau làm đám cưới.Hắn vừa mỉm cười vừa nhắn lại với nàng.
- "Ừ anh thay đồ rồi ra ngay."
- "Em sẽ đợi anh ở cổng phụ gần ngã tư,anh đi đường cẩn thận nha."
Hắn thay đồ rồi chạy ra ngồi lên con xe Taurus mà bố,mẹ cho hắn để tiện cho việc đi học,hắn chạy như bay ra ngã tư.Khi đến công viên hắn đảo mắt một lượt rồi thấy nàng đang đứng gần cổng phía tay trái,hắn từ từ chạy xe qua khi qua được nửa đường thì thấy nàng chạy ra đẩy hắn ngã xuống bên đường với tiếng kêu thất thanh.
- "Anh Nhân cẩn thận"
Kít,rầm…..
Khi hắn vừa kịp định thần thì nàng đã bị chiếc xe tải tông phải nằm ngay bên cạnh hắn,nàng nắm tay hắn rồi thì thào nói với hắn.
- "Nhân ơi e,..m em yêu anh, anh hãy sống thật tốt nhé."sau đó nàng từ từ nhắm mắt lại.
- "Nguyệt Hương!tỉnh lại đi em,nhìn anh đi này,cấp cứu,gọi cấp cứu đi.
- "Nguyệt Hương!"
- "Nguyệt Hương….!"
- "KHÔNG...."
Hắn bật dậy với hai hàng nước mắt hóa ra lại là giấc mộng này, kể từ hôm đấy mỗi lần chợp mắt là hắn lại thấy giấc mộng này,hắn tắm rửa thay đồ rồi đi ra công viên bước đi từng bước nặng nề bởi lẽ mỗi bước chân thì từng hồi ức đẹp đẽ của hắn và nàng lại hiện về trong tâm trí hắn.Hắn gặp nàng,hắn ngỏ lời yêu nàng,……,rồi sự việc đấy diễn ra.Gia đình nàng cũng không trách gì hắn nhưng hắn không thể tha thứ cho bản thân mình,giá như ngày đó hắn nghe lời nàng cẩn thận xi nhan rồi mới đi qua đường thì mọi chuyện đã không xảy ra.Hắn lại rơi nước mắt.
- Này chàng trai trẻ!
Hắn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là một lão già mặc đồ rách rưới,hắn nhìn lão rồi mở miệng.
- Ông gọi cháu có việc gì không?
- Đã 3 ngày rồi lão chưa ăn gì cậu có thể bố thí cho lão một chút được không.
Hắn cũng 7 h tối rồi hắn chưa ăn gì nên hắn mỉm cười nói với ông lão.
- Được thôi cháu cũng chưa ăn gì hay ông đi ăn cùng cháu đi.Rồi hắn dẫn ông lão đến quán cơm của dì Bảy nơi mà hắn hay ăn cùng nàng.
- phù ăn no quá đi mất,lâu rồi lão chưa được ăn đã như vậy.
"Không no mới lạ ăn liền 5 đĩa cơm còn xin thêm 6 chén cơm thêm cơ mà" hắn vừa nhìn ông lão vừa thầm nghĩ.
Ông lão suy nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Này cậu nhóc.
- Dạ.
- Cậu tên gì ấy nhỉ?
- Dạ cháu tên là An Nhân.
- À Nhân này lão phu xưa nay không ăn không ai bao giờ,đây lão có chút thứ này cậu chọn 3 cái đi.Nói rồi lão lôi từ đâu ra một đống sách mấy miếng ngọc bội và cả đống thứ kì dị khác.
Hắn ngây ngốc nhìn lão.
- Ông ơi cháu không cần mấy thứ này đâu,hay là ông cứ cất lại đi nha.
- Cậu nói vậy là không coi lão ra gì rồi cậu khinh lão già như tôi không cho nổi cậu món đồ nào tốt chứ gì?
- Dạ không cháu làm gì dám.
- không dám,không dám nếu không dám vậy thì lấy 3 món đi.
Hắn cười khổ rút đại 3 quyển sách rồi nhìn ông lão cười cười.
- còn nữa 6 – 5 =1 đây lão tặng thêm cho ngươi chiếc nhẫn này.Vừa nói lão vừa đưa cho hắn 1 chiếc nhẫn.
Cầm chiếc nhẫn trên tay mắt hắn không thể nào rời khỏi được vì hắn đã bị những họa tiết trên chiếc nhẫn mê hoặc.Khi sực tỉnh hắn thử đeo nó thì kì lạ thay nó chỉ đeo vừa ngón giữa đeo xong hắn ngẩng đầu lên chuẩn bị hỏi cái nhẫn này là thứ gì thì lão già đã đi từ khi nào."Thật là một ông lão kì lạ "Hắn thầm nghĩ.Hắn nhét 3 quyển sách vào túi áo khoác,tiến đến quầy hàng tính tiền rồi hắn bước chậm chạp về nhà.
Cạch! hắn mở cửa phòng cởi áo khoác ra rồi tiến thẳng vào chiếc laptop lên youtube bật "Những Ca Khúc Nhạc Phim Trung Quốc Buồn Nhất ll Phần 1" nghe rồi đánh 1 trận lol từ ngày đó chỉ ngoại trừ lúc đi ra công viên thì hắn chỉ biết đâm đầu vào game hắn tạo một đội đấu thường sau đó hắn tìm trận bỗng hắn sực nhớ đến 3 quyển sách mà hắn lấy từ ông lão.Cầm quyển đầu tiên lên hắn đọc nhẩm:
- "Lạc Long quyết. Nhất Đế " hàng chữ được viết bằng tay rất đẹp.Quyển sách nhìn cứ như mới được viết cách đó không lâu vậy.Mở trang đầu tiên ra thì hắn nhìn thấy một tờ giấy rơi ra,nó được viết bằng một ngôn ngữ khó hiểu" $%$%^%^&^&*%#^$$%%^$%#$% " bỗng từng chữ lóe lên kim quang rồi chuyển thành:"Đây là bộ công pháp tu luyện được Lạc Long quân ta tìm thấy ở trong động phủ từ thời thượng cổ khi ta đi ngao du về phương nam để tránh việc vua cha truyền ngôi.Nào ngờ khi về đến phương nam thì ta lại gặp được nàng.Âu Cơ,nàng là một tiên nữ có sắc đẹp tuyệt mỹ và tu vi cao thâm.Ta đã lấy nàng và có được 101 người con,nay ta và nàng quyết định vì mở mang bờ cõi cho con cháu hàng triệu năm sau nên mỗi người đã đem 50 người con,mỗi người đi một phương.Nay ta để lại quyển công pháp này cho con trai cả là Vua Hùng đời thứ nhất mong sao hậu thế có người tu đến tận cùng,vì ta cũng không tài nào có thể ngộ hết được đạo ý trong đó."
khi hắn vừa nhìn vào trang đầu tiên của quyển sách thì quyển sách bỗng hóa thành kim quang bay lên đi vào giữa trán của hắn.Nhất thời trong đầu hắn hiện lên 4 dòng chữ
Ta không lo sầu quá khứ,
Cũng chẳng vọng ước tương lai.
Chỉ cần tâm ta thấu pháp,
Bánh luân hồi cũng ngừng quay.
"Đây chẳng lẽ lại là khẩu quyết tu tiên sao."đắn đo một hồi hắn quyết định bắt chân kiết già lên,lưng thẳng,lưỡi để ở hàm dưới,bàn tay trái để lên bàn tay phải 2 đầu ngón cái khẽ chạm vào nhau theo như những gì mà quyển sách truyền đạt cho hắn,rồi quán 4 câu khẩu quyết kia mỗi câu 8 giây câu đầu hít nhanh mà phải đều, câu hai nén khí ở đan điền, câu 3 thở ra đều êm nhẹ,câu 4 nín thở,cứ như vậy là 1 chu kì.Khi được khoảng 12 chu kì hắn bắt đầu cảm nhận được một luồng khí vô hình đang di chuyển theo một quỹ đạo nhất định trong cơ thể rồi ở phần bụng dưới bắt đầu nóng lên bởi lẽ linh khí đang tích tụ ở đó.Cứ như thế hắn ngồi được khoảng 30 phút thì ngừng lại vì đan điền của hắn quá nhỏ nên không thể hấp thụ thêm được nữa.Hắn cảm nhận được mắt đang sáng dần lên, cơ thể bỗng nhẹ đi,nhưng sự thay đổi này là quá nhỏ chỉ khi hắn để ý thật kĩ mới cảm thấy được.Hắn nhẹ nhàng cầm quyển sách thứ hai lên xem thì hắn thấy "Đan đế Trần Dương tâm quyết" hắn mở ra xem:
- "Quyển sách này là tâm quyết luyện đan của lão phu,không dám xưng là đệ nhất thiên hạ nhưng nếu nói là đệ nhị thì cũng không ngoa khi đã luyện tới đại thành thì tùy tiện vung tay khí cũng luyện thành bảo đan."
-khẩu khí không khỏi quá lớn đi nha ta tuy không biết gì về luyện đan nhưng biến khí thành đan đúng là chuyện khó tin mà.
Bên trong quyển sách có ghi người luyện đan phải là người có cảnh giới nhập khí tầng 3 trở lên vì khi đó linh khí trong đan điền mới đủ để tạo ra nhiệt hỏa luyện đan.Theo sau đó là tên và hình ảnh của hơn 2 vạn loại thảo dược ở các tiên,trung,tiểu thế giới,cộng với 2750 loại tiên linh thảo ở tiên giới.Các kiểu bấm quyết khi luyện đan,kiểu bấm quyết này nhằm làm cho nhiệt hỏa bao quanh lô làm hai lớp di chuyển theo chiều âm dương giúp nhiệt lượng tập trung đều ở lô mà không bị phân tán đi ra ngoài hạn chế tiêu hao linh lực cộng danh sách các loại dị hỏa,ngoại vật hỗ trợ luyện đan….quyển sách này thoạt nhìn chỉ dày bằng quyển vở 96 trang nhưng khi mở ra thì có cảm giác như sẽ lật mãi,lật mãi cũng không thể hết cứ như thể là nó dài vô tận vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu "ta nghĩ có vẻ luyện đan không có đơn giản như trong mấy bộ truyện tiên hiệp rồi riêng nhớ đám thảo dược này cũng đã là cả vấn đề lớn với ta có vẻ khi tu luyện thì trí tuệ của người tu sẽ được tăng cường.Còn không nói đến việc phải là nhập khí tầng 3 mới có thể học luyện đan.Hài tạm thời vẫn là nên cất quyển sách này đi thì hơn"
Khi hắn nói đến đây thì bỗng hoa văn trên chiếc nhẫn ở ngón giữa bất ngờ phát lên ánh sáng mờ nhạt huyền ảo,hắn giật mình:"Chẳng lẽ đây là nhẫn không gian như trong mấy bộ truyện tu tiên trên mạng hay sao" hắn thử làm theo mấy bộ truyện tiên hiệp trên mạng đem linh khí ít ỏi mà hắn vừa luyện hóa được trong đan điền của mình dẫn vào chiếc nhẫn.Phụp một không gian hình lập phương có chiều dài một cạnh khoảng 15m hiện mờ mờ trước mặt hắn.Hắn có thể nhìn thấy được bóng 4 vật mỗi vật ở một góc trong không gian và một vật ở giữa có thể đoán được 2 góc ở phía hắn có 1 thanh kiếm và một vật gì đó nhìn như là chiếc còn 2 ở đối diện thì rất khó mà có thể đoán được.Duy chỉ có 1 khoảng nhỏ ở ngay trước mặt hắn là hiện lên rõ ràng có vẻ linh khí của hắn vẫn chưa đủ để có thể mở ra hoàn toàn cái không gian rộng lớn kia,hắn thở dài rồi ném nhẹ quyển kinh vào khoảng không gian nhỏ trước mặt.
Hắn chợt chuyển mắt về hướng quyển sách còn lại.