Chương 91: Ta cũng là Siêu Phàm

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 91: Ta cũng là Siêu Phàm

Khi sáu mươi tư con rắn phóng đến gần, Phạm Văn Long mới phát hiện tròng mắt bọn chúng loé lên những tia đỏ như máu, cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào vô cùng quỷ dị. Không chút đình trệ, toàn bộ sáu mươi tư con rắn xanh táp đến muốn nuốt chửng Phạm Văn Long.

- Ngươi nghĩ rằng hôm nay còn có thể chà đạp ta như lần đầu sao? Ha ha…! Trần Công Minh, mày mở mắt mà xem cho rõ. Ta cũng là Siêu Phàm.

Phạm Văn Long ngửa mặt hú dài, linh lực bất ngờ bùng nổ, bạo tuôn dào dạt. Tiếng hét tiếng gào xen lẫn tiếng gió, từ trên võ đài vang ra chấn động cả màng nhĩ.

"Ta cũng là Siêu Phàm."

"Ta cũng là Siêu Phàm."

"Ta cũng là Siêu Phàm."

Âm thanh vang như tiếng sấm rền, khí thế cuồng ngạo, tựa hồ chỉ xuất hiện ở bậc cường giả uy chấn thiên hạ.

Không khí trên Hư Vô Phong náo động, đám thành viên Phục Minh hội đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, hỗn loạn thét lên:

- Sao lại thành ra thế này?

Phạm Văn Long vọt lên không trung, thủ pháp kết xuất kỳ dị, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.

Lúc này, ngọn Hư Vô Phong chấn động kịch liệt, nếu ở gần võ đài quan sát sẽ phát hiện không gian như đang bị nén lại, trong từng tấc từng tấc không gian thiên địa nguyên khí quay cuồng hỗn loạn. Thuỷ nguyên tố vô hình vô sắc bỗng ùn ùn đổ dồn về hướng về vị trí của Phạm Văn Long.

- Đệ nhị thức Bá Vương Lâm Thế. Phá cho ta!

Phạm Văn Long miệng quát lớn một tiếng, hai tay vũ động, cương mãnh phách ra một chưởng, chính là đệ nhị thức Bá Vương Lâm Thế trong Long Hổ Thần Quyền.

Dung hợp thuộc tính.

Hắn quyết định sử dụng con bài mạnh nhất của mình, công kích ngoài linh lực hùng hậu còn ẩn chứa năng lượng ba động của Thủy thuộc tính.

Bất ngờ, trên không trung, hư ảnh một đầu cự hổ màu bạc ngưng tụ, mang theo luồng năng lượng và hơi thở cường đại, miệng há lớn lao thẳng vào sáu mươi tư con lục sắc tiểu xà.

Ngao~

Âm thanh gầm rú chấn động màng tai, mang theo khí thế huỷ diệt, tựa hồ một loài hung thú đến từ thời thượng cổ khiến cho lòng người run rẩy.

Bùng.

Bùng.

Bùng~

Gió nổi mây phun, trời đất biến sắc.

Liên tiếp là những tiếng nổ cực lớn vang lên.

Một đường thẳng tiến, đầu cự hổ với lực công phá khủng bố không gì có thể ngăn cản. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, sáu mươi tư lục sắc tiểu xà trở nên nhỏ bé vô lực, vừa va chạm liền nổ tung, tan biến như bọt biển. Thật buồn cười, Vạn Xà Xuyên Tâm cứ đơn giản vậy bị phá tan tành.

Trên cao, vị chấp sự tu vi Xuất Trần hậu kỳ thần sắc rung động. Kinh ngạc qua đi, hắn lẩm bẩm bảo:

- Công kích thật kỳ dị. Rõ ràng là chiêu thức của Thuỷ hệ Linh giả, tại sao giống như quyền pháp của Võ giả? Quá mạnh, thằng nhóc Trần Công Minh xong rồi.

Không ít người đang quan khán đều có suy nghĩ giống như chấp sự. Có điều, không một ai giải thích được bí ẩn bên trong. Phạm Văn Long tại Tây Nguyên cấm địa, nhờ đại cơ duyên mà thành công dung hợp Long Hổ Thần Quyền với Thuỷ thuộc tính. Lúc này, tu vi của hắn đã bước vào Siêu Phàm cảnh giới, linh lực lẫn tinh thần lực tăng mạnh, vậy nên đệ nhị thức Bá Vương Lâm Thế mang khí thế cường đại vô song. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bộc lộ chiêu bài này trước mặt người khác, quả nhiên mang đến hiệu quả chấn nhiếp, khiến ai nấy đều kinh hãi thất sắc.

Bên tai nghe tiếng hổ gầm, Trần Công Minh giật bắn mình, trong con ngươi là vẻ hoảng sợ cực độ. Hắn thấy bản thân mình trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như con kiến hôi giãy dụa phản kháng. Tiếc rằng để thi triển Vạn Xà Xuyên Tâm, bản thân hắn đã tiêu hao hầu như hoàn toàn chân linh khí, lúc này chẳng khác nào đèn dầu sắp cạn.

Trên mặt sàn lắc lư, cát bay đá chạy, Trần Công Minh đến đứng vững còn không xong, làm sao thay đổi được kết cục đã định.

Bồng~

Đầu cự hổ màu bạc hung hăng nện thẳng vào ngực Trần Công Minh, máu tươi bạo tuôn, trực tiếp ném hắn bắn xa một khoảng.

Vào thời khắc này, Trần Công Minh còn đâu bộ dánh tiêu sái ngày nào, trên người quần áo rách bươm, mặt mày xanh như tàu lá.

Trong khi mọi người kinh ngạc trước một thân máu me đầm đìa thì bên trong nội thể, Trần Công Minh cảm thụ có một nguồn năng lượng bá đạo đang tàn phá, quay cuồng chạy loạn khắp mọi ngõ ngách, kinh mạch.

Ùng… Ục…~

- Phụt…!

Lại thêm một ngụm máu phun ra, Trần Công Minh cảm giác toàn thân lạnh lẽo vô lực, giống như bị bỏ vào trong một phiến băng, thống khổ không bút nào tả xiết. Đau đớn giày vò khiến hắn hận không thể chết ngay tức khắc, thoáng cầm cự rồi lăn đùng xuống nền sân đấu, cánh tay ôm đầu hét lên điên loạn.

- AAAAAAA…~

Phạm Văn Long nhẹ nhàng từ trên không đáp xuống, đôi chân chậm rãi cất bước lại gần. Nhìn bộ dáng nhàn nhã, không ai nghĩ rằng hắn vừa đang trong một trận đại chiến quyết liệt.

- Ngươi muốn giết ta sao?

Phạm Văn Long cười gằn một tiếng, vươn tay túm cổ Trần Công Minh nhấc bổng lên.

Nhìn vào ánh mắt chết chóc của đối phương, Trần Công Minh sởn cả da gà, lông tóc dựng đứng. Hắn không cam tâm, một chiêu Xà Kiếm Xuyên Tâm nào kém hơn một kích cực mạnh của Siêu Phàm trung kỳ, vậy mà cũng không làm gì được Phạm Văn Long.

Đây là lần đầu tiên Trần Công Minh nhận ra bản thân đã bị bỏ lại quãng xa. Trong đầu bất giác dâng lên một sự hối hận, nếu biết có ngày hôm nay thì bằng mọi giá hắn phải giết chết Phạm Văn Long, không cho đối phương có cơ hội trưởng thành.

Hô hấp ngày càng khó khăn, Trần Công Minh gồng mình giãy dụa, cố rướn cổ tham lam hít đấy hít để một hơi thật mạnh.

- Không…! Khục, khục…!

Phát hiện Phạm Văn Long không có dấu hiệu dừng lại, quá hoảng loạn, Trần Công Minh cố gắng vùng vẫy. Đây là Hư Vô Phong, là Võ Đài Sinh Tử chiến, mạng sống của hắn lúc này như chỉ mành treo chuông, có thể bị lấy đi bất kỳ lúc nào.

"Đầu hàng".

Vào thời khắc này, trong đầu Trần Công Minh liền hiện lên hai từ đó. Ham sống sợ chết chính là bản chất nguyên thuỷ của con người. Đứng trước bờ vực sinh tử thì một kẻ kiêu ngạo như Trần Công Minh cũng không tránh khỏi cảm giác run rẩy, sợ hãi.

- Hội chủ?

- Hội chủ?

- Phạm Văn Long. Mau mau thả hội chủ ra! Nếu không kết cục của ngươi chắc chắn sẽ rất thảm.

Trước tình huống bất ngờ, đám thành viên Phục Minh nháo nhào la hét, có kẻ còn cố ý buông lời hăm doạ.

- Hưng Yên Phong của chúng ta có một cao thủ như vậy sao?

- Nghe nói, Phạm Văn Long có Thuỷ linh mạch hoàn mỹ, thảo nào khả năng khống chế Thuỷ nguyên tố thật đáng sợ.

Nhiều tân sinh trước giờ còn chưa biết đến Phạm Văn Long là ai, song sau ngày hôm nay, nhất định đây sẽ là cái tên ghi nhớ sâu đậm trong lòng mỗi người.

- Ha ha, Trần Công Minh, ngươi thực sự nghĩ ngươi là vô địch sao? Các ngươi nhìn thấy cả rồi chứ, trên đài là huynh đệ của ta, hắn chỉ cần nhấc tay liền có thể chà đạp thủ lĩnh Phục Minh hội chó má.

Kỳ Quan phấn khích nhảy lên, cười to nói.

Trái ngược với tràng cảnh náo loạn bên dưới, trên đài không khí vô cùng trầm lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Trần Công Minh, cùng với tiếng tim đập lịch bịch hoảng loạn.

- Nói xem, ta có nên tha chết cho ngươi không?’

Nhìn thẳng vào Trần Công Minh, Phạm Văn Long không nhanh không chậm nói ra một câu.

- Khụ… Khụ… Ta.. ta…muốn…đ…

Tuy đầu óc hỗn loạn song những diễn biến xung quanh Trần Công Minh vẫn mơ hồ cảm nhận hết thảy, trong lòng rất rõ ràng, với những ân oán từ trước đến nay thì Phạm Văn Long nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Hắn khó khăn mở miệng, chỉ cần lên tiếng đầu hàng thì vị chấp sự sẽ lập tức can thiệp cho dừng trận đấu. Cơ mà cái ý nghĩ đó sao thoát khỏi con mắt tinh tường của Phạm Văn Long. Ban phát cơ hội cho kẻ thù chính là ngu ngốc với bản thân. Đôi tay hắn rắn chắc như gọng kìm, từ từ siết chặt.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, một tiếng quát vang dội khắp bốn phương tám hướng, chân trời có một chùm sáng lao đến, đồng thời một luồng công kích bất ngờ từ xa bắn thẳng về hướng võ đài.

Nguồn công kích phá toái hư không, không khác gì sóng thần bạo nộ, năng lượng ba động là vô cùng khủng bố.

Phạm Văn Long cảm ứng cực nhạy, thấy một sự nguy hiểm trí mạng đang ập đến, trong đầu mơ hồ phỏng đoán nhân vật đang đến là viện binh của Trần Công Minh, khoé miệng nhếch cười gian tà, liền đưa ra quyết định.

Phanh.

Tâm thần vừa động, Phạm Văn Long thẳng thắn tung ra một đòn Đơn Đả Độc Cước nện thẳng vào ngực Trần Công Minh, cùng lúc thân hình cực nhanh đã biến mất, bỏ lại một mình Trần Công Minh đơn độc trên võ đài.

Trần Công Minh đau đến nổ đom đóm, toàn thân mềm oặt như cọng bún, sau quá nhiều chống đỡ, rốt cuộc ngất xỉu ngay tại đương trường.

- Khốn kiếp!

Rất nhanh, một gã thanh niên lăng không bay đến, không sai, chính là người vừa xuất thủ. Nhìn thấy hành động của Phạm Văn Long, gã phẫn nộ gào lớn một tiếng, vũ động đôi tay, luồng công kích tức thì thay đổi phương hướng, chếch về một góc xa võ đài, nổ ầm vang.

Gã thanh niên lạ mặt mau lẹ đáp xuống, nhanh chân bước đến đón đỡ Trần Công Minh, sau một hồi kiểm tra mới phát hiện đan điền của hắn đã bị vỡ nát, tuy không chết song chân chính trở thành một phế nhân, từ nay về sau không còn khả năng tu luyện.

Hồi lâu, gã hướng mắt nhìn lên không trung, cặp mắt ngầu đục như con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống Phạm Văn Long.

- Giỏi lắm! Ngay cả người của họ Trần mà ngươi dám xuống tay độc ác như vậy.