Chương 88: Đã đến lúc

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 88: Đã đến lúc

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời vừa ló dạng, không khí trên đỉnh Hưng Yên Phong liền trở nên huyên náo dị thường, ai nấy đều thức dậy thật sớm, đình chỉ tu luyện.

Sau lời ứng chiến ngày hôm qua, thành viên của Phục Minh hội cố tình loan báo tin tức, bởi vậy hết thảy mọi người có ai mà không rõ hôm nay chính là ngày Phạm Văn Long cùng Trần Công Minh quyết chiến sinh tử.

Đông đảo môn sinh rục rịch di chuyển, dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống đến một địa phương gọi là Hư Vô Phong, cũng chính là nơi xây dựng Võ Đài Sinh Tử.

Hư Vô Phong, cái tên này do Thánh Viện cố tình sắp đặt với hi vọng sau mỗi trận chiến, dù kết quả thế nào thì mọi ân oán sẽ chân chính chấm dứt, tan biến vào cõi hư vô. Nói cho cùng, mỗi môn sinh đều là máu thịt của Thánh Viện, nếu có thể hoà giải vẫn là biện pháp tốt nhất.

Ngày thường Hư Vô Phong vốn rất vắng vẻ, yên tĩnh, nhưng hôm nay, khu vực võ đài trở nên ồn ào, đông đúc. Đứng ở đây hầu hết đều là giới tân sinh trên ngọn Hưng Yên Phong, ngoài ra còn lác đác một vài khuôn mặt xa lạ tu vi không thấp, xem chừng là môn sinh khoá trên, thấy có náo nhiệt nên thuận tiện tham gia.

Tại một góc không gian, xuất hiện hai thân ảnh, chính là Trịnh Hoàng Phúc và Văn Hưng, là hai tồn tại đỉnh cao trong giới tân sinh, thực lực đã đạt đến Siêu Phàm trung kỳ, sắp sửa trùng kích vào Siêu Phàm hậu kỳ cảnh giới.

Quan sát tình huống một vòng, Văn Hưng quay sang nhìn Trịnh Hoàng Phúc, nói:

- Ngươi nói xem, kết quả hôm nay sẽ như thế nào?

Khuôn mặt Trịnh Hoàng Phúc đen xì, khẽ chau mày, vốn hắn không thích tham gia loại chuyện vô bổ này, có điều bị cái tên nhiều chuyện Văn Hưng nằng nặc kéo đi nên trong lòng đang rất buồn bực.

- Ta không quan tâm. Kết quả này không liên can gì đến ta.

Nghe kiểu trả lời khô khốc của hắn, Văn Hưng không lấy làm phật ý, nheo mắt cười nói:

- Ta nói ngươi là con ma điên, suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào tu luyện. Giới tân sinh năm nay của chúng ta rất náo động, đừng nên uổng phí tháng năm thanh xuân như vậy chứ?

Ở một nơi, hơn trăm thành viên Phục Minh hội xúm đông xúm đỏ, nổi bật trong đó là thân ảnh của Trần Công Minh.

Hôm nay, hắn diện y phục màu vàng, hoạ tiết cầu kỳ, thực là vô cùng bắt mắt, thu hút mọi ánh nhìn.

- Hội chủ! Mọi thủ tục đều đã đăng ký thành công. Chỉ cần Phạm Văn Long xuất hiện liền có thể bắt đầu rồi.

Khẽ lạnh nhạt gật đầu, Trần Công Minh lim dim đôi mắt, điệu bộ căn bản như không mấy bận tâm.

Từ lần đầu nhìn thấy Phạm Văn Long trong ngày chiêu sinh, Trần Công Minh đã sinh ra một tia áp bức khó tả, cho đến hiện tại thì mâu thuẫn giữa hai bên ngày một lớn, hận thù chất chồng như núi. Thời gian trôi đi, sự trưởng thành quá nhanh của Phạm Văn Long khiến cho Trần Công Minh luôn có cảm giác bất an.

Đối với trận chiến sắp sửa diễn ra, trong lòng Trần Công Minh rất tự tin, chính là hôm nay, hắn sẽ nghiền nát thằng nhãi ranh Phạm Văn Long, thậm chí còn muốn kết liễu mạng sống đối phương. Đó cũng là nguyên nhân mà hắn cố tình ước định Phạm Văn Long bằng một trận đánh trên ngọn Hư Vô Phong. Thánh Viện có quy định, một khi môn sinh đã bước lên Võ Đài Sinh Tử thì phải chấp nhận mọi hậu quả, ngay cả trưởng lão cũng không thể can thiệp đến.

Ban đầu Trần Công Minh không nắm chắc Phạm Văn Long sẽ đáp ứng, còn cho rằng hắn sẽ tìm một cái cớ né tránh. Đối với tu vi của Phạm Văn Long, trong Thông Thiên Tháp, Trần Công Minh đã chứng kiến qua, tuy có cường hãn hơn người đồng giai cấp bậc song vẫn còn thua kém bản thân hắn một khoảng cách rất xa. Lần này Phạm Văn Long không biết trời cao đất dày lại dám ứng chiến, chính là tự động vác xác đến nộp mạng, là một cơ hội không thể tuyệt vời hơn.

Xung quanh, những thành viên Phục Minh mồm năm miệng mười, nhân dịp này liền tung hô hưởng ứng.

- Hội chủ! Người nhất định một chiêu nghiền nát cái tên nhóc khốn kiếp đó.

- Hội chủ hiện đã là Siêu Phàm sơ kỳ, cách trung kỳ một khoảng rất gần, thằng oắt con Phạm Văn Long đó có tiếp nổi nửa chiêu hay không còn chưa rõ đó. Hắc hắc…!

- Đúng rồi! Nghe nói có nhiều người còn đang đánh cược với nhau đó. Giữa hội chủ và Phạm Văn Long, ăn chia theo tỉ lệ chiến thắng lần lượt là hai phần và tám phần.

- Con bà nó. Cao đến vậy sao? Theo ta thấy chỉ là một và chín thôi. Khặc khặc…!

- Nhưng sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng Phạm Văn Long? Liệu hắn có thực sự đến hay không?

- Hắn không đến chứng tỏ là con rùa rụt cổ, từ nay về sau trong nội viện đừng mong ngóc đầu lên được. Hắc hắc…!

Trần Công Minh trong vòng tung hô của đồng bọn, đôi mày dãn ra, cảm giác cực kỳ hưởng thụ.

Đến giờ ngọ, trên sân võ đài do nham thạch màu xanh cấu thành bất ngờ xuất hiện một thân ảnh, là một người đàn ông tuổi chừng ngoài bốn mươi, tu vi bất phàm, dường như đã đạt đến Xuất Trần hậu kỳ cảnh giới, nhìn qua trang phục liền đoán biết là một vị chấp sự Thánh Viện.

- Đã đến giờ. Môn sinh thách đấu và ứng chiến lập tức bước lên đài.

Hơn ngàn con mắt hướng về võ đài nhìn trông, chỉ thấy một thân y phục màu vàng hoa lệ nhảy lên, đích thị là Trần Công Minh, tu vi Siêu Phàm sơ kỳ cảnh giới.

- Đệ tử Trần Công Minh, tân sinh trên Hưng Yên Phong ra mắt tiền bối.

Vị chấp sự Xuất Trần hậu kỳ nhàn nhạt lướt nhìn, không biểu hiện nhiều, thoáng sau, cau mày nói:

- Sao chỉ có một? Người còn lại đâu?

Nghe hỏi, Trần Công Minh trong lòng bực bội, thầm bảo không lẽ Phạm Văn Long thực sự không dám đến hay sao?

Rất nhanh, vây quanh võ đài, đám đông quan khán tức thì nổ ra một tràng xôn xao.

- Con bà nó! Phạm Văn Long không phải sợ quá mà chạy mất dép rồi đó chứ?

- Hừm! Ta thấy hắn chỉ là mạnh miệng đáp ứng mà thôi, lá gan cỏn con làm sao dám sinh tử đối chiến?

- Định mệnh! Làm cho chúng ta uổng công đi một chuyến, thật là mất thời gian.

Những thanh âm phẫn nộ liên tiếp vang lên, những thành viên trong Phục Minh hội còn không tiếc lời châm chọc, đả kích mạnh mẽ Phạm Văn Long.

- Ha ha…! Để mọi người đợi lâu rồi. Không phải ta đã đến rồi hay sao?

Đúng lúc này, bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời ngay sau đó, ba thân ảnh xuất hiện, bao gồm hai nam, một nữ. Đi đầu là một thanh niên áo xanh, diện mạo anh tuấn bất phàm, đặc biệt là ánh mắt lấp lánh có thần.

Nhìn thấy Phạm Văn Long cuối cùng cũng chịu lộ diện, mọi người thở phào một hơi, riêng bản thân Trần Công Minh loé lên một luồng lệ mang độc ác.

Phạm Văn Long quay sang nhìn người huynh đệ Kỳ Quan cùng Ngọc Duyên muội, nhẹ nhàng bảo:

- Hai người đợi ta một lát. Đã đến lúc ta thu nợ thằng Trần Công Minh này rồi.

Kỳ Quan vỗ vai huynh đệ, không khách khí nói:

- Ngươi cũng đừng chủ quan, cẩn thận một chút, nếu không địch lại chỉ cần đầu hàng liền không sao hết.

Sóng vai cùng Kỳ Quan, Ngọc Duyên nhanh miệng cổ vũ:

- Long đại ca cố lên! Muội tin đại ca sẽ chiến thắng.

Phạm Văn Long khẽ gật đầu, sau đó, chân đạp nhẹ xuống đất, thân hình vẽ lên một đường vòng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống ngay trung tâm võ đài.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt vị chấp pháp khẽ loé lên một tia khác thường, song rất nhanh đã biến mất.

- Đệ tử Phạm Văn Long. Xin ra mắt tiền bối.

Vị chấp sự quan sát kỹ càng Phạm Văn Long hồi lâu, từng nghe nói, vì tên nhóc Phạm Văn Long này mà Cao Thăng trưởng lão và Lê Châu trưởng lão căng thẳng đối đáp ngay trong Thánh Điện.

Hắn tò mò liền thả thần thức kiểm tra, rất nhanh, thần sắc khẽ động, dường như có sự phát hiện nào đó.

- Được rồi! Hai ngươi đã đồng ý đối chiến tại đây hẳn là cũng hiểu rõ nguyên tắc do Thánh Viện đặt ra. Trên Võ Đài Sinh Tử này các ngươi có thể tuỳ ý thi triển thủ đoạn, nếu vô tình bị đối thủ đánh chết chỉ trách các ngươi xui xẻo mà thôi. Tuy nhiên, một khi lâm vào thời khắc nguy hiểm, chỉ cần ứng tiếng đầu hàng ta sẽ lập tức can thiệp cho dừng trận đấu. Nếu kẻ nào bất chấp xuống tay, theo môn quy liền bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thánh Viện.

Vị chấp sự quét mắt nhìn hai người Trần Công Minh và Phạm Văn Long, khí tức Xuất Trần hậu kỳ bá đạo phóng xuất, rõ ràng mang ý tứ cảnh cáo.

- Hừm! Thánh Viện vừa trải qua kiếp nạn long tộc, các ngươi là môn sinh không chăm chỉ tu luyện lại kéo nhau đến đây gây náo loạn. Thật là không có chút tiền đồ! Bây giờ ta hỏi lại lần cuối cùng, có ai muốn rút lui hay không?

Đứng trước tồn tại Xuất Trần hậu kỳ, bản thân Trần Công Minh thu bớt vẻ kiêu ngạo thường ngày, chắp tay nói:

- Giữa đệ tử và hắn khó mà hoà giải. Đệ tử xin giữ nguyên quyết định. Xin tiền bối thành toàn cho.

Phía bên kia, Phạm Văn Long cũng bình tĩnh nói:

- Đệ tử không có ý kiến.

Vị chấp sự trong lòng không hiểu vì sao hai thằng nhóc môn sinh Siêu Phàm quan hệ xung đột lại nghiêm trọng đến bước này, có điều chức trách bản thân hắn không thể can thiệp vào quyết định của môn sinh, liền phất tay lạnh nhạt nói:

- Vậy bắt đầu đi.

Nói đoạn, thân hình vị chấp sự Xuất Trần hậu kỳ lăng không bay lên, rồi đáp xuống một vị trí trên cao, từ nơi đây, mọi diễn biến trên sân đấu thu cả vào trong mắt.

Giờ phút này, Phạm Văn Long và Trần Công Minh hai người phân biệt đứng ở mỗi bên võ đài.

Phía dưới, lúc này đã tụ tập một đám đông đến hơn ngàn người, đa phần đều là tân sinh trên Hưng Yên Phong tham gia náo nhiệt. Một truyền mười, mười truyền trăm, tỷ lệ cá cược ngày một sôi nổi, chỉ riêng cái danh hào hội chủ Phục Minh hội của Trần Công Minh cũng đủ hấp dẫn người ta rồi.

Đứng trên võ đài, Trần Công Minh nhìn thấy đám người phía dưới huyên náo dị thường, không khỏi trên mặt cũng có một chút hưởng thụ sảng khoái.

- Hôm nay ta và Phạm Văn Long cùng nhau quyết chiến. Dù kết quả thế nào cũng do bản thân tự chuốc lấy, không liên can đến ai. Mọi người xin làm chứng cho chúng ta.

Trần Công Minh cố tình cao giọng nói, phong thái đường hoàng, một chút mất bình tĩnh cũng không có, hắn rất thích thú với cảm giác được mọi người tung hô.

Ánh mắt Trần Công Minh tự tin quét nhìn khắp nơi, nhiều thiếu nữ vô tình bắt gặp, đỏ mặt thẹn thùng, lập tức liệt hắn vào danh sách bạch mã hoàng tử.

Ở vị trí nhóm thành viên Phục Minh hội, ngay tức khắc vang lên một loạt tiếng khen ngợi và hoan hô. Phạm Văn Long ngược lại cũng có một nhóm người ủng hộ, ngoài những người quen biết, một số môn sinh vốn bất mãn với hành vi của Phục Minh hội cũng âm thầm quay sang cổ vũ cho hắn. Chỉ là, vì e ngại thanh thế của Phục Minh nên không mấy ai công khai ngoài mặt.

Chứng kiến kiểu cách màu mè của Trần Công Minh, Phạm Văn Long cũng chẳng buồn để ý, lạnh nhạt nói:

- Đàn ông quân tử, mưa thì mưa luôn đi, sấm chớp làm gì?