Chương 87: Võ Đài Sinh Tử

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 87: Võ Đài Sinh Tử

Vừa hay, trong toà kim tự tháp trung tâm có một bóng người nhảy vọt ra, uốn lượn vài vòng trên không trung rồi đáp xuống, chân khẽ chạm đất, nhẹ nhàng như một chiếc lá.

Mọi người vội hướng mắt nhìn trông liền nhận ra nhân vật vừa xuất hiện, chính là Trần Công Minh, thủ lĩnh của Phục Minh hội.

- Hội chủ.

Gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn vốn đang bị Phạm Văn Long dọa cho sợ vỡ mật, khi nhìn thấy Trần Công Minh thì trong lòng nhẹ nhõm, như người sắp chết đuối vớ được cọc, vội vàng nhanh chân chạy đến hành lễ, rồi mau lẹ lui về phía sau.

Nhìn tràng cảnh khó coi của những thành viên trong hội, không ít kẻ đang rên la thảm thiết, Trần Công Minh hơi chau mày, khí tức bá đạo phóng xuất, gằn giọng nói:

- Đúng là một lũ phế vật. Cút hết về cho ta!

Đám thành viên Phục Minh biết tính khí độc đoán của Trần Công Minh, một khi hắn nổi cơn tam bành thì kết cục rất là khủng khiếp, vội nén nhịn cơn đau, ba chân bốn cẳng lết ra khỏi phạm vi cuộc chiến.

Đối diện, trước sự xuất hiện của Trần Công Minh, sắc mặt Phạm Văn Long không nhiều biến hoá, chỉ là trong ánh mắt loé lên một tia ngạc nhiên, bởi vì đôi bàn tay của Trần Công Minh vốn dĩ bị Cô Lâu Đao Thú trong tầng thứ ba Thông Thiên Tháp huỷ hoại lớp da thịt, không rõ hắn đã dùng phương pháp nào mà lúc này hoàn toàn lành lặn.

Thần thức vừa đảo, Phạm Văn Long liền nhận ra tu vi của Trần Công Minh gần như chạm đến đỉnh Siêu Phàm sơ kỳ, chuẩn bị tấn cấp trung kỳ. Tính thời gian giải đấu Tân Vương đến nay, mới trải qua gần hai tháng ngắn ngủi, Trần Công Minh tăng tiến một mạch từ Nhân Vực đỉnh phong tu luyện đến bước này xem ra thiên phú cũng thuộc dạng cực cao. Cơ mà, Phạm Văn Long không hề sợ hãi, bản thân hắn cũng chân chính bước vào Siêu Phàm sơ kỳ rồi, cùng với những quân bài ẩn giấu, Phạm Văn Long tin tưởng mười phần có thể đối phó với "con chó điên" Trần Công Minh này.

Không bình tĩnh như Phạm Văn Long, cách đó không xa, Trần Công Minh trong lòng cực kỳ bực bội, vừa rồi thần thức kiểm tra kỹ càng hồi lâu cũng không cách nào phát hiện tu vi thực sự của đối phương. Xung quanh thân thể Phạm Văn Long như có một tầng linh khí lờ mờ dao động, thần thức của Trần Công Minh vừa chạm liền bị đánh bật trở lại, căn bản không thể tiến đến dò xét.

Điều này cũng không có gì là kỳ quái, Phạm Văn Long lúc này đã tấn cấp Siêu Phàm sơ kỳ, còn tu luyện thành công tầng thứ hai Cửu Chân Tinh Thần, vậy nên tinh thần lực hùng hậu gấp mấy lần đồng giai cảnh giới, một Võ giả như Trần Công Minh làm sao sánh nổi, muốn che giấu tu vi là cực kỳ dễ dàng.

Trần Công Minh tuy trong đầu nghi hoặc song rốt cuộc vẫn không đặt đối phương vào mắt, lại nghĩ đến chuyện bị ăn quả đắng nặng nề trong tay Phạm Văn Long, hắn cười gằn một tiếng, cố tình lớn giọng nói:

- Phạm Văn Long ngươi nếu có bản lĩnh, Trần Công Minh ta muốn cùng ngươi giải quyết ân oán tại Hư Vô Phong. Ngươi có dám ứng chiến không?

Lời hắn vừa dứt, thanh âm vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên Hưng Yên Phong, toàn bộ môn sinh tức thì nổ ra một trận ồn ào, huyên náo.

- Cái gì? Trần Công Minh bị chọc giận đến phát điên rồi sao?

- Ha ha… Có gì lạ đâu. Hắn muốn quyết một trận thư hùng cùng Phạm Văn Long đấy mà. Ta nghe nói trong giải đấu Tân Vương, Phạm Văn Long gây không ít phiền toái cho hắn đó.

- Nhưng mà Phạm Văn Long mới có ở Nhân Vực, làm sao có khả năng đối chiến tay đôi cùng Trần Công Minh?

- Hắc hắc… Giới tân sinh chúng ta thật náo nhiệt, càng ngày chơi càng lớn rồi.

- Con mẹ nó. Phạm Văn Long này ngày trước lấy tu vi Nhân Vực cấp mười bốn đã khiến cho Phục Minh Hội gà bay chó chạy. Nghe nói bây giờ đã chạm chân đến Nhân Vực đỉnh phong, thực lực tăng mạnh. Phen này quẩy nhiệt tình lên mới vui chứ. Hà hà…

Một gã nam sinh nắm chặt tay, phách ra một chưởng vào khoảng không, tiếc hận nói:

- Đám thành viên Phục Minh hội đều là dạng lưu manh, nếu ta có đủ thực lực thì cũng muốn dạy dỗ bọn chúng một trận.

- Đậu xanh, lấy cái cảnh giới Nhân Vực cấp mười ba ruồi muỗi của ngươi mà cũng dám mạnh miệng vậy sao? Coi chừng tai bay vạ gió, đến tai Trần Công Minh thì sống không yên đâu.

- Hừ! Đám bọn chúng cũng chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Rõ ràng, thanh danh của Trần Công Minh và hội Phục Minh của hắn trong giới tân sinh vô cùng xấu xí, ngoài ra bọn họ vẫn chưa biết rõ tu vi của Phạm Văn Long đã tấn cấp lên Siêu Phàm sơ kỳ.

Phạm Văn Long lần đầu vào nội viện mới chỉ có tu vi Nhân Vực cấp sáu, trải qua vài tháng ngắn ngủi đạt đến Siêu Phàm. Tốc độ tu luyện như vậy quá là doạ người nên không một ai nghĩ đến.

Trong góc xa xa, một nhóm môn sinh nhân số chừng bảy, tám người đang chú mục quan sát động tĩnh, một gã không nhịn được liền quay sang đồng bạn dò hỏi:

- Hư Vô Phong là địa phương nào? Sao ta chưa từng nghe qua.

Một gã dường như hiểu biết hơn, cười khinh bỉ, nhếch miệng bảo:

- Cái đồ gà mờ. Ngay cả Hư Vô Phong cũng không biết sao? Đó chính là địa phương nổi danh trong Thánh Viện, có xây dựng một võ đài truyền gọi là Võ Đài Sinh Tử, dành cho những môn sinh giải quyết ân oán cá nhân.

Gã nam sinh khẽ giật mình, liền hỏi ngay:

- Võ Đài Sinh Tử? Chẳng lẽ là giao tranh không màng sống chết sao?

- Hừ! Thánh Viện đặt ra quy tắc, một khi môn sinh có ân oán sâu nặng không thể giải quyết, tránh trường hợp ám toán hãm hại nhau liền xây dựng lên Võ Đài Sinh Tử. Đúng như tên gọi, trước khi thi đấu, đôi bên cần ký kết giấy tờ sinh tử, nếu như có một kẻ xui xẻo bỏ mạng thì cũng tự do bản thân chuốc lấy, không liên can gì đến người khác. Tuy nhiên, nếu trong trận chiến chỉ cần một trong hai bên chấp nhận đầu hàng thì cuộc đấu sẽ lập tức dừng lại. Tất nhiên, Thánh Viện sẽ cử ra chấp pháp giám sát mọi động tĩnh của đấu trường, phòng trừ trường hợp môn sinh phá bỏ nội quy.

Nghe đồng bạn giảng giải một hồi, gã nam sinh mới vỡ lẽ, gật đầu bảo:

- Hoá ra còn có chuyện như vậy. Không biết tên nhóc Phạm Văn Long có dám ứng chiến hay không?

- Ha ha… Ta thấy hẳn là không dám đâu. Nghe nói cách đây ít ngày hắn còn ở đỉnh giai Nhân Vực, trên người vô số thủ đoạn song để chiến đấu sinh tử với Trần Công Minh thì ngay cả một thành cơ hội cũng không có.

Ngừng lại giây lát, hắn mới bảo:

- Bình thường chỉ có các môn sinh cấp bậc Xuất Trần, Phá Không trở lên mới áp dụng biện pháp cực đoan này. Lần này Trần Công Minh muốn làm náo động đây.

Trong nhóm, một thiếu nữ dáng cao mày sáng che miệng cười duyên, nói:

- Có lẽ lần trước bị Lê Châu trưởng lão cảnh cáo nên Trần Công Minh không dám làm loạn. Duy chỉ có biện pháp này là tốt nhất, là lựa chọn của môn sinh, cho dù là trưởng lão, đường chủ Thánh Viện không đồng ý thì cũng không cách nào can thiệp.

Lời thách chiến của Trần Công Minh thoáng như một trái bom, oanh tạc mọi tấc không gian trên Hưng Yên Phong.

Trên khoảnh sân, Phạm Văn Long cũng bị làm cho bất ngờ, hắn từng đọc qua tư liệu về Hư Vô Phong trong thư viện, trong đầu rất nhanh liền hiện lên một cỗ thông tin về Võ Đài Sinh Tử.

Thấy Phạm Văn Long im lặng không đáp, Trần Công Minh còn cho rằng bản thân hắn đang sợ hãi, liền cười mỉa mai bảo:

- Sao nào? Nếu ngươi không dám chỉ cần cúi đầu lạy ta ba vái, mọi ân oán ta liền có thể bỏ qua.

Bỏ qua? Trần Công Minh là con người thế nào Phạm Văn Long còn không hiểu rõ hay sao. Hắn cười lạnh, không đặt lời nói kia vào tai.

Trong khi mọi người còn đang hăng say bàn luận, phỏng đoán xem Phạm Văn Long sẽ quyết định ra sao thì thanh âm quyết đoán của hắn đã vang lên:

- Võ Đài Sinh Tử chiến sao? Có gì không dám! Phạm Văn Long ta đáp ứng.

Nghe khí phách của Phạm Văn Long, Trần Công Minh hơi giật mình, song rất nhanh liền lấy lại sự bình tĩnh vốn có, vung tay đường hoàng bảo:

- Ha hả! Tốt lắm! Giờ này ngày mai gặp nhau tại đấu trường. Hi vọng ngươi đừng có thấy sợ mà bỏ trốn.

Dứt lời, thân hình Trần Công Minh nhẹ nhàng di động như một cơn gió, không lâu sau liền biến mất.

Đêm xuống.

Trên Hưng Yên Phong, tại căn nhà rách nát, thân ảnh Phạm Văn Long cùng Kỳ Quan hiện lên.

Diễn biến trong ngày hôm nay chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp mọi nơi, Kỳ Quan trong lòng lo lắng nói:

- Long huynh đệ! Ngày mai quyết chiến, liệu ngươi nắm chắc mấy thành? Ta nghe nói Võ Đài Sinh Tử không giống sân thi đấu bình thường, nhiều trường hợp từng xảy ra án mạng.

Phạm Văn Long cười cười, biết rằng người huynh đệ đang suy nghĩ cho mình liền trấn an nói:

- Ngươi yên tâm. Với bản lĩnh của Trần Công Minh hiện tại đã không còn là đối thủ của ta. Ngày mai, mọi ân oán sẽ được giải quyết, cũng là thay ngươi trả món nợ ngày trước.

Nghe giọng điệu của Phạm Văn Long bình thản như không, Kỳ Quan ánh mắt vụt sáng, kích động nói:

- Đậu xanh rau má! Ngươi đã tấn cấp Siêu Phàm thật sao?

Phạm Văn Long khẽ cười, không muốn quá đả kích người huynh đệ, nhẹ nhàng đáp:

- Cũng là may mắn thôi.

Nhảy dựng lên, tay đập cái "bốp" vào mặt bàn, Kỳ Quan cười ha hả nói:

- Ha ha… Tốt quá! Ta chờ đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.

Bỗng nét mặt thay đổi, Kỳ Quan nhìn gian xảo bảo:

- Đúng rồi, chút nữa thì quên, vài ngày trước Tố Uyên có ghé qua chỗ ta, trông bộ dáng xem chừng rất là lo lắng cho ngươi đó. Hắc hắc…!

Nghe xong, Phạm Văn Long tâm thần hơi xao động, cũng không rõ đang suy nghĩ điều gì. Lâu sau, hắn cười bảo:

- Ngươi đừng suy diễn lung tung. Giữa ta và nàng ấy không có chuyện gì hết, chỉ là chút khúc mắc ở ngoại viện mà thôi.

Kỳ Quan nhìn vẻ mặt bình phàm của Phạm Văn Long, biết rằng hắn không giấu diếm mình, song vẫn cười đểu cáng bảo:

- Đó là suy nghĩ của bản thân ngươi thôi. Còn trong lòng Tố Uyên như thế nào thì khó nói lắm, hà hà…!

Bất chợt nhớ đến một chuyện, thần sắc Kỳ Quan trở nên nghiêm túc:

- Ta nghe nói Thánh Viện không lâu sau sẽ chính thức tuyển chọn thân truyền đệ tử trong lứa tân sinh. Với tư chất như ngươi phỏng là sẽ có nhiều cơ hội.

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Phạm Văn Long liền nhớ đến Lê Châu trưởng lão, nửa năm trước, trong kỳ chiêu sinh nội viện bản thân hắn đã đáp ứng Lê Châu về việc thu nhận đệ tử thân truyền.

Về việc này, Phạm Văn Long không quá lo lắng, liền xua tay chuyển sang chủ đề mới:

- Chuyện của ngươi và Duyên muội thế nào rồi?

Nghe nhắc đến người thương, Kỳ Quan bộc phát vẻ lưu manh, cười khà khà nói:

- Còn thế nào được nữa. Gạo đã nấu thành cơm, nếu không ăn thì thật là có lỗi với song thân phụ mẫu.