Chương 86: Xuất quan

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 86: Xuất quan

Hưng Yên Phong.

Trung tâm khu vực dành cho môn sinh, trong tầng thứ sáu của toà kim tự tháp, tại một không gian ngăn cách với thế giới bên ngoài hiện lên một thân ảnh ma mị, mi mục thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần.

Người này trong giới tân sinh được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân, đích thị là Dương Hoàng Yến đại danh đỉnh đỉnh.

Lại nói, sau khi trở về nội viện, trải qua quá trình điều dưỡng, thương thế trên người Dương Hoàng Yến cho đến nay đã hoàn toàn khôi phục.

Vào lúc này, nàng đang ngồi bắt quyết, hơi thở đều đều, xung quanh người là một cỗ linh lực cường đại khếch tán. Nếu Phạm Văn Long có mặt, hẳn là sẽ kinh ngạc vô cùng, khí tức của nàng so với vài ngày trước đã cao hơn nhiều, chân chính chạm đến Siêu Phàm đỉnh phong, chỉ còn kém một bước sẽ vươn lên Xuất Trần cảnh giới.

Tu luyện hồi lâu, mí mắt Dương Hoàng Yến thoáng lay động, rồi chầm chậm mở ra, trong con ngươi đen lánh là một cỗ khí thế lạnh lẽo, vô tình.

Thở ra một ngụm trọc khí, Dương Hoàng Yến liền đảo tay một cái, tức thì trước mắt xuất hiện một chiếc vòng ngọc màu xanh. Ngắm nhìn kiện pháp bảo trung đẳng Bích Thuỷ Hoàn, bất ngờ đôi môi anh đào Dương Hoàng Yến khẽ động, vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ, nếu mà có nam nhân nào chứng kiến cảnh này, không bị ngẩn ngơ, si ngốc mới là lạ.

Hưng Yên Phong.

Ở một góc xa, căn nhà rách nát, một nam hai nữ đang ngồi bên trong, bao gồm Kỳ Quan huynh đệ, bên cạnh là Ngọc Duyên, ngồi đối diện không ngờ lại là Tố Uyên, người từng có không ít khúc mắc với Phạm Văn Long.

Không khí có phần khẩn trương, Tố Uyên hướng về hai người nói:

- Đám thành viên Phục Minh hội đã vây chặt căn phòng của Phạm Văn Long. Một khi hắn trở ra nhất định sẽ gặp chuyện chẳng lành. Hay là chúng ta đi một chuyến, thông báo cho Đỗ Quang và An Tập Bình?

Số là thế này, Tố Uyên mới đột phá vào Nhân Vực cấp mười hai không lâu, hiển nhiên sẽ di chuyển vào toà nhà cao cấp tu luyện. Bản thân nàng từ lần bị đám người Đức Viễn trêu ghẹo liền đâm ra tâm lý bài xích đám đông, hễ ngó thấy nam sinh tụ tập liền lảng tránh thật nhanh, vậy nên, mãi cho đến hôm nay, Tố Uyên mới phát hiện chuyện Phục Minh hội đang âm thầm đối phó Phạm Văn Long.

Sau khi biết tin tức, suy ngẫm kỳ càng, Tố Uyên liền quyết định đến tìm gặp Kỳ Quan thương thảo, trong nội viện này, chỉ có hắn mới là huynh đệ thân thiết duy nhất của Phạm Văn Long.

Kể cũng lạ, từ lần được Phạm Văn Long đứng ra bảo vệ trước đám nam sinh lưu manh, oán hận trong lòng Tố Uyên dần dần tan biến, còn mơ hồ sinh ra một cảm giác vô cùng phức tạp.

Ngay vị trí chủ nhà, Kỳ Quan lướt nhìn Tố Uyên, con ngươi ánh lên một tia sáng bất thường, sau đó nhàn nhạt bảo:

- Ngươi không cần lo lắng. Mọi chuyện Long huynh đệ đã có an bài. Trở về tu luyện cho tốt đi.

Nghe Kỳ Quan nói, sắc mặt Tố Uyên tỏ vẻ nghi hoặc, định mở miệng nói gì đó song rốt cuộc lại thôi, biểu hiện khó xử.

Ngọc Duyên tiểu muội vốn cũng có chút quen biết với Tố Uyên, liền lên tiếng giải vây nói:

- Uyên tỷ hay là cứ quay về đi. Tên chết bằm này đã nói như vậy chắc là không có chuyện gì đâu.

Trong lòng Tố Uyên cũng hiểu rõ căn nguyên vì sao thái độ của Kỳ Quan đối với mình lạnh nhạt như thế, đành gượng cười bảo:

- Nếu vậy ta đi trước. Chào hai người!

Dứt lời thân hình mềm mại khẽ di động, thoáng cái đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Không bình tĩnh như Kỳ Quan, đợi bóng dáng Tổ Uyên đã rời xa, Ngọc Duyên lo lắng hỏi:

- Phục Minh hội thanh thế rất mạnh, đều là những thành phần bất hảo. Lần trước may mà có Lê Châu trưởng lão xuất hiện kịp thời nên Long đại ca mới tai qua nạn khỏi. Nay Trần Công Minh nghe nói đã tấn cấp Siêu Phàm sơ kỳ, ngươi có chắc Long đại ca sẽ không sao chứ?

Kỳ Quan đưa tay vuốt ve gương mặt sáng bóng, hồng hào của Ngọc Duyên, cười hắc hắc bảo:

- Muội đừng lo! Hắn là đồ trời đánh không chết, mấy thằng nhãi nhép Phục Minh không cần bận tâm.

Nhìn cái bản mặt thần thần bí bí của Kỳ Quan, Ngọc Duyên bực bội nhảy đến véo mạnh vào hông mấy cái đau điếng khiến hắn la oai oái.

- Con bà nó! Làm phản rồi… Aaaa…!

Lại nói về tên lười biếng Kỳ Quan này. Hơn một tháng trước, hắn cùng Phạm Văn Long vào toà nhà cao cấp tu luyện, nhưng mới được mấy ngày thì buồn chán quá, ngứa chân ngứa tay, chịu không nổi mà chạy ra ngoài.

Sau đó, Kỳ Quan nghe ngóng liền biết rõ hành động của Phục Minh hội, có điều trong đầu hắn cực kỳ tin tưởng người huynh đệ Phạm Văn Long. Chả là trước lúc bế quan Phạm Văn Long từng nói qua với hắn:

- Nếu không có gì khó khăn thì chuyến này ta sẽ thuận lợi tấn cấp lên Siêu Phàm sơ kỳ. Mà tin tức ta trở về không lâu sẽ đến tai Trần Công Minh, trong Thông Thiên Tháp ta gây cho hắn tổn thương rất nặng, nhất định tên khốn đó sẽ không chịu bỏ qua đâu. Ngươi có ra ngoài thì nhớ chú ý thu liễm bản thân, cố gắng đừng trêu chọc bọn chúng, đợi ta xuất quan sẽ thu thập từng thằng một.

Quay trở về nội viện, Phạm Văn Long tính toán kỹ càng, việc bế quan chính nằm trong kế hoạch của hắn. Chỉ cần bản thân thuận lợi đột phá Siêu Phàm sơ kỳ thì mọi rắc rối với Phục Minh hội sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Trăng lên rồi xuống.

Mới đó lại qua thêm một ngày, phía chân trời hừng đông vừa sáng, mang một luồng sinh khí dồi dào tưới tắm lên vạn vật.

Trước toà nhà cao cấp, mười mấy thành viên Phục Minh vẫn kiên trì chờ đợi, có điều trong lòng vô cùng bực bội, nôn nóng.

Đám môn sinh bên ngoài biết chuyện cũng đình chỉ tu luyện, chuẩn bị tinh thần xem màn kịch hay. Quan hệ giữa Phạm Văn Long và Phục Minh hội căng thẳng thế nào ai nấy đều rõ ràng, vậy nên chuyến này kiểu gì cũng gây một phen náo động.

Trên Hưng Yên Phong, những thanh âm bàn luận lén lút vang lên:

- Ngươi xem, gã Phạm Văn Long có phải sợ quá mà trốn luôn rồi không?

- Chắc là không đâu. Ngươi không nhớ lần trước một mình hắn đánh cho đám Phục Minh tơi bời hoa lá đó sao?

- Hắn quả là có bản lĩnh. Cơ mà tu vi hơi thấp một chút, ngày nay Trần Công Minh đã bước vào Siêu Phàm sơ kỳ, hẳn là đang rất muốn thu thập hắn.

- Vậy là ngươi không biết, nghe nói Phạm Văn Long sau giải đấu Tân Vương trở về tu vi đã tăng tiến lên Nhân Vực cấp mười lăm. Trên người hắn lại có không ít thủ đoạn. Theo ta thấy chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Ha ha…

- Dù là Nhân Vực đỉnh phong nhưng đứng trước Siêu Phàm sơ kỳ cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, khó mà chống lại được.

Một đồn mười, mười đồn trăm. Chẳng bao lâu hầu như toàn bộ giới tân sinh trên Hưng Yên Phong đều có chung một tâm trạng, hồi hộp chờ đợi ngày Phạm Văn Long xuất hiện.

Đến quá giờ ngọ, sau quãng thời gian dài im ắng, bất ngờ cánh cửa căn phòng bật mở, rồi từ bên trong, một thân áo xanh quen thuộc chậm rãi bước ra.

Đúng rồi, người này không ai khác chính là Phạm Văn Long, tính đến hôm nay hắn đã bế quan vừa tròn một tháng lẻ năm ngày.

Phạm Văn Long vừa bước ra, cảm nhận bầu không khí mát mẻ bên ngoài, khẽ vươn người thoả mái một cái, thần sắc tràn đầy sự hưởng thụ.

Bỗng trong khoảnh sân, cách đó không xa, một tràng âm thanh phẫn nộ vang lên.

- Con mẹ nó! Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.

- Người đâu! Mau báo về cho hội chủ. Phạm Văn Long đã xuất quan. Nhanh!

Cầm đầu trong nhóm mười người này, gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn liền tức thì phân phó, cảnh giác nhìn về phía Phạm Văn Long.

- Hử?

Chứng kiến tràng cảnh ồn ào huyên náo, Phạm Văn Long đảo mắt nhìn qua, bắt gặp đám thành viên Phục Minh hội đang đằng đằng sát khí hướng về mình, một thoáng, trong lòng cũng hiểu đại khái tình huống.

Thân hình thoáng động, nháy mắt Phạm Văn Long đã vọt đến vị trí của nhóm người, nhếch miệng cười nói:

- Đang chờ đợi ta sao?

Phạm Văn Long nhàn nhạt mở miệng, thần sắc bình lặng như nước, dường như không coi sự tồn tại của đám người này vào trong mắt.

Gã Nhân Vực cấp mười bốn căng tròn đôi mắt, thần thức đảo tới đảo lui nhưng không phát hiện được cảnh giới chân thực của Phạm Văn Long. Bản thân hắn từng đụng độ với Phạm Văn Long trong Thông Thiên Tháp, lúc này trong lòng mơ hồ hiện lên một tia bất an. Hắn cố gắng trấn tĩnh, xua tay muốn nói:

- Không có! Chúng ta…

Nhưng chưa kịp hết câu, bất ngờ bị một tiếng oang oang phá ngang:

- Con mẹ mày. Bắt chúng bố đợi cả tháng nay. Có giỏi thì đừng có chạy.

Nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn trợn tròn con ngươi, hung hăng nhìn về hướng tên đồng bọn tu vi Nhân Vực cấp mười ba vừa lên tiếng.

- Vậy sao?

Phạm Văn Long vẫn lạnh lùng bình thản, thần sắc như có như không, linh lực bùng nổ, vô hình tạo nên một cỗ uy áp bá đạo. Thân hình Văn Long lay động, rất nhanh đã biến mất như một cơn gió.

- Mọi người cẩn thận!

Gã Nhân Vực cấp mười bốn sống lưng lạnh toát, thầm kêu không ổn. Nhìn thấy hành động của Phạm Văn Long, hắn vội vàng la lớn cảnh báo đồng bọn, nhưng mà không kịp nữa rồi.

Phanh.

Phanh.

Phanh.

Một loại những âm thanh vụn vỡ liên tiếp vang lên, trong sát na, thân thể của đám thành viên Phục Minh không rõ nguyên nhân bị bắn bổng lên, vừa vặn nện mạnh vào những vách tường cách đó không xa. Tiếng xương cốt gãy vụn giòn tan, nhiều kẻ tu vi yếu mặt mày xanh như tàu lá, miệng thổ huyết tại đương trường.

Duy chỉ còn gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn là trụ vững, song trong lòng hoảng hốt vô cùng. Lúc này, bỗng một cơn gió quét đến, một thoáng thất thần mới nhận ra Phạm Văn Long sừng sững đứng ngay trước mắt. Linh lực trên người đình trệ, khí huyết nhộn nhạo, hai chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa đã phủ phục quỳ xuống.

Mọi người bên ngoài quan sát hít vội một ngụm khí lạnh, không ai nhìn rõ vừa rồi Phạm Văn Long xuất thủ tròn méo thế nào, tốc độ quá đáng sợ.

Phạm Văn Long nheo mắt nhìn gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn, nở nụ cười quỷ dị, lạnh tanh bảo:

- Mau cút về nói với Trần Công Minh rằng Phạm Văn Long ta đang chờ hắn đến.

Đúng lúc Phạm Văn Long vừa dứt lời, bất ngờ từ toà kim tự tháp trung tâm vang lên một giọng cười tà khí, đồng thời một thân ảnh lao ra.

- Ha ha… Thật là mạnh miệng!