Chương 116: Vô La Na

Kiếm Hiệp Tình

Chương 116: Vô La Na

Đối Cảnh Thiên gật đầu. Hắn đứng dậy, thò tay ra phía sau, cầm lên một hình rối cho tới đó vẫn nằm ngửa trên nền đất. Hình rối được gắn trên một thanh gỗ nhỏ. Đối Hữu Lễ giật mình khi nhìn thấy nó.

Đó là bộ xương người, là Tử Thần vác cây liềm dài. Khi Đối Cảnh Thiên chuyển động thanh gỗ và giật những sợi dây mảnh bên mình nó, hình rối liền thực hiện những động tác nhảy nhót kỳ lạ.

"Mày biết cái này chứ, Đối Hữu Lễ? Mày biết Tử Thần chứ hả?"

"Có!" - Đối Hữu Lễ khàn giọng đáp.

"Nó sẽ lấy mạng mày!"

"Tôi biết."

Đối Cảnh Thiên giật những sợi dây, xoay xoay thanh gỗ. Hình rối bắt đầu điệu nhảy Tử Thần trong ánh nến, nó hắt một cái bóng lớn lên tường. Cái bóng hiện còn nhảy nhót đằng sau lưng Đối Cảnh Thiên.

"Thế nào, đoạn kịch này hay chứ hả?"

"Chú muốn gì?"

"Muốn cái này!" - Đối Cảnh Thiên thét lớn và buông tay ném thẳng con búp bê về phía người anh.

Đối Hữu Lễ phản xạ theo bản năng. Để thanh gỗ không đập thẳng vào mặt mình, ông giơ tay phải ra tóm gọn lấy nó. Ông nắm tay lại quanh thanh gỗ, nghe tiếng cười của gã em trai ré lên và hiểu đây chính là thứ mà gã muốn.

"Nhìn kìa, Đối Hữu Lễ!"

Anh mắt ông ngước lên.

Hai mắt ông mở lớn. Ông đã bị đánh lạc hướng và không nhận thấy hình rối đã rời khỏi thanh gỗ. Trong tay ông chỉ là thanh gỗ không.

"Nó đâu?"

Đối Hữu Lễ ném thanh gỗ đi. Gã em trai cười ré lên, xoay người và giơ tay chỉ.

"Kia, trên tường!"

Đối Hữu Lễ nhìn về hướng đó.

Cái bóng đã lớn dậy.

Nhưng đó không phải điều trầm trọng nhất. Bộ xương người sống dậy, và nó tấn công.

Nó tách ra khỏi tường, một hình rối phẳng trở thành một thực thể ba chiều chỉ khi nó giết người.

Và đó chính là điều nó muốn...



Hai người Trương Anh Hào nhảy vào căn hộ, nhưng cảnh giác tối đa. Vừa nhảy, hai người họ vừa rút súng. Hai nòng Beretta chỉ lên trần. Chỉ một nửa nháy mắt là đủ cho hai người họ hạ súng, ngắm và nhả đạn.

Phục Kim Tiến lao sang hướng phải, Trương Anh Hào sang trái. Cả hai người Trương Anh Hào đều khom người xuống, chúc chĩa vào phòng.

Đó là một căn phòng lớn. Bình thường phải là nơi sinh sống cho cả gia đình, nhưng bây giờ nó là địa điểm của nỗi sợ, bởi hai người đàn ông đang ở trong mối nguy hiểm chết người. Họ đang bị hai cái bóng tấn công.

Những gì Trương Anh Hào kể ở đây chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ. Vài giây đồng hồ cho một loạt các ấn tượng và thông tin đổ dồn xuống đầu Trương Anh Hào. Chúng dồn tới như một cơn gió xoáy, và từ cơn gió xoáy hiện ra một dáng người lảo đảo, theo sau là một bóng đen giết chóc.

Cái bóng đã ra tay và để lại dấu ấn trên người chàng thanh niên. Máu đang chảy xuống mặt anh, phần áo quần bên trái rách tung. Cả lưng và mái tóc cũng bê bết máu.

Không hiểu sức mạnh kỳ diệu nào đã giữ cho chàng trai vẫn còn đi được.

Nhưng anh rõ ràng không còn khả năng cảm nhận nữa. Chàng thanh niên lảo đảo đi thẳng về hướng Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào chưa biết có thể thoát khỏi tay bóng đen sống ra sao, nhưng theo kinh nghiệm chiến đấu, Trương Anh Hào không lao về hướng nó mà nhào tới chàng thanh niên. Qua khóe mắt, Trương Anh Hào thấy Phục Kim Tiến đang lẹ bước lùi lại.

Trương Anh Hào không rõ nguyên nhân. Trước mắt, phải quan tâm đến chàng thanh niên kia.

Trương Anh Hào tóm lấy người anh và đẩy mạnh anh sang ngang. Một bên vai của anh đập vào tường, chàng thanh niên ngã xuống.

Đồng thời lúc đó, cái bóng bổ tới.

Lẽ ra lưỡi thép đã bổ xuống trúng lưng chàng thanh niên, nhưng bây giờ nó trượt vào khoảng không, lướt sát mặt Trương Anh Hào. Một tình huống cực nguy hiểm.

Trương Anh Hào né xuống, lăn người trên nền đất và nhảy đan vào cái bóng.

Trúng đích.

Trong một giây đồng hồ, thời gian như chạy chậm hẳn lại, bởi khi viên đạn bạc xuyên vào cái bóng, chỗ tiếp xúc thoáng tóe lên tia lửa.

Một dấu hiệu cho thấy sự đụng độ của Sức Mạnh Đen và nội lực cực kỳ mỏng manh của Đại Tông Sư phủ lên bề mặt viên đạn. Nhưng cái bóng không bị hủy diệt. Nó xoay lại, cả món vũ khí quỷ quái của nó cũng xoay theo.

Nhanh như chớp, Trương Anh Hào ném mình lùi lại. Lưng đập mạnh vào một cạnh bàn, Trương Anh Hào kéo cái bàn ngã theo rồi nhảy đứng lên. Tai Trương Anh Hào nghe những âm thanh vật lộn vẳng lại từ phía hành lang, bàn tay Trương Anh Hào tóm lấy một cái ghế và ném nó về hướng cái bóng.

Cái bóng chém tới.

Nó chém toang cái ghế gỗ!

Âm thanh trầm đục cho Trương Anh Hào thấy mối nguy hiểm có thật đến mức nào. Một thực thể hai chiều đã nhận thêm chiều không gian thứ ba, được điều khiển bởi một Sức Mạnh Đen khủng khiếp. Một Sức Mạnh Đen mà Trương Anh Hào phải hủy diệt nếu không muốn bỏ mạng.

Nhưng đó là Sức Mạnh Đen nào?

Cái bóng lại chém nữa. Trương Anh Hào né sang bên, tay rút dao găm.

Cái bóng cúi thấp hơn. Nó là Ma Tử Đen, không phải Người Song Đao. Người Song Đao chắc đã chọn Phục Kim Tiến.

Ma Tử Đen tiếp tục tấn công. Lưỡi kiếm lởm chởm răng cưa vụt từ trên cao xuống. Trương Anh Hào lách sang bên, chồm người dậy rồi đâm từ trên cao xuống.

Trương Anh Hào gặp may, lưỡi dao đâm trúng bờ vai phải Ma Tử Đen. Những gì Trương Anh Hào không dám mong đợi đã xảy ra, lưỡi dao bạc đã được ban sức mạnh của nội lực thuộc tính Kim tách cánh tay cầm kiếm ra khỏi thân con rối.

Đột ngột, cái bóng bị xẻ làm đôi, nhưng có phải vì thế mà nó hết khả năng chiến đấu? Trương Anh Hào vào thế sẵn sàng nghênh đón khi cánh tay cầm kiếm tự cử động, nhắm về phía hắn. Nhanh như chớp, Trương Anh Hào né sang bên.

Cánh tay lướt qua Trương Anh Hào, lao thẳng như một tên điên không ai ngăn nổi. Nó tự xoay tròn một vòng và tỏ ra không thèm quan tâm đến Trương Anh Hào nữa. Nó băng qua cánh cửa ngỏ, lao ra hành lang và nhảy vút đi.

Phần thân Ma Tử Đen ở lại. Nhưng cánh tay cầm kiếm đó đi đâu?

Trương Anh Hào đuổi theo...



Người Song Đao là một nỗi nguy hiểm chết chóc! Phục Kim Tiến biết rõ điều đó, anh vào cuộc bằng toàn bộ sức lực và kinh nghiệm, giữ cẩn trọng tối đa.

Trước khi Người Song Đao kịp nhào xuống một bóng người đang khum lại trong một góc phòng, Phục Kim Tiến đã lao tới bên nó và rút ra cây roi bạc ra. Ba làn roi đã từng được ngâm trong dòng nội lực của Đại Tông Sư, nó đã không ít lần hủy diệt "Sức Mạnh Đen" và Phục Kim Tiến hy vọng cả lần này, món vũ khí cũng sẽ chẳng bỏ rơi anh.

Anh quất tới. Có lẽ hơi quá vội vàng. Ba làn roi không đập trúng đầu Người Song Đao như ý Phục Kim Tiến, trúng lệch sang bên một chút, đập vào phần thân trái của hình rối sống. Nhưng chỉ như vậy cũng là đủ rồi.

Phục Kim Tiến nghe một tiếng rít khẽ. Một mùi lạ, ác độc, gay gắt xuyên thẳng vào mũi anh. Nửa trái của cái bóng có hai thanh đao bị cắt rời ra. Nó vật chất hóa một thoáng trong không khí rồi rơi xuống đất, vỡ tan.

Nhưng nửa phải xoay lại.

Phục Kim Tiến xuống tấn, chờ. Rồi anh nhận thấy cái bóng không còn nhắm vào anh nữa. Nó lao qua căn phòng, về phía hành lang. Phục Kim Tiến nhớ tới cô gái đang đứng bên cửa ra vào. Anh muốn thét lên cảnh báo cô, nhưng bản năng đã mách cô đập người xuống nền nhà, nằm im.

Nửa bóng đen cùng thanh đao ma quỷ lướt qua chỗ cô. Nó không quan tâm tới cô nữa. Nó đã nhận lệnh thực thi kế hoạch khác. Nó lao ra hành lang và Phục Kim Tiến đuổi theo. Chạy qua ngưỡng cửa, anh chợt nghe tiếng thét cảnh báo của cô.

Phục Kim Tiến vừa dán sát người vào tường vừa quay lại. Một bóng đen thứ hai lướt qua sát sạt. Nó chỉ còn là một nửa của con rối sống. Phục Kim Tiến không suy nghĩ. Anh nhìn cái bóng này đuổi theo cái bóng thứ nhất.

"Chúng đi đâu?"

Thế rồi anh bạn Trương Anh Hào của anh xuất hiện.

...

Sau bước nhảy vào hành lang, Trương Anh Hào nhìn thấy Phục Kim Tiến đứng sát bên tường và hào hển: "Đi đâu?"

"Không biết."

"Đi!"

Hai người Trương Anh Hào chạy theo hai cái bóng sống. Trong ánh đèn lờ mờ, Trương Anh Hào thấy chúng không xuyên qua tường ra ngoài, chắc chúng còn ở trong nhà này.

Hai người Trương Anh Hào đồng thời nhìn thấy cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Cửa không đóng, cánh đang mở hé.

Nhìn nhau một thoáng.

Phục Kim Tiến gật đầu.

Trương Anh Hào cũng nghĩ như Phục Kim Tiến. Bằng một cử chỉ dứt khoát, Phục Kim Tiến kéo toang cánh cửa ra.

Hai người họ bước xuống thế giới ngầm của Nhà Mồ...



Dù Đối Cảnh Thiên đã ra tay thật nhanh, Đối Hữu Lễ đã được chuẩn bị tinh thần trước, ông ngay lập tức làm ra những hành động đúng đắn.

Trước khi bóng đen vác liềm đánh tới, ông già đã né sang bên. Lưỡi liềm đen vút vào khoảng không, con rối xoay theo.

Lúc đó, Đối Hữu Lễ thò tay xuống túi áo trái. Bằng một cử chỉ duy nhất, ông rút con búp bê ra, giơ cao. Cho tới nay, ông vẫn giấu nó. Giờ thì ông có thể cho gã em trai thấy ông không phải vô phương tự vệ như hắn tưởng.

Đối Hữu Lễ chưa bao giờ thử nghiệm Sức Mạnh Đen này. Đây là lần sử dụng đầu tiên. Trong các truyện cổ, bà phù thủy quyền uy đó luôn là kẻ đối chọi với cái Ác. Bà đã chế tạo ra những con búp bê, chứng minh rằng người ta có thể chặn tay nhóm đạo Ma Tử ác hiểm.

"Đây!" - Ông thét lên.

Tiếng thét hướng về phía gã em trai, và gã này giật nảy người khi thấy con rối.

"Vô La Na!" - Gã gào lên.

"Phải, đúng là bà ấy. Mày nhớ tên bà ấy rất kỹ. Tao thấy mày còn nhớ tất cả các câu truyện cổ, và tao rất mừng. Phải, tao mừng vì thấy mày hiểu rõ mọi chuyện." - Đối Hữu Lễ cho phép mình lên tiếng, bởi bây giờ ông không còn bị tấn công nữa.

Chỉ trong một thoáng, tình thế bị đảo ngược. Giờ đến lượt ông, và ông trao toàn bộ niềm tin vào Sức Mạnh Đen của con búp bê, công cụ có thể giúp bẻ gãy sức mạnh của nhóm đạo độc ác.