Chương 2: Hoàng Thiên

Không Giới Hạn - Un Limited

Chương 2: Hoàng Thiên

14 năm sau, trong khi các nhà khoa học đang tập trung hoàn tất những khâu cuối cùng thì tại một góc trường trung học nào đó.
- Đánh, đánh, đánh cho nó tàn phế đi, ai bảo nó dám đánh ta, còn ngăn cản ta cưa đổ Lục Nhạn tiểu thư.!!! Một tên nam từ vừa đánh vừa tức giận mắng.
Dưới đất là một thanh niên trông khoảng 14 tuổi, làn da trắng sáng, đôi mắt như sao, vốn là khuôn mặt đẹp trai khiến nhiều người mơ ước, thân hình rắn chắc, dựa theo chiều dài cơ thể có thể đoán được hắn khoảng 1m8, với dáng hình chuẩn hắn có thể được coi là một cái người mẫu nhưng bây giờ người này đang bị đánh, mặt mũi bầm dập, quần áo rách nát, khó có thể nhận ra.
- Hừ, tên như ngươi cũng muốn tán đổ tiểu thư, ngươi không xứng, chỉ có ta gia sản mới có thể xứng với tiểu thư!!! Một tên nam khác ăn mặc sành điệu nói với tên nam kia.
- ta không xéng thì sao, ít nhất cũng tốt hơn tên phế vật nghèo hèn này gấp trăm ngìn lần.
!!! tên nam kia cãi lí nói.
Hai người tuy đang nói nhưng không có dừng lại động tác của mình, chân thì thẳng ngay nhưng chỗ có thể đá để không tự làm chân mình bị thương vì cánh tay của tên con trai nằm dưới đất kia đã cố gắng che đi những chỗ quan trọng, nếu đá phải cánh tay kia chắc chân tên nam tử kia cũng bị phản dame rồi.
- Này mấy cậu kia, sao lại đánh bạn như thế mau dừng tay lại, không tôi sẽ báo lên hiệu trưởng!. một tên bảo vệ đi ngang qua, thấy tình cảnh nên hô to.
- Chạy thôi, bảo vệ tới rồi, chạy!!!. 2 tên con trai oai phong còn đâu mà gắng sức mà chạy. bọn hắn tuy con nhà quyền quý không sợ bất kỳ ai, nhưng chỉ sợ tất cả các nhân viên trong trường này vì bọn nhân viên ở trường này căn bản sẽ không sợ ai, trừ khi cha mẹ bọn hắn đến mới có thể cho bọn kia dọa sợ nhưng cha mẹ bọn hắn còn đang muốn tìm cách dạy dỗ con mình chút đây nên bọn hắn sợ.
- Hừ để mấy tên kia chạy thoát rồi, tôi sẽ báo lên hiệu trưởng,!!! này, cậu Hoàng Thiên, cậu không sao chứ?? Có cần xuống phòng y tế không??. Tên bảo vệ chạy lại hỏi Hoàng Thiên, hắn đương nhiên biết tên Hoàng Thiên vì cái tên này rất hay bị bắt nạt ở trường.
- Khụ khụ, Cháu không sao ạ, chú không cần phải lo cho cháu đâu!!! Hoàng Thiên vừa ho vừa nói.
- vậy lần sau cậu cẩn thận hơn nhé, đừng đắc tội với người ta nữa!! bảo vệ quan tâm nói.
- Vâng ạ, khụ khụ!!! Hoàng Thiên trả lời, hắn vừa vô ngực đi ho khan, chắc chắn là hồi nãy bị đánh nên cậu ta cảm thấy hơi khó thở. Cậu ta lên đường hướng về nhà. Người bảo vệ thì thầm lắc đầu cho số phận Hoàng Thiên, sinh ra đã mồ côi cha mẹ, phải ở cô nhi viện, vừa đi học vừa làm việc chăm sóc cho những người ở cô nhi viện,.. haijjj, bảo vệ thở dài một hơi. Thật ra nói là Hoàng Thiên đi về nhà cũng không phải, đúng hơn là là một căn nhà tranh trong khu rừng gần trường, hắn chọn nơi đó vì yên tĩnh cùng với không gian trong lành, rất sạch sẽ có thể giúp hắn cung cấp một số nhu yếu phẩm hằng ngày, hắn không thể ở lại cô nhi viện được vì nếu hắn làm vậy sẽ trở thành gánh nặng ở đó mà hắn lại không muốn nên từ năm 13 tuổi hắn đã rời cô nhi viện đến ở trong khu rừng này. Đi trên con đường quen thuộc, trên đường tiếng chim ca líu lo, ánh nắng chan hòa chiếu qua kẽ lá, không khí trong lành, tất cả mọi yếu tố giúp cho hắn có cảm giác thoải mái và bình phục nhanh hơn. Nhưng đang đi thi hắn thấy một cái gì đó gần giống bàn tay người, hắn hơi hoảng sợ nhưng cố trấn an tinh thần mà tiến lại xem đã sảy ra chuyện gì. Tiến lại gần, đập vào mắt hắn là một người đàn ông tuổi khoảng 50, nếu có giáo sư Trần hay điên khoa học gia Hoa ở đây nhất định là nhận ra người này vì đây chính là " tên đó", ông ta đang nằm thoi thóp, hắn thử tiến lại gần hỏi.
- Bác ơi, bác có làm sao không?? Có cần cháu đưa xuống bệnh viện để kiểm tra không?? Hắn nhiệt tình hỏi.
Người đàn ông cũng mở dần đôi mắt ra, ông không nói gì như đang suy nghĩ, sau một lúc ông nhìn thẳng hắn rồi mở miệng với hơi thở nặng nhọc.
- Ha, ta không sao, cháu thật là một người tốt bụng.!! trung niên trả lời.
- Bác không sao thật chứ, cháu thấy bác có vẻ không được tốt lắm nên cháu khuyên bác nên đến bệnh viện đi, để cháu giúp bác.!! Hắn vừa nhiệt tình vừa lo lắng nói.
- Ha, ta không sao, ta biết tình trạng của mình, dù đi đến đâu thì ta cũng xong rồi!!! ông ta nói với giọng yếu ớt nhưng vẫn lạc quan cười.
- Sao bác lại bi quan như vậy?? bác đừng lo lắng, cháu hiện tại đưa bác đi bệnh viện trước, sau đó có gì ta nói sau!!! Hắn cuống quýt vội nói.
- Ha, thật ra ta bị người khác hại, hiện tại ta lại đang trúng đạn, không lâu nữa sẽ chết, nếu mà đến bệnh viện thì có thể khiến ta đi nhanh hơn thôi, bởi vì kẻ hãm hại ta ….không hề đơn giản!!! Trung niên nhân nói, nhưng giọng nói đã yếu ớt hơn nhiều. Hắn thì biểu thị ngạc nhiên, sau đó hắn ngốc tại chỗ tiêu hóa những thông tin mà mình nhận được.
- Ha, sao lại ngốc ra thế kia, không phải chỉ sắp chết thôi sao…khụ.. ta không sợ, ta chỉ lo thành quả của ta..khụ.. bị người khác lợi dụng..khụ… cậu bé, ta cho cậu một món quà… cậu hãy nhận lấy… đừng để nó rơi vào tay kẻ sấu… nó ….sẽ giúp cậu… giúp cậu ở thế giới mới.. hiện tại.. cậu phải nhanh.. nhanh thoát khỏi đây… nếu không cạu sẽ sẽ chết.!!!! trung niên nói với giọng càng lúc càng yếu ớt, ông ta đưa cho Hoàng Thiên một sợi dây truyền, hắn nhận lấy nhưng cũng không quan tâm nhiều mà cất kĩ vào túi quần, sau đó hắn nghe lời ông ta chuẩn bị chạy trốn, hắn đang chuẩn bị tiến lên bế ông ta thì trung niên nhân nói
– cậu bé, cậu mau chạy đi, …thêm tôi chỉ làm hại bản thân cậu thôi,…ta..ta cũng xong rồi, …hãy nhớ… đừng.. để nó rơi vào tay bọn cướp..còn nữa…khi ta…ta chết hãy đốt xác ta ngay..còn nữa.. cậu phải hủy hết mọi chứng cứ của cậu ở đây… nếu không bọn chúng… có thể tìm thấy tung tích của nó!! Trung niên cố hết sức nói sau đó cũng tắt thở. Hoàng Thiên không thể làm gì hơn mà đặt ông ta xuống, nước mắt lã chã
- Cháu sẽ giúp ông giữ gìn nó, không để nó rơi vào tay bọn cướp, chúa sẽ giữ lời!!!
Khóc lóc một lúc, hắn làm theo người trung niên dặn, hắn đốt xác ông ấy sau đó chạy đi hướng về nhà của hắn, hắn đốt căn lều, hủy hết bằng chứng của hắn quanh đây để tránh phiền phức. Rồi hắn hướng thẳng đến nơi tập trung đông người và cố tỏ ra thật bình thường để tránh có sự việc sảy ra ngoài ý muốn.