Chương thứ tư: Ác ma giống như búp bê mỹ lệ.

IMI - Vô danh đại lục

Chương thứ tư: Ác ma giống như búp bê mỹ lệ.

Có tiếng gõ cửa.

Trung Thành chợt tỉnh khỏi mớ kiến thức hỗn độn và những ám ảnh về quá khứ, vội vã đứng dậy tháo chốt, mở ra cánh cửa cỗ cũ kĩ của nhà kho.

Đứng trước của là Merlin, hắn ngây ra một chút.

Tiên tộc rất xinh đẹp, tuy thể chất yếu ớt, nhưng tuổi thọ rất dài, năm tháng đối với bọn họ không có chút ý nghĩa nào. Merlin đứng trước mặt hắn bây giờ và cô gái yếu ớt suýt làm mồi cho ếch một năm trước gần như chẳng có sự chênh lệch nào đáng kể. Vẫn mãi là thiếu nữ thanh xuân, đơn thuần như vậy.

"Tôi vào được chứ!?" Merlin nghiêng nghiêng đầu, cười hỏi.

Hắn còn có thể làm gì!? Chỉ gật đầu, lách người qua một bên.

Bước vào phòng hắn, mùi gỗ mục bốc lên làm Merlin khẽ nhíu mày, nhưng cũng không ngăn được cô ấy thoái mái liếc mắt đánh giá cả căn phòng. So với một cái nhà kho dùng để chứa củi, nó ngăn nắp hơn rất nhiều.

"Giấy Croost!? Thứ này rất hiếm nha, anh vẫn sưu tập sao!? Còn những hoa văn khắc trên đây là gì vậy!?" Merlin nhìn đống giấy gỗ trên bàn cười hỏi.

Trung Thành gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn không thể nói rằng đó là chữ Việt Nam, nhưng chẳng qua hắn cũng biết, Merlin chỉ hỏi vậy thôi, chứ không có ý tò mò thật sự. Cô ấy luôn tôn trọng cuộc sống riêng của hắn, trước cũng vậy, mà giờ cũng thế.

"Vẫn không thể nói chuyện với tôi sao!?" Thấy hắn như vậy, Merlin chỉ đành hỏi với giọng có chút tiếc nuối.

Trung Thành vẫn lắc đầu, không phải hắn không muốn nói, mà là không thể nói. Khẩu âm của hắn khác biệt với toàn bộ cư dân trên đại lục này, vừa mở miệng, thân phận ngoại lai của hắn sẽ lộ ngay. Dù Merlin biết hắn vẫn thần thần bí bí ra ngoài mỗi tối vẫn không có ý kiến gì nhiều, nhưng nếu biết hắn là kẻ "tắm máu đại lục" trong lời tiên tri thì sự việc dễ ra ngoài tầm kiểm soát. Hắn cũng không muốn phải rời khỏi ngôi làng này quá sớm.

"Tôi biết không phải anh không thể nói, mà là anh không muốn nói. Nhưng ở đây một năm rồi, sự cảnh giác vẫn còn mạnh thế sao!?" Merlin vẫn không muốn buông tha chủ đề này.

Trung Thành lấy ra một bảng chữ cái của đại lục, lấy ngón tay chỉ:

"Tôi... bị... câm!"

Merlin cười nhẹ, rồi tiếp tục hỏi:

"Được rồi, người câm. Mọi người trong làng nhờ tôi hỏi anh điều này! Trước đây cho anh ở trong nhà kho, cách xa trung tâm làng vì vẫn lo sợ thân phận con người của anh. Nhưng gần đây ý kiến đã thay đổi, họ muốn cấp cho anh một căn nhà ở gần giếng nước giữa làng, mọi người muốn hỏi anh có cần thay đổi chỗ ở không!? Tất nhiên nhà của anh, anh vẫn tự xây, dù sao như vậy cũng sẽ nhanh hơn, chi phí thì dân làng sẽ đóng góp!"

Trung Thành vẫn lắc đầu. Hắn cảm thấy chỗ này rất tốt, cách xa trung tâm một chút mới đỡ bị dòm ngó. Còn cơ sở vật chất thì cũng chẳng có vấn đề gì, hắn đã quá quen với cảnh màn trời chiếu đất, bạn tình là muỗi.

Merlin thoáng có chút thất vọng, nhưng ngẫm rồi lại thấy vui vui. Nhà kho này gần như sát vách với chỗ của cô và Shirel, nói cách khác, bọn họ sẽ còn là hàng xóm một thời gian nữa. Vậy nên cũng không tiếp tục chủ đề này.

Cô gái lấy ra một bọc đồ, bên trong là chiếc hộp gỗ đơn giản. Mở nắp ra, mùi hương dễ chịu bay ngào ngạt.

"Canh Mandrake, vốn muốn nấu cho anh tôi ăn, nhưng anh ấy vội vàng bỏ đi rồi, mình tôi và Shirel ăn không được bao nhiêu. Đành nhờ anh vậy!"

Trung Thành cảm thấy có hơi ngại. Hắn đến đây ăn nhở ở đậu ở nhà cô gái này đã hơn một năm, việc chính thì chẳng giúp gì được nhiều. Cứ liên tục nhận đồ thật không quá tốt, da mặt sẽ rất dày, khó mọc râu, vì thế lại định lắc đầu từ chối.

"Anh không dùng nó cũng sẽ hỏng mất, rất lãng phí. Mặt khác, nếu cảm thấy chịu ơn tôi thì ngày mai hãy làm một chiếc diều thật đẹp cho Shirel, đẹp nhất ấy, ít ra cũng không được kém hơn những đứa trẻ khác, nó vẫn rất thích những thứ như vậy!" Cô gái nhìn thoáng qua cũng biết hắn muốn nói gì, dễ dàng chặn họng hắn.

Trung Thành thật sự chẳng có gì để nói, nhất là thìa canh đã được đưa đến tận mồm rồi. Gạt đi thì quá thất lễ, vậy là hắn đành há miệng ngậm lấy.

Không biết có phải do nóng quá hay không, mặt hắn có chút đỏ.

Lại một đêm nữa ở thế giới khác, yên bình trôi qua.

...

Tất nhiên, yên bình với Trung Thành, không có nghĩa là ở những nơi khác cũng vậy.

Thành Vitas, trung tâm của giáo hội. Nơi có vòng ánh sáng bảo vệ được xưng tụng là tấm khiên vững nhất đại lục, được mệnh danh là bức tường than thở.

"Ta vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc giáo hội các người đang tính toán cái gì. Đứa bé đó rõ ràng là ác ma, một hóa thân của quỷ dữ, vậy mà các người lại bảo vệ nó, lại còn tôn xưng nó là thánh nữ. Ta hoài nghi st.John đang đứng trước mặt ta đây là một kẻ dị đoan nào đó đang trá hình giả danh."

"Thánh kị sĩ Agraham, xin hãy cẩn trọng lời nói, những gì ngài vừa thốt lên có thể phá hủy mối quan hệ tốt đẹp của giáo hội và công hội kị sĩ. Xin hãy nhớ cho, đây là điện thờ thần Saker vĩ đại, dẫu có là hội trưởng lucky luke của các ngài ở đây cũng phải khiêm tốn một chút!"

"Ông đang phạm sai lầm! Bernado. Hội hiệp sĩ bọn ta trước giờ chỉ hoạt động theo quy tắc chính nghĩa của riêng mình, không cường quyền nào có thể so sánh và ép buộc. Hội trưởng cũng chưa bao giờ giới hạn hoạt động của bọn ta, chừng nào tinh thần hiệp sĩ cao cả vẫn còn được tuyên dương! Và đây chính là lúc ta: Hiệp sĩ Agraham, một trong chín thánh kị sĩ cao cấp nhất công hội tuyên dương tinh thần hiệp sĩ đó!"

"Ông không muốn nói chuyện phải không!? Agraham!?"

"Chính các ông mới không muốn nói chuyện! Hãy cho ta xem một bằng chứng nào đó thật thuyết phục, rằng đứa bé đó không phải là ác ma đi – còn bằng không, dưới góc nhìn của một hiệp sĩ, ta không cho phép một thứ tội ác nào được tồn tại mà không bị trừng phạt!"

"Thánh nữ là đại diện cho thần linh, không thể khinh nhờn! Ta không thể vì ý muốn của riêng ông mà lôi nàng ra làm đồ triển lãm được! Quay về đi hiệp sĩ Agraham, đừng quấy rầy giấc ngủ của thánh nữ, bằng không, hậu quả rất nghiêm trọng!"

"Ta chính là muốn được nhìn thấy cái hậu quả đó. Nó sẽ giết ta như đã làm với chín hiệp sĩ xấu số đến quảng trường Vitas ngày hôm đó chỉ vì làm phiền nó!? Nếu vậy, nó chính là ác ma, không hơn không kém. Còn giáo hội các người chính là những kẻ thờ phụng ác ma, bán linh hồn cho quỷ dữ dưới danh nghĩa thánh Saker, ngài sẽ trừng phạt các người!"

"Agraham, ta hiểu ngày hôm đó chết tại quảng trường Vitas có hai đứa cháu trai của ông, nhưng những gì ông đang làm lúc này chỉ thúc đẩy chiến tranh, đưa đại lục vào hỗn loạn mà thôi! Nếu chiến tranh giữa công hội và hiệp sĩ hội nổ ra, tinh thần hiệp sĩ của ông không khác gì một thứ chất độc quái ác thả vào lòng hồ đại lục vốn đang rất yên bình này!"

"Đại lục vốn đã không yên bình từ lâu rồi! Sự hỗn loạn của nó chỉ được các người giấu diếm đi dưới vẻ yên bình giả mạo thôi! Tránh ra Bernado, nếu không đừng trách! Sự kiên nhẫn của ta đã tới giới hạn!"

"Ta lặp lại một lần nữa, vì an toàn tính mạng của mình, đừng manh động, Agraham, chúng ta quen biết đã mấy chục năm rồi, ta không muốn ông chết!"

"Ta chưa bao giờ sợ cái chết! Với kị sĩ, chết để bảo vệ công lý là phần thưởng vinh quang nhất.."

"Ông không nên..."

"Ông đừng cản!"

"Mọi người thôi đi!"

"Thánh John, nếu đã im lặng từ đầu, ông hãy tiếp tục im lặng đi! Ta đến đây với tư cách cá nhân! Tránh ra đi Bernado!"

"Bernado chỉ lo lắng cho ông, đừng phụ ý tốt!"

"An nguy của ta không thể so sánh với con đường của cả đại lục này!"

"Cản hắn lại!"

"Các người dám!?"

Sau một tuần im lặng thần bí dưới áp lực nghi vấn của cả đại lục. Thành Vitas lại một lần nữa sôi động hẳn lên, bầu không khí căng thẳng trước điện thờ lớn càng được nung nấu qua những câu thoại càng lúc càng gay gắt. Có thể thấy, vì quan hệ tốt đẹp giữa giáo hội và hội hiệp sĩ, st.John và Bernado đã nhường nhịn rất lớn vị thánh kị sĩ đang máu nóng lên não kia! Nhưng cũng vì nể tình và nhượng bộ như vậy, họ đã mất khả năng kiểm soát sự việc một lúc.

Thánh kị sĩ Agraham, một trong chín gương mặt đình đám nhất công hội hiệp sĩ, nổi tiếng bởi sự quang minh lỗi lạc, là người chính trực nhất trong những người chính trực, hào hiệp trượng nghĩa, ghét ác như thù. Hiển nhiên, hành vi tôn thờ thánh nữ của giáo hội đã chọc giận ông.

Lấy ra trong người một thẻ bài màu bạc, Agraham hô lớn với giọng thành kính:

"Những ngôi sao kết tinh về đây tạo thành một vì tinh tú, mở ra con đường của hào quang và ánh sáng... "

"Không xong, hắn có thẻ bài triệu hồi đặc biệt của hội pháp sư!" Bernado thất thanh nói.

"Quá trễ rồi!"

Thẻ bài phát sáng. Ánh sáng rực rỡ chọc thẳng lên tầng trời đêm, thu hút vô số những điểm sáng từ những ngôi sao lơ lửng trên cao, hình thành một cột sáng nhu hòa mà mỹ lệ, từ trong đó, một đôi cánh bằng bạc hiên ngang trải rộng.



"Hãy cất cao đôi cánh, STARDUST DRAGON..."

Agaharm kết thúc đoạn chú ngữ, miếng giáp tay bật mở, để lộ ra một khe cắm thẻ bài. Đây là sản phẩm cao cấp nhất, kết tinh trí tuệ hàng trăm năm của hiệp hội pháp sư và hội thợ rèn, dùng Aether dự trữ trong thẻ bài triệu hồi siêu thú viễn cổ, sau đó lại dùng bộ giáp và tính mạng của hiệp sĩ như một khế ước trói buộc, bắt các yêu thú này phục vụ cho mình. Từ đây sản sinh ra một loại hình chiến sĩ mới: siêu thú kị sĩ. Trong trường hợp của Agraham, siêu thú của ông ta là một đầu rồng đại diện cho ánh sao rực sáng, thẻ bài vừa được đưa vào trong bộ giáp, Agraham biến thành một luồng sáng trắng bạc, gia nhập vào con đường ánh sáng do các vì tinh tú mở ra.

Long kị sĩ Agraham. Kết nối hoàn tất!

Grao....

Cưỡi trên mình Stardust dragon, Agraham như một chiến thân uy vũ, khí thế lẫm lẫm.

Ông rút ra bội kiếm bên hông, bàn tay nắm chặt, quán chú năng lượng đổ vào liên tục.

Thanh kiếm được tụ tập sức mạnh của ngàn sao khiến nó trở thành một dải sáng cắt ngang bầu trời, theo tiếng rống uy vũ của siêu thú, ông không do dự chút nào, chém thẳng cột sáng này xuống dưới.

Mục tiêu là căn phòng phía sau điện thờ, nơi ác ma cư ngụ.

"Bảo vệ, mau thiết lập rào chắn!" Bernado hét lớn.

Xoẹt.

Cả khu vực điện thờ chợt bừng sáng quang mang, khiến thành Vitas chìm trong một không gian màu vàng rực rỡ, mọi vật sáng rõ như ban ngày, đến mức đống đổ nát cũng được phủ lên một lớp kim quang như dát vàng, không còn chút gì thê lương tan tác nữa.

Thánh kiếm của Agraham được bọc trong quầng sáng gia trì bởi sức mạnh của Stardust cũng đã chém xuống.

Uỳnh.

Tiếng nổ mạnh vang lên khiến tất cả những người thường còn sống sót trong thành ôm tai thống khổ, một số người thể chất yếu đuối trực tiếp hộc máu, bất tỉnh tại chỗ. Lưỡi kiếm trắng bạc trượt dọc lớp bảo vệ màu vàng kim, chẻ đôi vùng đất quanh tường thành, chỉ để lại một khe rãnh sâu không thấy đáy.

Một trong những người nắm giữ vũ lực đứng đầu thế giới này, Agraham một khi chân chính động thủ, lực phá hoại không thua gì vài quả tên lửa đạn đạo siêu cấp.

"Agraham, ông điên rồi, mau dừng lại và chạy ngay khỏi đây! Hôm đó ông không có mặt ở quảng trường, không thể hình dung được sự khủng khiếp của thánh nữ đâu! Nàng ta..."

Bernado hét lớn rồi lại im bặt bởi một bóng đen lướt sát qua người mình, để lại gió lốc ùa vào mạnh đến nỗi hất lão bay đi vài mét. St. John vội vàng đỡ lấy ông ta, lắc lắc đầu ý nói:

"Đã quá trễ rồi!"

Bóng đen cứ như u linh, thoải mái xuyên qua vòng sáng phòng ngự được mệnh danh bức tường than thở của đại lục bay lên giữa trời đêm đang được thắp sáng bởi hàng ngàn ánh sao hội tụ về chỗ Stardust dragon.

Một kích toàn lực của Agraham có thể chẻ đôi thành Vitas, nhưng cũng chỉ có thể trượt dọc lớp bảo vệ vàng kim này, đó là lý do tại sao nó được gọi là bức tường than thở. Địch nhân muốn phá hủy vách chắn này chỉ có cách lắc đầu ngán ngẩm thôi, chưa hề có một ngoại lệ nào trong lịch sử, vậy nên thành Vitas dù đổ nát vẫn là tổng bộ linh thiêng nhất của giáo hội.

Ấy vậy mà hôm nay nó bị một cô bé bộ dáng chưa đầy mười tuổi nhẹ nhàng xuyên thủng, rồi vỡ ra tan nát.

Agraham kinh ngạc nhìn một màn này. Đây là lần đầu tiên ông được chứng kiến chân dung của ác ma đã đồ thành Vitas, cả uy lực của nó nữa.

Tóc đen, mắt đen, rõ ràng không phải người trên đại lục. Bộ váy áo cổ chéo liền thân được với đôi ống tay áo rộng thùng thình theo gió tung lên phần phật. Đai lưng quấn ba đoạn duy băng bó sát càng tôn lên thân hình bé nhỏ mảnh mai.

Môi hồng da trắng, khuôn mặt không chút biểu tình, chỉ có đôi mắt kia sáng như sao trời, giống như bên trong có hàng ngàn vì tinh tú vận chuyển.

"Thật sự... giống một con búp bê mỹ lệ của thượng đế..."

Đây là những gì cuối cùng Agraham có thể nghĩ tới.

...

"Báo đây báo đây!!! Thánh kị sĩ thách đấu thánh nữ, một đòn cũng không tiếp được, trực tiếp banh xác giữa trời đêm... báo đây báo đây...!"

"Không biết tự lượng sức, ỷ mình là thánh kị sĩ nên muốn phô diễn đây mà!"

"Chính vì những kẻ như hắn, khinh nhờn tôn giáo nên thánh Saker mới cử thánh nữ xuống trừng phạt chúng ta!"

"Có lẽ lòng thành kính của cư dân đại lục chưa đủ, mọi người nên cũng tế nhiều hơn nữa!!"

"Giáo hội đã mở thêm mười ba phân hội mới, cần rất nhiều sự quyên góp, mỗi một đồng của các vị là một phần thành kính dâng lên thánh Saker... rồi ngài và thánh nữ sẽ bảo vệ chúng ta mãi mãi!!"

"Những ai không tin tưởng thánh nữ và giáo hội, hãy nhìn những người đã chết hôm đó tại thành Vitas và thánh kị sĩ Agraham mà làm gương!! Giáo hội sẽ tuyên bố càn quét dị giáo đồ trên cả đại lục..."

"Ê, cho một tờ báo..."