Chương 4. Kỳ tài

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 4. Kỳ tài

Hôm sau là ngày thi đấu đầu tiên. Lôi đài vây quanh rất nhiều người đến xem các trận thi đấu. Cả trăm người vây quanh lôi đài. Họ phần lớn là người tới xem cổ vũ cho các bạn của mình tham gia thi đấu.
Quả không ngoài dự đoán của thầy giáo và các bạn học. Long Tiêu và Hồ Bích vừa bắt đầu bảng đấu của mình bị đối thủ đánh bay xuống lôi đài, loại ngay chưa đến một nốt nhạc.
" Đen quá! " Long Tiêu than với Hồ Bích
" Tớ chưa kịp ra tay đã bị Chưởng Khí đánh tớ bay xuống lôi đài rồi. Đối thủ của anh em mình khá là mạnh đó! " Hồ Bích đáp
" Cậu đi xem tâm điểm của trận đấu này không? Một người lớp Số 8 được mọi người khá chú ý đó, ở sân số 2 đó! " Long Tiêu nói
" Ai? "
Long Tiêu liền mỉm cười nói: "Vương Ngọc Văn Cao. Cậu ấy được mệnh danh là thần đồng của dòng họ Vương Ngọc. Tớ có lần nghe được cậu ta từ mẹ tớ. Nghe nói cậu ấy đã sử dụng Khí Thức thành thạo khi mới 9 tuổi. Cậu ấy hiện giờ còn sử dụng được Kỳ Thuật nữa! "
" Cái gì! " Hồ Bích bất ngờ kêu lên.
Hai người cùng kéo nhau đến sân số 2 xem thì không ngoài dự đoán, sân số 2 rất đông người đến xem. Trận đấu của Văn Cao sắp bắt đầu. Chen chúc mãi Long Tiêu và Hồ Bích mới kiếm được một vị trí thuận lợi để quan sát trên lôi đài. Khi giám khảo kêu lên: " Trận kế tiếp! Văn Cao gặp Tuyết Vân! "
Mọi người mới hò hét. Có vẻ trận đấu này rất hấp dẫn đây. Văn Cao bước lên lôi đài, ai nấy đều nhìn với con mắt rất là ngưỡng mộ. Ai ai cũng rất nóng lòng muốn xem tài năng của Văn Cao. Ánh mắt đổ dồn về cậu ta.
Rồi lúc sau Tuyết Vân cũng bước lên lôi đài. Đối thủ là một cô gái. Khuôn mặt rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mê hồn người. Khiến nhiều ánh mắt bạn học phải đổ dồn về. Ai cũng phải chăm chăm về khuôn mặt xinh đẹp ấy. Hồ Bích quay ngang quay ngửa thì ai cũng vẻ mặt như nhau, ánh mắt đồ dồn về Tuyết Vân.
Nhìn sang Long Tiêu, Hồ Bích thấy ánh mắt cậu nhìm chằm chằm vào Tuyết Vân.
" Ngậm mồm lại đi! " Hồ Bích nói với Long Tiêu
Lúc này Hồ Bích mới để ý là xung quanh các bạn nam đều vẻ mặt như Long Tiêu, đều nhìn chằm chằm vào Tuyết Vân. Kẻ duy nhất không bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Vân chắc chỉ có mỗi Hồ Bích trong đám người nam đến xem. Từ dưới nhìn xuống chắc có mỗi Hồ Bích là khác biệt, ánh mắt cậu nhìn Tuyết Vân khác hẳn với ánh mắt của các bạn nam nhìn gái đẹp.
Ở dưới lôi đài rất nhiều tiếng bàn tán có cánh về vẻ đẹp của Tuyết Vân. Mặc trên mình y phục màu trắng như tuyết. Vẻ mặt Tuyết Vân cũng lạnh như tuyết. Trên khuôn mặt trắng ngần không hề thoát ra một cảm xúc nào ngoài sự lạnh lùng.
" Cậu ấy thật xinh đẹp nhỉ!" Long Tiêu quay sang Hồ Bích nói
" Năng lực của Tuyết Vân đến đâu? " Hồ Bích hỏi
" Chịu! " Long Tiêu đáp
Trận đấu vừa bắt đầu. Văn Cao đã nén một lượng khí rất lớn bắt thẳng về Tuyết Vân. Tuyết Vân mặt không biến sắc, một tay bắn ra Chưởng Khí đối chiến.
" Khí mạnh lắm! Năng lượng không phải dạng tầm thường đâu..." Văn Cao tỏ vẻ khen ngợi.
Tuyết Vân mặt chả bộc lộ chút cảm xúc, vẫn lạnh lùng như chưa tỏ ra điều gì. Từ lúc xuất hiện, cô vẫn lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt. Như sinh ra từ băng tuyết hay sao vậy, từ khuôn mặt cho tới ánh mắt đều chứa sự lạnh lùng.
Văn Cao lại nén một nguồn Khí cực lớn trên tay. Lần này lượng Khí thật lớn, so với lần đầu thì nhiều hơn cả nghìn lần. Xung quanh Văn Cao một luồng Khí bao quanh thân thể từ từ dồn trên hai bàn tay.
" Chưởng khí này mà tung ra thì Tuyết Văn lành ít dữ nhiều rồi! " Long Tiêu nói với Hồ Bích
Trước mặt Tuyết Vân là Văn Cao, nhưng Tuyết Vân vẫn không tỏ ra một chút sợ hãi nào, mặt vẫn giữ nguyên sắc lạnh lùng.
Văn Cao bắn thẳng Chưởng Khí tới. Tuyết Vân một tay giơ ra. Bỗng toàn thân cuồn cuộn Khí bao quanh, toát ra rất mãnh liệt chặn đứng Chưởng Khí ghê hồn từ Văn Cao. Sự va chạm giữa hai luồng Khí tạo ra một luồng gió cực lớn như cuồng phong tỏa về các phía lôi đài.
" Một trận chung kết sớm rồi! " Nhiều người dưới lôi đài kêu lên.
Văn Cao là một thần đồng, Tuyết Vân thực như thế nào thì không ai biết. Nhưng cô chặn đứng được Chưởng Khí cực mạnh từ Văn Cao chứng tỏ cô không hề thua kém Văn Cao một chút nào.
Một nụ cười nở trên mặt Văn Cao.
Mới đầu đã chứng kiến được khả năng sử dụng Chưởng Khí tuyệt đỉnh. Báo hiệu một trận đấu kịch liệt. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Ai cũng mong chờ.
Đứng trước Tuyết Vân là Văn Cao, phong thái đĩnh đạc của một cao thủ hiện rõ. Tuyết Vân nét mặt nét mặt lạnh lùng không tỏ ra cảm xúc nhưng có thể thấy cô không xem thường đối thủ chút nào.
" Tôi chịu thua! " Văn Cao đột nhiên cất tiếng, giơ tay lên
Cả khán giả đang háo hức bỗng tròn to mắt.
Ai ai cũng đều bất ngờ. Năng lực thật sự của hai người còn chưa bộc lộ, thì Văn Cao đã bỏ cuộc khiến ngay cả đối thủ của mình là Tuyết Vân cùng ngạc nhiên.
" Cậu có ý gì vậy? " Tuyết Vân hỏi Văn Cao
Văn Cao quay lưng bước xuống lôi đài. Xong vẫn cất tiếng trả lời: "Tôi không muốn một trận chung kết sớm diễn ra chút nào, cậu không hề thua kém tôi một chút nào. Chúc cậu may mắn!"
" Văn Cao! Một thiên tài! Nhận thua sao! " Ai ai cũng bành hoàng.
Dưới lôi đài ánh mắt gần như tập trung hết về Văn Cao với vẻ ngạc nhiên tột cùng. Chỉ có mỗi ánh mắt của Hồ Bích hướng đến Tuyết Vân.
" Rốt cuộc thực lực của cậu ở cấp độ nào vậy? " Hồ Bích lầm bẩm
*******
Ở sân đấu thứ 7. Mọi người còn tập trung đông hơn. Thậm chí rất nhiều giáo viên tập trung ở đó hơn hẳn các sân khác. Huy Định và Hiệu Trưởng Long Mộc ngồi trên một cái chòi trên cây quan sát trận đấu.
" Anh có vẻ hứng thú với trận đấu này ấy! Vừa nãy anh ở đâu vậy Huy Định? "
Huy Định cười đáp: " Sân đấu số 1. Tôi có hứng thú với cậu nhóc Hồ Bích! "
" Kết quả thế nào vậy? " Hiệu Trường Long Mộc đáp
" Vừa bắt đầu được 2 giây cậu bé bị đối thủ dùng Chưởng Khí đánh bay khỏi lôi đài! "
" Trận đấu sắp tới điều gì khiến anh chú ý vậy? "
" Cậu cũng chú ý còn hỏi tôi. Nhìn số lượng người đến xem trận đấu thì cậu phải biết chứ!" Huy Định đáp
Đứng trên lôi đài là hai thí sinh khá nổi tiếng. Một bên là Phương Mạch, được biết đến là một thần đồng của dòng họ Phương, đã từng chiến đấu không phân thắng bại với Văn Cao. Bên kia là Bá Huy, một thiên tài của dòng họ Bá. Hai người là thế hệ trẻ xuất sắc nhất của dòng họ, gần như đại diện cho dòng họ mình mà thi đấu, mang trên người một danh dự cực lớn.
" Cháu của anh sắp thi đấu kìa, anh đoán ai sẽ thắng! " Huy Định hỏi hiệu trưởng của Long Mộc
" Đương nhiên là cháu trai của tôi rồi!"
Huy Định lại cười đáp: "Tôi lại nghĩ cháu trai của cậu sẽ thua! Chúng ta đánh cược không?"
" Anh muốn cược gì? "
" Một bữa cơm. Nếu tôi thắng thì cậu phải mời tôi một bừa tối, ngược lại tôi sẽ mời cậu được chứ! "
" Được!"
Trận đấu bắt đầu, Phương Mạch đã lao đến, cơ thể thoát ra một luồng Khí, trên nay nén một khối Khí cực lớn. Bắn về phía Bá Huy. Bá Huy vận Khí chặn đứng đòn Chưởng Khí thì ngay lập tức Phương Mạch đã xuất hiện tung ra từ hai bàn tay một khối năng lượng màu Đỏ. Không nghi ngờ gì đó chính là Chưởng Lực. Năng lượng màu đỏ trên lòng bài tay Phương Mạch đánh tới, gần như đã chạm vào người Bá Huy.
Một âm thanh xoẹt qua một phát. Ai đấy đều bất ngờ và bất ngờ hơn cả là Phương Mạch. Bá Huy trước mặt cậu đã biến mất lúc nào không biết. Không phải là biến mất mà là Bá Huy di chuyển với tốc độ quá nhanh. Thoắt một cái đã thoát được đòn tấn công của Phương Mạch.
" Ồ! Khả năng vận Khí như vậy đâu còn phải là Tân Chiến Binh nữa! " Huy Định Thốt lên
Hiệu trưởng khá ngạc nhiên: "Khả năng vận Khí của Bá Huy lớn như vậy, chứng tỏ ở tốc độ khốc liệt của thằng bé quá nhanh. Vượt qua khả năng của một Tân Chiến Binh. Nhưng kết quả trận đấu thì vẫn chưa thể rõ được! "
Trở lại trên lôi đài. Bá Huy đang đứng sau lưng Phương Mạch. Đánh tới một Chưởng Lực, một thứ ánh sáng màu Lục trên tay của Bá Huy. Một luồng khí bao phủ xung quanh chân Phương Mạch. Thoắt một cái Phương Mạch cũng đã né được đòn đánh của Bá Huy.
Khí Hộ Thân là Khí luôn bao quanh chiến binh mỗi khi họ vận Khí để chiến đấu. Khí là năng lượng trong cơ thể, sử dụng nó để tăng cường sức mạnh cơ thể là một trong những kỹ năng cơ bản của chiến binh. Do vậy khi chiến binh chiến đấu đều vận Khí tăng cường sức mạnh, khi đó xuất hiện Khí Hộ Thân. Nhờ nó có thể đánh giá được năng lực của chiến binh thông qua lượng Khí Hộ Thân nhiều hay ít, cách kiểm soát khí ra sao.
Cả hai đều bao quanh Khí Hộ Thân rất nhiều so với khả năng của một Tân Binh. Thông qua là đã thấy được một trận đấu giữa hai chiến binh mạnh với nhau.
Vẻ mặt như hai cậu muốn kết thúc sớm trận đấu. Cả hai đểu vận Khí lên mức cao nhất, toàn thân áo quần phập phùng trong luồng gió mà Khí thoát ra từ cơ thể tạo ra. Luồng Khí toát ra cực kỳ mãnh liệt, tạo thành một cơn gió rất lớn. Ngay sau đó trên hai người cậu đều thoát ra những vầng hào quang trên cơ thể, đó chính là Lực. Lực của Phương Mạch kết hợp với Khí tạo thành Khí Lực màu Đỏ. Lực của Bá Huy cũng vậy nhưng khác là nó là Lực Lam, thân Bá Huy thoát ra một Khí Lực màu Lam.
" Đây đâu phải trận đấu của một Tân Chiến Binh nữa! " Nhiều người thốt lên.
Cả hai để thực hiện nén một nguồn Khí Lực lại, thực hiện một đòn Chưởng trông vẻ rất mạnh.
Trên tay của Phương Mạch một thứ năng lượng phát quang. Đó chính là Kỳ Thức Chưởng Quả Cầu Năng Lượng. Trên tay của Bá Huy tích lại một năng lượng màu lam nhạt, đồng thời trên người cậu toát lên một luồng khí lạnh bao phủ, đó chính là Kỳ Thức Chưởng Hàn Băng Chưởng. Cả hai Kỳ Thức Chưởng đều không phải là một Kỳ Thuật mà một Tân Chiến Binh có thể làm được, thậm chí cả một Chiến Binh, thì cũng không phải ai cũng có thể thực hiện được như vậy. Chiến binh phải qua các giai đoạn luyện tập sử dụng Khí rồi mới tới sử dụng Lực, sau đó mới tới sử dụng Khí Lực cho Kỳ Thuật, Kỳ Thức Chưởng cũng là một loại Kỳ Thuật, nhưng nó đôi khi vẫn được gọi như vậy. Đẳng cấp của trận chiến quả thực vượt quá giới hạn của một Tân Chiến Binh.
Hai Chưởng Pháp đồng thời được tung ra bắn về phía đối phương. Sự va chạm vào nhau của hai Chưởng Pháp tạo thành một vụ nổ lớn. Phá tan cả lôi đài. Đất đá xung quanh bay mù mịt. Gây ra luồng gió quá lớn thổi xuống lôi đài, một số người đứng không vững bị luồng gió này thổi bay. Như một trận cuồng phong bão tố đang diễn ra vậy. Bụi tung mù bịt.
Trên lôi đài vẫn kêu lên tiếng đánh nhau. Trong đám bụi, không ai biết chuyện gì đang diễn ra trong đó. Chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm cứ cất lên. Phương Mạch và Bá Huy vẫn đang chiến đấu ác liệt. Lại những tiếng va chạm của các loại Chưởng Khí, Chưởng Lực và Chưởng Pháp thổi tung bụi.
Bấy giờ trên lôi đài mới nhìn thấy bóng dáng hai người. Sàn đá trên lôi đài đã vỡ nát, một cảnh tượng thật đáng kinh ngạc. Bá Huy và Phương Mạch vẫn đang thở hổn hển, nhìn nhau. Đôi mắt ánh lên sự quyết tâm rất lớn.
Phương Mạch lẩm bẩm: "Thật không ngờ Bá Huy lại mạnh đến như vậy. Mình thực không thế chiếm được chút lợi thế nào. Mình đã dùng khá nhiều năng lượng, năng lượng đã cạn gần hết. "
Bá Huy mỉm cười, miệng lẩm bẩm: " Nguồn năng lượng của hắn đã gần hết. Về kỹ năng hắn thậm chỉ nhỉnh hơn mình nhưng về nguồn năng lượng thì mình nhiều hơn hắn! "
" Trận đấu kết thúc ở đây! " Bá Huy nói một các tự tin và nén một năng lượng trên tay, lại là Kỳ Thức Hàn Băng Chưởng.
Phương Mạch mới toát mồ hôi, trong lòng nghĩ: " Năng lượng mình gần cạn. Không ngờ Bá Huy lại có nguồn năng lượng dồi dào đến vậy. Có vẻ như trận đấu phải dừng lại tại đây rồi! "
Bá Huy tung Chưởng Hàn băng về phía Phương Mạch. Lĩnh trọn Kỳ Thức Chưởng, Phương Mạch bị trọng thương bị đánh bay thẳng xuống lôi đài, hộc ra một ngụm máu.
******
Đêm hôm ấy, tại nhà Hồ Bích. Hồ Bích và Long tiêu cùng nằm trên thảm cỏ ngắm sao trò chuyện.
" Ây Hồ Bích, qua buổi đầu tiên thi đấu hình thức tự do, cậu nghĩ ai có khả năng vô địch nhất? " Long Tiêu hỏi
" Tớ nghĩ là chức vô địch sẽ nằm trong tay của Bá Huy. Nghe nói cậu ta đánh bại được Phương Mạch. Sử dụng cả Kỳ Thức Hàn Băng Chưởng nữa. " Hồ Bích đáp
Long Tiêu nói: " Đó không phải là thứ kỹ năng mà một Tân Binh có thể sử dụng. Không có nguồn năng lượng dồi dào và kỹ năng sử dụng Khí Lực nhuần nhuyễn thì không thể thực hiện nó. Quả thực là người này mạnh vô cùng!..."
" Cậu luyện tập Chưởng Lực thế nào rồi? " Hồ Bích liền hỏi
" Không tiến triển, Chưởng Lực là phải chuyển hóa Lực thành năng lượng sát thương, tớ chỉ biết nén nó lại và tung ra, đó là Chưởng Lực cơ bản thô sơ mà phí Lực nhất. Làm sao để thực hiện các Chưởng Lực khác thì không có một tài liệu nào mà tớ đọc được mà sử dụng được cả! Tớ đã hứa với mẹ tớ là sẽ không sử dụng Lực Trắng khi mà tính mạng không bị nguy hiểm. Cũng chẳng sử dụng đâu.. " Long Tiêu nói xong liền hỏi Hồ Bích: " Cậu thì thế nào?"
Hồ Bích thở dài, nói: " Thứ Lực tớ sở hữu không hề giống bất cứ một thứ năng lượng nào. Tớ cũng không biết làm thế nào. Tớ không thể thực hiện được bất kỳ Chưởng Lực nào, ngoài việc nén nó lại và bắn ra thì hoàn toàn không có tiến triển gì. Bắn ra nó lại không sát thương. Tớ cũng không biết luyện tập như thế nào nữa!"
Bỗng dưng Hồ Bích lại hỏi: " Khi cậu sử dụng Lực ấy? Cậu có thấy mệt mỏi không? "
Long Tiêu đáp: " À có đôi chút! Nhưng mà so với việc sử dụng Khí thì không đáng kể! "
" Kỳ lạ là khi tớ sử dụng Lực đặc biệt của tớ thì tớ không cảm thấy chút mệt mỏi nào. Cứ như nó không hề có ảnh hưởng tới thể lực tớ vậy, lúc mệt hay khỏe thì vẫn như nhau! " Hồ Bích nói
Long Tiêu nét mặt kỳ lạ. Cậu im lặng, miệng tủm tỉm cười gì đó.
" Cậu thấy Tuyết Vân có xinh đẹp không? " Bỗng dưng Long Tiêu lại hỏi
Hồ Bích khá bất ngờ: " Sao cậu lại hỏi vậy! Cậu thích cậu ta rồi à? "
Long Tiêu gãi đầu: " Có vẻ như tớ yêu cậu ấy mất rồi! Một tình yêu sét đánh."
" Không chỉ cậu đâu, tớ thấy rất nhiều các bạn học khác cũng như cậu đó! "
" Không biết một tên như tớ cậu ấy có để ý không nhỉ Hồ Bích? "
" Cái đó tớ chịu!" Hồ Bích đáp
" Tớ thấy lạ là tại sao cậu lại không có cảm xúc gì khi nhìn thấy Tuyết Vân đó. Khuôn mặt xinh đẹp ấy cậu không, khi cậu ấy đứng trên lôi đài tưởng như một tiên nữ vậy! "
Hồ Bích thở dài: " Tớ không quan tâm đến cái đó! Tớ tò mò hơn về sức mạnh của cậu ấy! "
Long Tiêu thở dài: " Chán thật, người như chúng ta không biết phải tập luyện bao nhiêu lâu mới mạnh được như Văn Cao, Bá Huy, Tuyết Vân đây! "
Hồ Bích cũng thở dài. Xong cậu nói để lấy lại sự tự tin: " Chỉ cần chúng ta không từ bỏ thì kỳ tích sẽ tới... "
Long Tiêu ngồi bật dậy, lấy ra cây Long Côn, đột nhiên kéo Hồ Bích ngồi dậy, như là nhớ ra điều gì đó.
" Tớ mới phát hiện Long Côn của tớ rất lạ nhá! "
Hồ Bích ngạc nhiên: " Cứng như vậy thì có gì là lạ. Tớ có hỏi Lão Hổ về Hắc Thiết thì ông ấy bảo nó là một khoáng vật cứng bậc nhất trên thế gian. Độ cứng còn vượt trên các Kỳ Binh có độ cứng khác. Nó là thứ khoáng vật lẽ ra rất đắt đỏ, nhưng vì chưa ai sử dụng được nó là nguyên liệu để rèn, chúng quá cứng để thay đổi hình dạng, nên giá trị của nó không lớn, do đó thường được dùng để thử độ cứng vũ khí ở các lò rèn. "
" Không phải không phải! " Long Tiêu mỉm cười đáp: " Long Côn này phản ứng với Lực Trắng của tớ hay sao ấy. Mỗi khi tớ truyền Lực Trắng vào là nó lại phát sáng... "
Long Tiêu truyền năng lượng cậu ta vào Long Côn thì đúng thật nó phát sáng. Cây Long côn màu xanh lam phát ra ánh sáng màu lam rất đẹp.
" Tốt quá còn gì, đến tối đỡ phải dùng đèn soi đường. " Hồ Bích nói
Cả hai cũng bật cười thích thú.
******