Chương 2. Vũ Khí Mới.

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 2. Vũ Khí Mới.

Trở về căn hộ của mình. Hồ Bích lại chán nản vì chính bản thân mình. Cậu về đến nhà liền nằm ật ra giường. Cậu tự than: "Mẹ của Long Tiêu nói rằng một chiến binh luôn sở hữu hai loại năng lượng là Khí và Lực. Ngoài Khí ra, nguồn năng lượng kia trong cơ thể mình chỉ có thể là Lực, nhưng tại sao nó lại không giống như những Lực được biết đến. Nó là loại năng lượng nào, tại sao lại không sát thương. Hơn nữa mình cảm nhận được nó tuôn trào trong cơ thể mình càng ngày càng nhiều. Nhưng làm thế nào để sử dụng nó đây?..."
Chán nản quá cậu liền đến nhà ông Lão Hổ. Lão Hổ là một ông già mù, sống một mình ở làng Tam Mộc, không có con cháu. Ông là một người khá là thân thiết với những đứa trẻ trong làng và được rất nhiều đứa bé trong làng yêu mến. Ông sống trong một căn nhà giữa một căn vườn, hằng ngày nuôi hoa trồng cây. Hồ Bích thường đến nhà Lão Hổ thăm nom và giúp đỡ ông. Nó đã trở thành một thói quen. Mỗi khi gặp điều gì khó khăn, Hồ Bích thường tới để hỏi ý kiến Lão Hổ, ông như là một từ điển của cậu vậy.
Khi đến nhà Lão Hổ. Thì cậu chỉ thấy một người mang bộ quần áo màu đen, rất cũ kỹ, nhưng lại rất thân thuộc. Đó là Lão Hổ.
"Lão Hổ! Cháu đến thăm ông đây!" Từ xa Hồ Bích đã hét lên.
Một nụ cười nở trên gương mặt Lão mù. "Cháu lại đến rồi ấy hả. Vào nhà đi nào!..."
Lần nào cũng vậy, mỗi khi đến nhà Lão Hổ, Hồ Bích lại được ông lão cho nếm thử những thứ trái cây ngon ngọt mà ông lão trồng được ngay tại vườn. Hồ Bích giúp ông lão tưới cây, cắt cành lá,... đủ các thứ việc chăm sóc cây cảnh.
Ngồi lán lại ở chiếc chòi trên cây. Lão Hổ hỏi
"Cháu tu luyện thế nào?"
"Vẫn tệ như mọi khi!" Hồ Bích đáp và cậu liền buột miệng hỏi Lão Hổ: "Ông trước có từng là Chiến Binh không ạ?"
Lão Hồ điềm đạm nhưng không trả lời: "Đó là việc đã rất lâu rồi! Cháu muốn ta giúp cháu luyện tập sao?"
"Trong cơ thể con người có mấy loại năng lượng ạ?" Hồ Bích hỏi
"Có 2 loại năng lượng là Lực và Khí..." Ông lão đáp
"Liệu có tồn tại một nguồn năng lượng khác không ông?" Hồ Bích liền hỏi
"Có!" Lão Hổ đáp
Câu trả lời như làm lóe sáng nên trong đầu Hồ Bích một sự bất ngờ.
"Là gì ạ?" Hồ Bích mừng rỡ hỏi, trên gương mặt không che giấu được sự vui mừng.
"Khí Lực! Năng lượng khi dung hóa Khí và Lực." Câu trả lời phát ra từ miệng Lão Hổ.
Câu trả lời khiến vẻ Hồ Bích thật mất hứng. Nụ cười dần biến mất trên gương mặt.
Lão Hổ bỗng dưng nhớ ra một điều gì đó. Liền nói: "Ngoài có sức mạnh của tinh thần nữa. Đây là thứ sức mạnh không thể xem thường của một Chiến Binh đâu. Nếu một chiến binh có ý chí nghị lực phi thường thì sẽ chiến thắng tất cả!"
"Ông có biết gì về Lực Trắng không ạ?" Hồ Bích lại thắc mắc
"Không nhiều người biết về nó đâu! Nếu không phải là người đứng đầu của những dòng tộc hùng mạnh, có bề dày lịch sử chiến đấu thì cũng ít người biết đến nó. Nó là thứ năng lượng đặc biệt, không ai biết rằng nó có thực sự tồn tại hay là không, nó chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết mà thôi!" Lão Hổ nói
"Việc tu luyện nó khó không ạ?" Hồ Bích lại thắc mắc
"Chưa từng ai sở hữu nó mà được ghi chép lại trong sử sách. Nên không ai biết cách tu luyện sử dụng Lực Trắng như thế nào vì không hề có tài liệu nào ghi lại về Lực Trắng, chỉ biết nó từng xuất hiện trong truyền thuyết mà người xưa kể lại mà thôi... Ta không biết nó có khó không nữa. Ta thắc mắc sao một đứa trẻ như cháu lại biết có Lực Trắng mà hỏi ta như vậy?" Lão Hổ nói
Hồ Bích nhớ lại lời căn dặn của Long Tiêu là phải tuyệt đối giữ bí mật về loại Lực mà Long Tiêu đang sử dụng. Nên Hồ Bích không trả lời vào câu hỏi, mà chỉ hỏi tiếp:
"Cháu chỉ hỏi vu vơ thôi. Một người có thể sở hữu nhiều hơn một loại Lực không ạ?"
Lão Hổ lại nói: "Có người sở hữu hai loại Lực, ví dụ như Trưởng Lão, nhưng số lượng này rất ít, phải nói là cực hiếm. Còn từ 3 loại Lực trở nên thì càng hiếm hơn, phải nói là cực kỳ hiếm..."
Lão Hổ liền hỏi cậu: "Ta thắc mắc là cháu dự định vào trường Chiến Binh nào đó?"
"Bạch Hổ!" Hồ Bích đáp
Ông lão khá ngạc nhiên khi Hồ Bích nói vậy. Ông không nói gì mà chỉ đưa cho cậu một trái cây lạ. Có vẻ trong lòng ông đang nghĩ một điều gì đó. Có vẻ bất ngờ lắm, nhưng cố tỏ ra bình thường.
"Dù sao cháu cũng chỉ là một đứa kém cỏi, không hy vọng gì có thể vào được..."
Hồ Bích liền lên tiếng
"Việc đánh giá năng lực của một Chiến Binh sai lầm lớn khi đánh giá một người không thể sử dụng Khí Thức là bất tài. Từ xưa đến nay tất cả mọi người đều nghĩ sai về nó. Có một số người đặc biệt, tuy khá hiếm nhưng có tồn tại Chiến Binh kém cỏi trong việc sử dụng Khí Thức nhưng họ lại là một Thiên tài về sử dụng Lực Thức. Họ thường sở hữu nguồn Lực trong cơ thể dồi dào, nên việc mất cân bằng về Khí và Lực khiến họ khó thực hiện Chưởng Khí... Cháu sao lại quá mất tự tin vào bản thân mình như thế!" Lão Hổ đáp
"Cháu không nghĩ cháu là chiến binh như vậy đâu. Mọi người ai cũng đánh giá một chiến binh có tư chất hay không là ở việc họ sử dụng Khí Thức như thế nào." Hồ Bích nói
Cảm nhận được hơi thở dài của Hồ Bích. Lão Hổ mới lên tiếng:
"Biết đâu được cháu lại là người đầu tiên phá vỡ cái đánh giá đó. Cháu là một người đặc biệt nhất mà ta biết..."" Đi theo ta. Ta có một số ghi chép về tu luyện của chiến binh "
Lão Hổ dẫn Hồ Bích xuống dưới hầm căn nhà của ông. Có khá nhiều sách vở được để ở dưới này. Hồ Bích lục lọi một lúc, chỉ thầy toàn là sách về sử dụng Lực. Cũng không hơn gì đống sách mà anh của Hồ Bích đã để lại.
"Đây là sách của ai vậy?" Hồ Bích liền hỏi
"Con trai của ta! Đây là sách khi nó còn theo học trường Chiến Binh! Ta nghĩ nó có ích cho cháu. Cháu thấy cuốn nào có ích thì cứ lấy."
Cậu phát hiện dưới tầng hầm này có một cây đao ngắn được gắn lên tường. Cậu lại gần định nhấc nó lên thì không may rơi bịch một cái xuống đất. Là một cây đao ngắn.Lưỡi đao đã bị cùi, sần sùi, xấu xí. Nó dài chừng 40 phân, cán đao được bọc bởi lớp da hổ. Hồ Bích cầm vào chuôi rút nó lên thì thấy nó thật nặng. Nói là nặng thì hơi khiêm tốn vì nó quá nặng.
Hồ Bích hít một hơi mạnh rồi nhấc nó lên. Mãi về sau cây đao mới chịu nhích lên. Kỳ lạ thay khi cầm lên sức nặng lại giảm đi một chút.
"Đó là cây đao có khối lượng rất nặng đó. Cây đao này khá đặc biệt là càng sử dụng Khí hay Lực thì nó lại càng nặng. Nên gần như là nếu không có sức mạnh cơ bắp thì sẽ không thể nhấc nó lên. Ba mươi năm rồi chưa ai sử dụng được nó. Và nó vẫn ở đó suốt như chưa tìm được chủ nhân tiếp theo..." Lão Hổ nói
"Chủ nhân tiếp theo?" Hồ Bích ngạc nhiên
"Đó là vũ khí của ta sử dụng thời còn là trai trẻ. Ta cũng không thực sự sử dụng được nó. Ta đã từ bỏ chiến đấu khá lâu, cũng chưa tìm được ai có thể sử dụng được nó suốt thời gian qua..."
Hồ Bích hết sức nhấc nó lên, cuối cùng cậu cũng cầm được nó trên tay.
"Cuối cùng cũng chịu nhúc nhích rồi cây đao này!" Hồ Bích lên tiếng
Lão Hổ tỏ ra ngạc nhiên. "Ồ, cháu nhấc được nó lên sao? Ta thực sự bất ngờ lắm đó. Nếu càng vận Khí hoặc Lực để tăng cường sức mạnh thì nó lại càng nặng thêm. Đây là cây đao khá " khó tính " nó hập thụ năng lượng để chuyển thành trọng lực."
"Nếu không phải Khí hoặc Lực thì sao ạ?" Hồ Bích lại hỏi
"Thì nó sẽ không phản ứng gì. Cũng chỉ giữ nguyên sức nặng ban đầu của nó là 100 cân. Phải có sức mạnh cơ bắp lớn lắm mới nhấc nó lên được."
Cậu nhìn nó, liền thốt ra trong đầu: "Nếu mình dùng nguồn năng lượng đặc biệt đó của mình thì sao nhỉ? Nếu nó thực sự là Lực hoặc Khí thì nó sẽ càng thêm nặng. Mình muốn thử quá. Không biết nguồn năng lượng kì lạ mình sở hữu kia có phải Lực hay không! "
Cậu vận nguồn năng lượng đặc biệt đó lên tay, truyền vào thanh đao ngắn. Thật kỳ lạ, thanh đao không hề nặng thêm. Cậu thất vọng và thở dài.
"Rốt cục thì cũng chả phải Lực." Cậu nhẹ nhàng để thanh đao này lại lên kệ
Giật mình! Sao để lên nhẹ nhàng quá vậy!
Để lên xong cậu mới bất ngờ phát hiện ra cây đao nhẹ đi từ lúc nào chả biết. Cậu di chuyển nó cứ như một cây đao nhẹ bình thường.
Cậu bất ngờ cầm lại cây đao, thì nó lại cực kỳ nặng. Rồi cậu lại vận nguồn năng lượng đặc biệt đó truyền vào thanh đao. Nó lại trở nên cực nhẹ. Cậu thầm nghĩ:
"Trong vòng một tháng qua mình đã liên tục vận hành nguồn năng lượng đó trên khắp cơ thể. Quen luyện tập đến mức nguồn năng lượng này luôn chạy trong cơ thể cậu ngay cả lúc bình thường mà cậu không hề biết. Chả lẽ vì lý do đó mà mình nhấc được cây đao này lên dễ như vậy. Mà nguồn năng lượng này là gì mà nó có thể làm nhẹ đi cây đao!?"
"Ồ, cuối cùng chủ nhân của cây đao cũng xuất hiện! Cây đao này khó sử dụng lắm đó! Cháu lại cầm nó lên được, thì hãy mang nó về đi, có vẻ nó đã chọn cháu làm chủ nhân!" Lão Hổ nói
Hồ Bích xua tay. Đáp:
"Cháu không thể lấy vũ khí của ông được!"
Lão Hổ bật cười:" Thời niên thiếu ta hiếu kỳ mới mang nó theo bên mình, chính ta cũng chả sử dụng được nó trong chiến đấu. Nó vốn dĩ không coi ta là chủ nhân của nó. Vũ khí cũng có ý thức của nó đấy. Theo ta bao nhiêu năm chắc nó cũng buồn lắm!..."
Cậu nhấc nó khỏi kệ nhẹ nhàng, vung vung một chút.
" Thật kỳ lạ là cháu truyền năng lượng vào nó thì nó bỗng nhẹ đi! " Hồ Bích đáp
Lão Hổ liền cười lớn và nói: "Như vậy đích thực là nó đã nhận cháu là chủ nhân rồi. Hãy mang nó theo bên mình đi. Mỗi chiến binh đều cần có một thứ vũ khí."
Trong đầu Hồ Bích lại đột nhiên nảy ra một thắc mắc nhìn vào cây đao: "Nếu vận khí truyền vào nó thì sao nhỉ?"
Không khỏi hiếu kỳ, cậu liền vận Khí truyện đến cây đao. Vừa vận được một ít Khí cây đao đã trở lên cực nặng kéo cậu ngã bịch xuống đất. Nó còn cắm sâu vào long đất. Cậu liền thu hồi Khí và truyền lại năng lượng đặc biệt của cậu lại vào trong thanh đao, nó lại trở nên nhẹ, như một thanh đao bình thường cậu cầm nó rất dễ dàng.
Lại một lần nữa cậu đặt ra câu hỏi trong đầu mình: "Thứ năng lượng đặc biệt đó trong cơ thể mình là gì đây? Mình cảm nhận thấy nó tuôn trào trong cơ thể mình, khác hẳn với Khí trong cơ thể mình là nó cực kỳ dồi dào. Hơn nữa sử dụng nó lại không hề khiến mình bị mệt mỏi lực như Khí."
Lão Hổ liền nói với cậu: "Cháu có tìm thấy một quyển sách bìa đỏ trên có ghi hai chữ Huy Định không?"
Hồ Bích mới lục lọi và thấy quyển sổ đó, lên tiếng trả lời.
"Trong quyển sổ đó có ghi cách tu luyện của con trai ta. Nó là một trong hai người của nước Mộc sử dụng được cả hai loại Lực: Đỏ và Lam."
"Con trai ông giờ đang ở đâu vậy? Sao cháu chưa từng thấy anh ấy nhỉ?" Hồ Bích thắc mắc.
Hiện nó đang là giảng viên của trường Bạch Hổ. Đã lâu ta không gặp nó..." Lão Hổ đáp
Là giảng viên của Bạch Hổ. Trường mà Hồ Bích rất muốn được vào. Điều đó khiến cậu cũng không khỏi ngạc nhiên.
*******
Tại con đường của làng Tam Mộc. Hàng cây xanh xanh có những đợt gió thổi man mát. Dưới con đường là một thanh niên với một bộ y phục màu xanh Lam. Người ấy bước đi trên con đường với bao cảm xúc tràn về. " Cũng đã 6 năm mình chưa về thăm bố. Không biết ông ấy thế nào? " Trong lòng người đó nghĩ
Đương nhiên người đó chính là Huy Định, con trai của Lão Hổ. Bao cảm xúc tràn về trong đầu của người đàn ông này.
Bỗng dưng gặp một cậu thanh niên, tay cần một cây đao ngắn bước về phía đối diện, mặt vẻ khá vui mừng. Cậu thanh niên đó chính là Hồ Bích. Khi thấy trên tay cậu thanh niên cầm một cây đao ngắn, một cây đao khá quen thuộc trong tâm chí của Huy Định. Người đàn ông tên Huy Định này mới dừng lại trước mặt Hồ Bích khiến cậu thanh niên khá bất ngờ.
" Này cậu. Cậu có thể cho ta xem cây đao cậu đang cầm được không? " Huy Định liền hỏi
Vẻ mặt Hồ Bích khá bất ngờ có vẻ nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt cậu đã từng gặp ở đâu rồi thì phải. Nhưng rồi cậu cũng đưa cho người đàn ông trước mặt cậu khi không thấy sự ác ý nào từ phía người đối diện.
"Chú phải đứng vững đó nha. Nặng lắm đó..."
Người đàn ông đó cầm lấy thanh đao với vẻ mặt vui mừng. Nhưng khi Hồ Bích vừa rời tay ra khỏi thanh đao thì nó bỗng trở nên cực nặng. Kéo người đàn ông này xuống. Người đàn ông này ra sức giữ nó trên tay, vận Khí Lực rất lớn nhưng không được, đánh rơi nó xuống đất. Suýt chút nữa là câu đao khiến cổ tay người đàn ông này bị chệch nếu cố cầm lấy thanh đao rồi.
Cổ tay khá đau khi cố gắng giữ thanh dao, người đàn ông này mới đưa tay còn lại lên xoa bóp.
"Nặng thật đó!" Huy Định nói
Hồ Bích liền lại gần, nhấc thanh đao nó lên một cách nhẹ nhàng khiến người đàn ông tên Huy Định trước mặt cực kỳ bàng hoàng. Trong đầu Huy Định thầm nghĩ: " Quái lạ. Thằng bé này trông quen quen. Trên người cậu bé tự dưng thoáng qua bao phủ bới một thứ năng lượng gì vậy? Không phải Khí, cũng chả phải Lực, không nhìn thấy được bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận được nó..."
"Cháu đã bảo rồi mà! Phải cần thận..." Hồ Bích nói
" Đây là thanh đao của Lão Hổ. Tại sao lại trong tay cậu vậy? " Huy Định liền hỏi
"Chú biết Lão Hổ sao? Ông ấy tặng cây đao này cho cháu!"
"Ừ, đó là bố của chú!"
Hồ Bích mới ngạc nhiên. Thì ra người đứng trước mặt lại là con trai của Lão Hổ. Cậu liền nói: "Bao năm qua sao chú không về thăm ông, ông ấy nhớ chú lắm đó!"
Huy Định mới trả lời: "Ta có nhiều công việc nên chưa thể về thăm ông được..." xong Huy Định lại hỏi:" Ông dạo này khỏe không?"
"Vẫn khỏe..." Hồ Bích đáp
"Không ngờ bố chú lại tặng Ấn Phong Đao này cho cháu! Cây đao này trước giờ chưa ai có thể cầm nó lên nhẹ nhàng như cháu đó. Có thể cho ta biết bí quyết để nhấc nó lên không?"
"Cháu chỉ truyền năng lượng vào nó. Có vẻ nó chỉ chấp nhận năng lượng của cháu nên mới cho cháu nhấc nó lên." Hồ Bích đáp
"Có vẻ như việc vũ khí chọn chủ nhân là có thật. Ta cứ nghĩ bố ta hồ đồ." Huy Định cười đáp
Hồ Bích nghe giọng nói, nghĩ một hồi mới giật mình.
" A... Là chú! Đồng đội của anh cháu!" Hồ Bích hét lên
Huy Định cũng nhớ ra cậu nhóc, thảo nào thấy quen quen, anh cũng bất ngờ lắm. Thằng nhóc khóc sướt mướt ngày nào giờ đã cao lớn hơn, trông cũng khác so với nó hồi nhỏ.
" A. Phải rồi. Cũng 6 năm rồi. Cháu lớn hơn rồi đó." Huy Định đáp
Hồ Bích gật đầu, nói: "Phải ha. Cũng một thời gian rồi..."
Huy Định lên tiếng để nhanh chóng trở về gặp bố mình: "Có lẽ ta phải trở về nhanh thăm bố ta đã. Có lẽ ông đã rất mong ngóng. Chúng ta gặp lại sau nhé..."
******
Tại sân nhà của Long Tiêu. Cậu đang luyện tập thể lực bằng cách chống đẩy
" 10001...10002...10003..."
Cậu hít một cái rồi lại đếm. Cơ tay cuồn cuộn nổi lên từ hai bắp tay của cậu. Trong đầu cậu nghĩ:" Cho dù mình không sử dụng Lực Thức hay Khí Thức thì mình cũng có thể sử dụng Thể thuật trong chiến đấu "
Vừa hít đến cái hít đất thứ 10005, Hồ Bích liền xuất hiện trước mặt khiến Long Tiêu giật mình nằm bịch xuống đất.
"Này, tớ có một thứ khá hay đó!"
Long Tiêu khá bất ngờ. Một lúc sau, khi Long Tiêu đã thở đều sau hơn mười nghìn cú hít đất. Hồ Bích mới lôi ra một thanh đao ngắn xấu xí.
"Đây là cây đao khá đặc biệt. Giờ nó là vũ khí của tớ!" Hồ Bích cười đáp
"Cậu lại sử dụng cây đao xấu xí này làm vũ khí sao. Hài thế!" Long Tiêu đáp
"Nó đã chọn tớ làm chủ nhân nên là tớ sẽ quý trọng nó."
Long Tiêu bất cười: "Vũ khí chọn chủ nhân, lần đầu nghe đó, nghe như truyện cổ tích ấy!"
"Nó chọn tớ làm chủ nhân chỉ phục tùng tớ thôi! Không tin cậu thử cầm nó xem!" Hồ Bích nhăn nhó rồi đưa ra trước mắt Long Tiêu cây đao.
Long Tiêu vẫn cười, nắm lấy thanh đao nói: "Cầm thì có gì mà khó." vẫn thản nhiên.
Hồ Bích nhếch mép cười, cậu ngưng truyền năng lượng đặc biệt của mình vào cây đao rồi thả tay. Cây đao trở lại nguyên sức nặng khiến Long Tiêu bất ngờ bị nó kéo xuống đột ngột. Nhưng phản xạ rất nhanh Long Tiêu nắm lấy hai tay, vận Khí giữ nó. Kỳ lạ là Long Tiêu càng cố vận Khí thì cây đao càng nặng. Long Tiêu liền vận Lực Trắng thì cây đao trở nên cực nặng. Cho dù Long Tiêu có sức mạnh rất lớn nhưng vẫn bị cây đao áp đảo về sức mạnh. Cậu tuột tay buông ra. Cây đao cắm cực kỳ sâu xuống đất. Cắm sâu đến nỗi như chui vào lòng đất.
Long Tiêu và Hồ Bích phải lấy xẻng đào đất lên một lỗ to tướng sâu khoảng 2 mét mới thấy thanh đao.
"Có vẻ như thanh đao này không thích cậu rồi. Tớ đã nói rồi mà, nó chỉ chọn tớ là chủ nhân thôi mà." Hồ Bích mới cười hả hê, đáp
Cây đao như phản ứng rất mạng vơi Lực Trắng của Long Tiêu. So với người tên Huy Định lúc trước cây đao cũng chỉ cắm xuống đất một đoạn tầm 20 đến 30 phân. Nhưng Long Tiêu lại cắm đến tận 2 mét. Cây đao này phản ứng rất mạnh với Lực Trắng mà Long Tiêu sở hữu.
Thấy Hồ Bích nhấc thay đao lên không tốn chút sức lực nào Long Tiêu mới bắt đầu nghi ngờ. Thử thêm lần nữa. Kết quả vẫn như vậy. Hai cậu thanh niên lại phải đào một cái hố nữa để lấy thanh đao cắm sâu xuống sân nhà Long Tiêu.
"Giờ thì tớ tin lời cậu nói rồi đó! Thanh đao này tên gì vậy?" Long Tiêu mới hỏi
" Theo tớ được nghe thì tên nó là Ấn Phong Đao." Hồ Bích đáp
Long Tiêu bất ngờ, như không tin vào tai mình vậy: "Không phải chứ! Đây là Ấn Phong Đao sao. Sao thứ xâu xí này lại là Thần Binh Ấn Phong Đao được! Mà sao nó tồn tại được, cậu tự đặt tên nó phải không?"
Hồ Bích mới ngỡ ngàng: " Thần Binh? Tớ không có đâu. Mà kể rõ hơn đi "
Long Tiêu chăm chú quan sát nó rồi nói: "Tớ có nghe mẹ tớ kể về một thứ binh khí khác thường, là Thần Binh Ấn Phong Đao. Nó là vũ khí sử dụng để Phong Ấn Tà Ác. Có điều chỉ là trong truyền thuyết về cuộc chiến của các vị thần xa xưa, sao nó có thật được."
"Tớ chịu, chỉ nghe nói lại thôi. Nhưng Phong Ấn là sao? Thứ Kỳ Thuật này có tồn tại sao?" Hồ Bích thắc mắc
"Tớ không biết nó có thật hay không. Nhưng chắc chỉ là truyền thuyết thôi. Không chắc có thật! Sao cậu lại có nó vậy?" Long Tiêu lên tiếng
"À! Lão Hổ tặng tớ. Ông ấy nói là thứ vũ khí này đã chọn tớ lên là muốn tớ đem nó theo làm binh khí của mình."
Tỏ ra khá nghi ngờ. Long Tiêu cứ chăm chăm nhìn nó trên tay Hồ Bích.
"Xấu xí vậy chưa chắc là Thần Binh trong truyền thuyết đâu!" Long Tiêu liền nói
"Mặc kệ là thần binh hay là không. Xấu xí thì xấu xí nhưng nó là vũ khí của tớ. Nó sẽ là tri kỷ của tớ!" Hồ Bích lại nói
Long Tiêu liền nói: "Tớ cũng sắp 16 tuổi rồi. Cũng phải tìm cho mình một thứ binh khí mới được. Có lẽ đến lò rèn của trường rèn lấy một vũ khí mới được!"
"Tớ nghe nói khi ra trường thì trường Long Mộc sẽ tặng cho một Chiến Binh một thứ vũ khí mà. Cất công rèn làm gì!" Hồ Bích ngạc nhiên, hỏi
Long Tiêu cau màu: "Tự mình làm thì mới có ý nghĩa chứ! Cậu đi với tớ chứ?"
"Hiển nhiên! Anh em với nhau còn hỏi thừa!" Hồ Bích đáp
******
Đợi đến đêm thật khuya. Hai cậu thanh niên mới lẻn vào lò rèn của trường. Lò rèn của trường Mộc Long là một lò rèn khá lớn. Thường được sử dụng để chế tạo những dụng cụ thường ngày, và cả sử chữa, chế tạo binh khí nữa. Long Tiêu vừa vào liền chốt cửa lại. Long Tiêu liền nhóm lửa lò rèn.
"Cậu đính chế tạo kiếm, gậy hay là thứ gì?" Hồ Bích mới hỏi
"Tớ tính rèn một cây gậy ngắn thật cứng! Ước chừng dài khoảng hơn 70-80 phân." Long tiêu nói.
"Làm thôi. Đúc khuôn đi!" Hồ Bích mới nói
Hai cậu thanh niên loay hoay đúc khuôn một cái gậy. Khuôn là một chất đặc biệt mềm dễ tạo thành hình nhưng khi đổ kim loại nóng chảy vào thì nó rất cứng. Long Tiêu thì đang nghĩ xem lấy hình dáng cây gậy thế nào cho đẹp, cậu liền tỷ mỷ vẻ lên khuôn hình con rồng thật đẹp phần tay gậy. Thiết kế khuôn đúc cây gậy rất tỷ mỷ.
Xong khuôn. Long Tiêu cẩn thận đổ sắt nóng chảy từ lò nung nòng chảy vào trong khuôn. Xong cậu mau làm lạnh nó. Cây gậy khá đẹp mắt tinh xảo.
"Thử tý vũ khí tý xem nào!" Hồ Bích nói
Nói xong Hồ Bích liền cầm lấy một thanh sắt đen xần xùi xấu xí ở cạnh lò rèn đập vào cây gậy của Long Tiêu. Vừa đập nhẹ nó đã gậy ra làm đôi.
"Chết mẹ, xin lỗi nhá Long Tiêu!" Hồ Bích nói
"Tớ nghe nói sắt làm vũ khí thường phải dung hòa với năng lượng mới tạo nên vũ khí chiến đấu cho các chiến binh được. Mỗi loại Lực sẽ khiến chất liệu làm nên vũ khí có chất liệu thay đổi khác nhau. Có vẻ như là nếu là sắt không thì độ cứng nó chả ra sao cả. Làm cái khác..." Long Tiêu đáp
Hai thanh niên làm rất nhiều cây gậy và Long Tiêu dung hòa Khí và Lực của cậu vào trong sắt và đổ vào khuôn. Nhưng làm mấy cái cũng thấy bại. Đều bị đánh gãy quá dễ dàng.
"Thử mấy cái rồi cũng chả cứng gì!" Long Tiêu thất vọng, nói
Cần phải dung hợp một năng lượng Lực vừa phải thì vũ khí mới đạt độ cứng nhất định. Không phải truyền càng nhiều nó càng cứng, do vậy nên Long Tiêu thử khá nhiều, đã đạt được độ cứng nhất rồi nhưng vẫn chả vừa ý cậu.
Bỗng chợt Long Tiêu lóe ra một ý nghĩ trong đầu: "Hay thử dung hòa thứ năng lượng đặc biệt của cậu vào trong vũ khí tớ xem thế nào!"
Vẫn thất bại. Long Tiêu tỏ ra chán nản. Độ cứng vẫn chưa vừa ý cậu, cho dù truyền khá năng lượng Lực. "Độ cứng như vậy thì cũng chỉ là hạng xoàng thôi! Tuy năng lượng của cậu đã khiến sắt cứng hơn nhiều. "
Đột nhiên Hồ Bích mới để ý thanh sắt đen mà mình cần trên tay để phá các vũ khí Long Tiêu mới luyện vừa rồi.
"A. Hình như chất liệu làm thanh sắt trên tay tớ có vẻ khác thường lắm! Tớ không hiểu nhiều về khoản này lắm, cũng chưa từng thấy thứ gì thế này..."
"Cậu nói tớ mới để ý! Hình như nó là Hắc Thiết, một loại khoảng chất rất cứng hay được dùng để thử độ cứng của các vũ khí trong lò rèn. Tớ có nghe qua. Nhưng nó là khoáng chất nhiệt độ nóng chảy rất cao, khó mà nung nóng chảy được!" Long Tiêu đáp
"Cứ thử xem đi!" Hồ Bích nói xong xem thẳng cái cây sắt đó vào trong lò nung nóng chảy. Đợi mãi nó chả nóng chảy. Cứ cứng đờ. Thậm chí chả dẫn nhiệt, trong lò nóng chảy cả kim loại mà nó vẫn nguội.
"Nó thế này thì làm sao mà rèn được thành miếng thế này nhỉ?" Hồ Bích kêu
Long Tiêu mới chợt nhớ ra và nói: "Người ta không rèn nó đâu. Nó là khoáng chất khá đặc biệt và hiếm. Lò rèn vớ được Hắc Thiết hình cây gậy như thế này là quý báu lắm rồi!"
Hồ Bích bực mình vận năng lượng bắn thẳng vào cậy gậy đó cho bõ tức. Bao nhiêu công đợi suốt nửa giờ công cốc. Cả hai đều thất vọng ngồi xuống đất. Bỗng nghe thấy tiếng sủi bọt. Bất ngờ quan sát lò rèn thì thấy thay sắt một phần đã tan ra. Hai cậu cứ đơ người, xong nét vui mừng dần hiện lên khuôn mặt hai cậu.
"Có vẻ như nó phản ứng với năng lượng!" Hồ Bích mới lên tiếng
Long Tiêu liền vận Chưởng Lực bắn vào thanh sắt trong lò nung nóng chảy. Thấy không phải ứng gì cậu mới nói: "Hình như chỉ phản ứng với thứ Lực đặc biệt của cậu thôi!"
Hồ Bích thấy lạ, nhưng cũng thử làm lại. Vận năng lượng đặc biệt của cậu bắn về phía Hắc Thiết. Quả đúng như dự đoán của Long Tiêu. Hắc Thiết tan ta một ít. Hồ Bích vận năng lượng đặc biệt của cậu liên tục truyền vào lò nung cung chảy. Cuối cùng Hắc Thiếu mới chịu nóng chảy.
"Vũ khí của tớ cũng phải có tỷ dấu ấn của tớ chứ! Cậu dịch qua một bên nào để tớ cường hóa nó bởi Lực Trắng của tớ..." Long Tiêu nói
Xong cậu lại vận Lực truyền rất nhiều năng lượng vào Hắc Thiết đang nóng chảy. Kỳ lạ thay, Hắc Thiết đang nóng chả màu hồng đỏ rực trong lò nung bồng phát sáng như vẻ phản ứng với Lực Trắng. Tỏ ra những ánh sáng trắng như một ống đèn huỳnh quang.
Hồ Bích liền nói: "Thử đổ vào khuôn xem!"
Long Tiêu liền làm theo. Đổ thứ Hắc Thiết nóng chảy đã dung hòa với Lực Trắng vào khuôn. Xong, Long Tiêu liền ngâm khuôn trong nước lạnh để làm nguội nó. Khi mở khuôn ra, một luồng sáng màu trắng phát ra từ cây gậy mới rèn xong này. Một lúc sau ánh sáng tắt dần, cây gậy hiện ra. Một cây gậy màu lam bích, như làm bằng ngọc vậy, trên hoa văn được vẽ tinh xảo. Cây gậy thật đẹp quá đi. Long Tiêu ngắm một lúc. Kỳ lạ ánh sáng vừa tắt nó cũng nguội luôn, cây gậy nằm trong tay của Long Tiêu.
"Thử vũ khí đi!" Hồ Bích nói
Nói xong cậu lôi ra dưới chân một tảng Hắc Thiết. "Thử đối chọi với nó xem nào!" Hồ Bích lại nói.
"Phi tang trước hãng!" Long Tiêu nói
Nói xong 2 thanh niêng quăng hết sắt đã làm gậy vào trong lò nung nóng chảy. Phá luôn cả khuôn để phi tang. Xong Long Tiêu cầm trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Thiết trước mặt. Đập thẳng vào tảng sắt cứng đó.
Beng một cái, tiếng kêu cất lên. Tảng Hắc Thiết dưới chân vỡ ra. Thực sự quá bất ngờ, vũ khí với rèn từ Hắc Thiết cùng với năng lượng đặc biệt của Long Tiêu và Lực Trắng đã trở nên cứng cáp vô cùng, cứng hơn Hắc Thiết khoáng vật rất nhiều.
Nhưng tiếng kêu đó rất to đã làm kinh động đến mọi người.
"Chết mẹ! Bị phát hiện rồi! Té thôi Long Tiêu!" Hồ Bích nói
Hai thanh niên liền cấp tốc chạy một mạch ra khỏi trường. Về đến nhà của Hồ Bích hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Bị bắt thì kiểu gì cũng bị nhà trường kỷ luật. Hồ Bích và Long Tiêu mừng lắm.
"Vũ khí này tớ rất vừa ý!" Long Tiêu nói
Hồ Bích đáp: "Cậu cũng có hoa tay ghê. Thiết kế được hình dạng cây gậy đẹp đó!"
Long Tiêu cười đáp: " Cái đó khỏi khen! "
******
Sáng hôm sau.
Tại Lò Rèn vũ khí trường Long Mộc.
"Chuyện kỳ lạ gì vậy! Là thứ gì có thể đủ cứng để phá được tảng Hắc Thiết khoảng vật này chứ!" Một người đàn ông kêu lên.
Người đàn ông đó chính là Hiệu Trưởng của trường Long Mộc.
Một người phụ nữ ở đó cũng ngạc nhiên
" Kỳ lạ. Hắc Thiết là thứ khoáng vật cứng bậc nhất trên thế gian. Gần như không thể phá hủy. Cũng không thể lấy làm chất liệu rèn vũ khí được. Làm sao có thể phá hủy tảng Hắc Thiết này cơ chứ! "
Hiệu trường trường Long Mộc mới quay sang người thứ 3 đứng trong lò rèn này: "Anh nghĩ sao? Huy Định "
Huy Định mới trả lời: " Không biết là thế nào nhưng có vẻ đã có người đột nhập vào lò rèn của trường cậu để rèn vù khí rồi đó! Dựa theo vết chân để lại và khoảng cách tử vết chân đến tảng Hắc Thiết thì chiều cao người này tầm 1m5, chiều cao như vậy thì chắc là học trò trong trường rồi!"
Hiệu trưởng của Long Mộc lại nói với Huy Định: " Anh có thể giúp tôi điều tra được không? "
" Tôi là người ngoài! Có lẽ không nên xen vào thì hơn! " Huy Định trả lời
Trường Mộc Thanh ra sức điều tra nhưng gần như không có kết quả gì. Đối tượng nghi ngờ lớn nhất đương nhiên là Long Tiêu và Hồ Bích, nhưng không ai có chứng cứ buộc tội lên là hai cậu đương nhiên là thoát tội.