Chương 11. Bình Phục

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 11. Bình Phục

Tại bệnh viện, phòng bệnh nơi Long Tiêu đang dưỡng thương.
"Vết thương của cậu bình phục rất nhanh, ngày mai cậu có thể ra viện!" Bác sĩ nói với Long Tiêu.
Long vẻ mặt vui mừng, cuối cùng cũng có thể trở lại tập luyện.
"Mà bác sĩ, lúc tôi đi cấp cứu thì quần áo cũ của tôi đâu?"
"Nó rách nát với cả nhuốm máu của cậu rồi? Cậu còn quan tâm đến nó làm gì? " Bác gì thắc mắc
"Tuy nó đã rách nhưng cháu vẫn muốn giữ nó lại... Đặc biệt là chiếc áo cháu mặc bên trong, nó rất quan trọng với cháu" Long Tiêu đáp
"Đồ của cậu rách nhưng chúng tôi vẫn giữ để xét nghiệm máu của cậu trên đó. Cậu may mắn đó. Nó ở phòng giặt đồ của các bệnh nhân, giờ cậu có thể đi lại, đến đó tìm có thể vẫn thấy đó!"
Long Tiêu vội vàng xuống giường, cậu liền chạy đi. Hỏi thăm mãi mới đến phòng giặt đồ trong bệnh viện. Lục hết áo quần cậu, hết quần áo giặt cho đến quần áo dính máu. Tìm được một chiếc áo dính máu đầy máu trong đống quần áo đỏ lòm. Một nụ cười nở trên mặt của Long Tiêu cùng một hơi thở dài, cứ như cậu vừa vượt qua bài kiểm tra vậy. Cầm chiếc áo đã dính máu trên tay. Tuy vết máu đã khô nhưng chữ "Tuyết Vân" được ghi trên áo đó vẫn còn.
" Vẫn may là nó chưa bị giặt, không thì mờ hết...." Long Tiêu thầm cười.
*****
Tại trường Long Mộc, tại sân trường, Hồ Bích đang đứng cùng Bá Huy.
" Ngày mai là Long Tiêu có thể ra viện rồi, tớ sẽ chuẩn bị một bàn ăn vào ngày kia. Cũng là mừng bình phục chấn thương của cậu ấy..." Hồ Bích nói
Bá Huy đang định đáp trả thì bỗng dưng Hồ Bích lại nói, lại còn nói to nữa, nói để ai cũng nghe thấy hay sao vậy, Hồ Bích nói: " Ờ thì vô địch cũng đáng để chúc mừng. Nhưng trận đấu cũng nằm trong dự liệu của tớ, mới cả thắng dễ dàng quá nên cũng chả thấy mừng chút nào!"
Bá Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cũng chả hiểu đột nhiên Hồ Bích lại nói to lên như vậy. Cậu vẫn chưa hiểu gì, thấy ánh mắt Hồ Bichd tự dưng nhìn chằm chằm về phía sau Bá Huy. Quay ra hướng ánh mắt của Hồ Bích đang nhìn gì thì hóa ra Tuyết Vân đang đi qua.
Hồ Bích cố tình nói to để trọc tức Tuyết Vân, Bá Huy thấy vậy cũng quay đi miệng cười nhưng cố không để Tuyết Vân nhìn thấy.
Hồ Bích bỗng dưng cười toáng lên. Tuyết Vân nghe thấy mới từ từ lại gần. Với ánh mắt lạnh lùng cô lườm Hồ Bích.
Ánh mắt lạnh lùng khiến Hồ Bích giật mình núp ra sau lưng của Bá Huy.
"Cô nhìn cái gì chứ! Chưa thấy đàn ông bao giờ à!" Hồ Bích hét lên, nhưng vẫn núp sau lưng của Bá Huy.
Bá Huy thì thấy vậy miệng tủm tìm cười. Ánh mắt Tuyết Vân cũng lườm sang Bá Huy phát làm Bá Huy cũng im bặt, không dám cười nữa, vẻ mặt có vẻ lo lắng.
Bá Huy thầm nghĩ: " Tên Hồ Bích này thật là... đùa cũng có giới hạn chứ. Sợ người ta thì vẫn sợ đến núp vào mình thế này, có khi mình bị hắn kéo vào vụ này mất. "

" Ây hai anh bạn, đứng ở đây lâu chưa, còn về bữa ăn thế nào đây? " Tiếng Văn Cao cất lên từ xa. Từ từ lại gần, thấy Tuyết Vân cũng ở đó cũng thấy hơi ngạc nhiên. Bỗng dưng Hồ Bích kéo Bá Huy về phía chỗ của Văn Cao, đứng sau lưng của Văn Cao và Bá Huy mà rống mắt nhìn chằm chằm vào Tuyết Vân với ánh mắt không kiêng nể khi có Văn Cao và Bá Huy làm "lá chắn".
Bá Huy không nhịn nổi cười phải quay đi cười.
Ánh mắt Tuyết Vân cứ nhìn chằm chằm vào Hồ Bích còn vẻ mặt Hồ Bích thì cứ tỏ ra vẻ khiêu khích.
Bá Huy miệng lại không thể nhịn nổi sự buồn cười phải bật cười.
Hồ Bích thì thầm với mình":"Có mỗi Bá Huy ở đây thì ta còn hơi sợ nhưng Văn Cao cũng đến thì Tuyết Vân làm gì được ta chứ, "thừa thắng xông lên thôi"!"
" Thích đánh nhau hả bại tưởng! " Hồ Bích hét lên, nhưng vẫn đứng sau lưng của Bá Huy và Văn Cao.
Văn Cao che miệng, khẽ nói với Hồ Bích: " Này, cậu lấy chúng tôi ra làm lá chắn thì cũng vừa phải thôi chứ, tính kéo tôi chết theo à tôi không muốn gây phiền phức đâu! "
Tuyết Vân vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Hồ Bích.
Hồ Bích lại cười lớn, ra vẻ khiêu khích: " Nào, muốn phục thù hả, bế phong huyệt đạo ta đấu lại nào! "
Tuyết Linh bỗng cau mày lườm Hồ Bích. Ngay lập tức luồng gió thoát ra từ người Tuyết Vân vù vù, thổi ngã cả ba người Hồ Bích, Văn Cao, Bá Huy. Đó chính là luồng gió thoát ra khi Tuyết Vân vận Khí lên cao. Tất cả các học sinh đang có mặt ở trên sân cũng bị luồng gió đẩy ngã.
" Đáng sợ quá! " Cả ba thanh niên Hồ Bích, Văn Cao, Bá Huy cùng kêu lên.
Cả ba cùng tái mặt sợ chạy như ma đuổi lên núi. Người chạy nhanh nhất tất nhiên là Hồ Bích. Cả ba thanh niên chạy một mạch lên núi. Lên tới sân tập trên núi, cả ba mới nhìn nhau ngồi lăn ra cười.
" Hú hồn. Trêu trọc không đúng người rồi. Dọa chết tôi rồi! " Bá Huy nói
Văn Cao cũng cười đáp: " Ây anh bạn, tôi khâm phục khả năng làm người khác tức giận của cậu đó. Tuyết Vân tôi nghe nói trước đến giờ vẻ mặt cứ lạnh như băng không bộc lộ chút cảm xúc nào mà cậu làm tức giận như vậy thì quả là có tài đó."
" Rõ ràng mới sức mạnh của hai cậu thì sao phải sợ nhỉ, chạy như thế thật không có khí thái chút nào..." Hồ Bích kêu
Bá Huy cau mày: " Thế sao cậu biết rồi còn chạy? "
" Tớ thấy đáng sợ quá chứ sao? " Hồ Bích đáp
" Tôi cũng vậy! " Bá Huy và Văn Cao đồng thanh đáp.
Xong cả ba nghe thấy vậy đều lăn ra cười.
Hồ Bích mới nói: " Hai cậu không biết đấy thôi, tôi đã từng bị cô ta đánh đến thập tử nhất sinh, nằm bất tỉnh 3 ngày liền. Cô ta gọi tớ là " kẻ vô dụng "..."
Văn Cao ngạc nhiên: " Chuyện thú vị nhỉ, giờ cô ta lại bị cậu đánh bại. Cơ mà nếu chiến đấu thoải mái sử dụng kỹ năng tớ cũng không chắc đánh lại cô ta nữa. Cậu trọc giận cô ta quá đà kẻo tan xương nát thịt đó..."
Hồ Bích cười lớn: " Phải! Thế nên có hai cậu tớ mới dám hùng hổ nói vậy với cô ta! "
Xong Hồ Bích lại nói: "Mà mai Long Tiêu xuất viện, hai cậu cùng tớ đến đón cậu ta rồi cùng đến nhà tớ làm bữa nhá..."
Văn Cao đáp: " Tớ thì không thành vấn đề. Nhưng Long Tiêu nằm viện là do tớ đã đánh cậu ấy thành ra như vậy, thấy thật có lỗi quá..."
Bá Huy nhìn Văn Cao và nói: " Trong trận chiến đó, rõ ràng cậu có thừa khả năng đánh bại Long Tiêu mà chả cần sử dụng đến nhiều sức mạnh. Khi mà hoàn toàn có đến gần mà đẩy ngã cậu ta xuống khán đài là cậu có thể thắng nhưng cậu lại sử dụng toàn bộ sức mạnh thực hiện Thần Long Chưởng Khí cho thấy sự tôn trọng của cậu với Long Tiêu không hề nhỏ. Còn nữa, khi Long Tiêu đã chịu sức mạnh rất lớn từ Thần Long Chưởng Khí thì cậu chỉ cần đợi cậu ta ngã xuống là chiến thắng nhưng cậu lại vội vã nhận thua trước khi cậu ta ngã xuống. Tớ cứ nghĩ cậu nhất định muốn thắng trấn đấu này để so tài với Tuyết Vân cơ..."
Văn Cao đáp: " Ừ quả thật tớ muốn so tài với Tuyết Vân, dự định của tớ là đối đầu với cậu ta, tớ đã quyết sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Nhưng tớ đã thay đổi ý định trước ý chí phi thường của Long Tiêu. Phải nói là tớ ngưỡng mộ cách cậu ta chiến đấu!"
Hồ Bích nghe vậy, miệng mỉm cười mãn nguyện.
Còn Tuyết vân, cô vẫn đứng tại nơi vừa rồi, hai tay nắm chặt.
" Mình... mình lại thua tên vô dụng đó sao!?" Trong đầu cô là một câu hỏi
******
Tại bệnh viện. Phòng của Long Tiêu.
Ngồi trên giường, Long Tiêu vẫn tỷ mỉ từng mũi khâu, vá chiếc áo rách màu đỏ dính đầy những vết máu đã khô. Trên mặt cứ nở một nụ cười.
Tiếng gõ cửa bỗng dưng cất lên.
" Vào đi! " Long Tiêu nói
Bước vào là Hồ Bích rồi Văn Cao rồi Bá Huy. Long Tiêu bất ngờ lắm.
" Xem ai đến cùng đưa cậu về nhà đây! "
Trên tay Bá Huy cầm một chai rượu, bên hông của Văn Cao cũng đeo một chai rượu. Còn Hồ Bích thì tay cầm Long Côn.
" Văn Cao! Bá Huy! Sao hai cậu lại ở đây? " Long Tiêu ngạc nhiên đáp
Văn Cao tiến lại giường. Mặt mày nhăn nhó: " Xin lỗi đá đánh cậu bị thương như vậy, chút nữa là lấy mạng cậu rồi..."
Long Tiêu mỉm cười đáp: " Một người khác hiểu được là tớ mừng rồi. Việc bị thương này đáng giá hơn! " Long Tiêu nói và đánh mắt sang Hồ Bích.
Bá Huy liền liên tiếng xua tan đi sự xa lạ: " Ở đây có nước không vậy, có thể cho tớ xin một ngụm được không? "
Long Tiêu lấy siêu nước cạnh giường rót vào cốc rồi đưa cho Bá Huy.
" Cái áo này cậu vẫn giữ làm gì? Rách hết rồi?" Văn Cao chỉ vào cái áo Long Tiêu đang cầm, thắc mắc
" Cái này rất quan trọng với tớ! Mang dấu ấn của người mà tớ rất thích!"
Hồ Bích thấy khan khát, hỏi: " Lấy tớ cốc nước nào, cũng hơi khát rồi! "
Long Tiêu lại rót nước cho Hồ Bích.
" Cậu đã có người trong lòng rồi à? Nói ra nào, tớ giúp cậu cưa!..." Văn cao nói
" Tuyết Vân! " Long Tiêu đáp
Câu nói khiến Bá Huy đang uống nước thì bất ngờ phụt ra đầy mặt Hồ Bích. Hồ Bích đang uống nước cũng bất ngờ sặc nước.
Vẻ mặt của Văn Cao thì chỉ cứng đờ một nụ cười. Bất ngờ vô cùng.
Thấy vẻ mặt của mọi người có vẻ ngạc nhiên, Long Tiêu tưởng là ngạc nhiên vì liên quan với Tuyết Vân. Nhưng cậu không biết rằng vì Long Tiêu không biết tình trạng của Hồ Bích với Tuyết Vân. Long Tiêu mới bắt đầu kể về sự việc Tuyết Vân ký lên chiếc áo này.
" Ồ! Thật là thú vị..." Văn Cao thốt lên một tiếng, xong cậu lại đánh mắt, một ánh mắt láu cá nhìn Hồ Bích.
" Mà tớ chưa biết trận đấu Chung Kết của cậu diễn ra như thế nào thế Hồ Bích?" Long Tiêu hỏi
" À trận đấu đó Hồ Bích hạ Tuyết..." Văn Cao nói bỗng dưng bị huých một phát vào ngực, Hồ Bích huých vào bụng Văn Cao chặn họng những lời Văn Cao suýt thì tuôn ra.
Thấy ánh mắt của Hồ Bích đánh tín hiệu, Văn Cao hiểu ý liền ngay lập tức nói thêm: " Hồ Bích hạ đối thủ nhanh lắm, trận đấu cũng chả hấp dẫn lắm vì đối thủ bị hạ nhanh quá ấy mà..."
Long Tiêu vẻ mặt không ngạc nhiên mấy khi Hồ Bích thắng. Cậu liền hỏi: " Vậy hai cậu mang theo 2 chai gì thế? Văn Cao, Bá Huy..."
" Bừa tiệc mừng cậu xuất viện ấy mà! " Hồ Bích cười đáp
Văn Cao thản nhiên cười nói: " Hiếm thấy người nào như hai cậu, tớ rất muốn được kết bạn với hai cậu nên chuẩn bị một chai rượu ngon mà tớ đã ăn trộm của bố tớ..."
Mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên, cái từ " ăn trộm " quá dễ dàng buột ra từ miệng Văn Cao cho thấy sự láu cá của cậu ta không hề kém ai. Rất giống tính cách của Hồ Bích.
Bá Huy cũng giơ lên chai trong tay của mình, cậu nói: " Đây là rượu nhưng là rượu thuốc có tác dụng chữa lành viết thươn nhưng cũng có thể lấy ra để uống..."
Rồi bốn người họ cùng đến nhà Hồ Bích, Hồ Bích bắt đầu nấu những món ăn. Mùi thơm khiến Văn Cao phải nhỏ dãi xuống cứ lóng ngóng thúc trực trước nồi. Bá Huy thì giúp Hồ Bích làm thêm một vài món. Những món của Hồ Bích làm cực kỳ ngon. Bá Huy và Văn Cao ăn xong còn đòi ăn nữa. Cả 4 người nhậu nhẹt đến qua đêm. Tận sáng cả 4 thanh niên say sỉn.
*******
Song song với thời điểm mà bốn người Hồ Bích đang nhậu nhẹt tưng bừng. Tại Mộc Long. Tại thư viện, nơi có lưu lại tất cả những kết quả của các kỳ thi. Nơi đây không chỉ có sách mà còn có các tài liệu tổng hợp nữa. Một thư viện rất rộng lớn với trăm phòng sách.
Huy Định đang chăm chú tìm thứ gì đó. Đặt trên bàn đống giấy gì đó. Anh đứng dậy len vào tìm thứ gì đó.
Huy Định đang tìm kiếm bỗng giật mình khi tự dưng thấy Tuyết Vân. Vì anh cũng đã tìm hiểu về cô. Anh thầm nghĩ:
" Theo mình tìm hiểu thì Tuyết Vân rất ít khi tới trường lớp, phần lớn không tới lớp nên ít ai biết năng lực của nó thế nào. Đột nhiên xuất hiện tại phòng thông tin này là sao?"
Anh lặng lẽ vừa tìm kiếm tài liệu cho mình đồng thời cũng vừa quan sát Tuyết Vân.
Cô tới bàn tìm cuốn sách có ghi lại những kết quả của các học sinh sau các kỳ thi của trường. Tìm mãi không thấy gì đó, cô cứ chăm chú tìm kiếm. Rồi dở đến tận cuối sổ thì một cái tên hiện ra:" Hồ Bích"
Cô chăm quan quát sát vào kết quả của Hồ Bích. Kết quả sau các kỳ thi Khí Thức đều là 0/. Toàn bộ luôn, tất cả các kỳ thi không một lần nào trên được 0 điểm. Sở dĩ không khó tìm lắm cái tên Hồ Bích vì nhìn xuống bảng xếp thứ tự là thấy tên cậu liền. Toàn bộ học sinh cả trường thì kết quả Hồ Bích xếp cuối, trên cái tên Hồ Bích là Long Tiêu, không mấy hơn.
"Như vậy là những lời đồn đại là thật..." Tuyết Vân thầm nghĩ.
Bỗng dưng thấy tập tài liệu gì đó bên cạnh, để trong một cái bao màu vàng. Đó chính là của Huy Định đã để tạm ở đó. Tuyết Vân ngó ngang ngó dọc không thấy ai. Chắc là của ai đã để quên ở đây. Cô mới cầm lấy, mở ra xem nó là gì, biết đâu có thể tìm trả lại cho người đã để quên.
Vừa mớ ra đã thấy cái ánh của Hồ Bích ngay trên. Đó chính là hồ sơ chứa đựng các thông tin của Hồ Bích trước và sau khi đăng ký học tại Mộc Long. Tuyết Vân mở to mắt như thể tìm kiếm được gì vậy. Thì đúng là vậy, bỗng dưng vớ được bộ hồ sơ chứa đựng các thông tin về cậu. Cô lập tức mở ra xem.
Cô mở ra, tròn to mắt ngạc nhiên vì bảng kết điểm kết quả. Đó là bảng kết quả các kỳ thi lý thuyết của cậu trước khi học tại Mộc Long và sau khi học tại Mộc Long. Một bảng điểm khó tin, vì toàn bộ là 100/ tất cả các bài thi lý thuyết. Và đặc biệt là bài thi Kiến Thức Tổng hợp sau khi học xong ở trường đầu lòng, nơi dạy cho các trẻ từ 6-11 tuổi.
Theo như quy định để xét học sinh có đạt yêu cầu và được phép tốt nghiệp để được học tại Trung Học Tân Binh hay không thì có một bài thi Kiến Thức Tổng Hợp. Chỉ cần đạt 50/ là học sinh đạt yêu cầu. Bài thi với mức độ phân hóa rất rõ ràng, rất khó. Chỉ cần 70/ đã là người có kiến thức rất giỏi rồi. 80/100 thì là người cực thông minh. Và đạt 100/100 là chưa ai có vì quá khó để đạt điểm tối đa.
Bài thi đó. Tuyết Vân đã đạt 78/100 và là kết quả cao nhất trước khi cô học tại Mộc Long.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên không phải vì kết quả mà là vì dòng nhận xét của thầy cô đã dạy Hồ Bích: " Thưởng xuyên nghỉ học, chỉ đi học 3/3000 buổi và các bài kiểm tra. Rất lười, ý thức học hành quá yếu..."
Xem qua, bàn tay cô nắm chặt lại. Cô cứ nghĩ rằng, mình luôn là giỏi nhất trong mọi thứ. Sao lại có thể vẫn còn thua kém một tên "vô dụng" như vậy. Nhưng những điều ghi tại đây vẫn chưa giải đáp hết tất cả những thắc mắc trong đầu cô. Cô lại tìm tiếp trong đống giấy thì thấy hồ sơ thông tin về Long Tiêu.
Cô lại dở xem, kết quả bài thi Kiến Thức Tổng Hợp đạt 52/100, bảng điểm không có gì đặc biệt. Nhưng biết được Long Tiêu vốn không phải người của làng Tam Mộc. Đặc biệt là con trai của trưởng tộc họ Long. Cậu sinh ra ở Tứ Mộc, được đưa tới Mộc Long ở Tam Mộc để học hành.
" Rốt cuộc. Hai người này là sao?..." Tuyết Vân lẩm bẩm
Huy Định lúc này từ góc tủ mới ngóc đầu ra, thấy Tuyết Vân chăm chú xem thông tin anh đã thu thập được, mới mỉm cười. Tất nhiên trong đó có cả những thông tin về Văn Cao, Bá Huy, Phương Mạch và Tuyết Vân nữa.