Chương 68: Giao chiến trước phủ Linh chủ

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 68: Giao chiến trước phủ Linh chủ

Chương 68: Giao chiến trước phủ Linh chủ

Nhưng mà bọn họ chưa có động thủ thì nam tử thần bí đã xuất hiện trên không trung. Hắn nhìn nam tử dẫn đầu, khóe môi nở nụ cười lạnh, giây tiếp theo đã trực tiếp xuất loan đao lao về phía nam tử dẫn đầu, chém xuống một đao không có chiêu thức gì, chỉ thuần túy mang sát ý mạnh mẽ.

Nam tử dẫn đầu cũng không có chủ quan, trong lúc tránh né công kích khác, hắn cảm nhận được sát khí đang nhắm vào mình thì xoay người xuất ra kim đao, thành công đỡ được một chiêu tập kích của nam tử thần bí.

Nam tử thần bí cũng không dừng lại, tiếp tục một đao chém ngang. Nam tử dẫn đầu lại tiếp tục đỡ được. Liên tục mười mấy đao như vậy, nam tử dẫn đầu bị bức lui lại không ít. Sát ý nồng đậm bậc này hắn không chống nổi, chỉ có thể lui về phía sau tính toán đường thoát thân.

Nam tử dẫn đầu cho dù là Hỏa tố đột phá Thổ tố, thế nhưng năng lực chiến đấu của hắn thấp đến thảm thương. Lần này dẫn đội xông lên phủ Linh chủ là bởi vì hắn quen thuộc đường sá, đi cùng đội với hắn cũng có mấy vị cao thủ, lại bị mấy vị trưởng lão chặn phía bên kia. Bây giờ gặp nam tử thần bí sát ý dâng cao, chiến lực mạnh mẽ hắn chống không nổi.

Nhưng mà cứ lùi lại mãi cũng không phải cách, nam tử dẫn đầu trở đao chém tới. Một đường hỏa diễm vẽ một vòng cung trên không, nam tử thần bí xoay người lui về phía sau tránh được một đòn, nhưng mà cũng làm cho gương mặt của hắn bị bại lộ. Nhìn thấy gương mặt của nam tử thần bí, nam tử dẫn đầu không tự chủ quát lên.

"Mộ Tư Lâm!!!"

Nam tử thần bí, cũng chính là Mộ Tư Lâm nở nụ cười lạnh. Mà các trưởng lão bên kia cũng giật mình, có điều tình huống trước mắt đặc thù, cho nên họ vừa chiến đấu với nhóm cao thủ, vừa ở cẩn trọng quan sát.

"Sao? Ngạc nhiên lắm sao? Có phải lão tặc già đã nói rằng ta tự bạo chết rồi. Tan biến rồi. Hồn phiêu phách tán rồi. Đúng không?"

"Ngươi, ngươi, ngươi. Làm sao có thể???" Nam tử dẫn đầu kinh sợ, càng thêm lùi lại.

Trước đó Đoạn Cửu nói với hắn, Trí giả phản loạn đã tự bạo mà chết. Hơn nữa còn khiến Đoạn Cửu hắn trọng thương, đến bây giờ còn chưa khôi phục. Vậy mà hiện tại cái người lẽ ra đã chết lại đứng trước mặt hắn trưng ra nụ cười chết chóc, không những sức mạnh tăng vọt, mà lại còn về phe Linh chủ.

"Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm. Nhưng ta thật lòng muốn biết, có phải ngày đó trong sơn động sau núi, ngươi là kẻ liên lạc với Đoạn Cửu đúng không?"

Nghe Mộ Tư Lâm nói vậy, nam tử dẫn đầu lại thêm hoảng hốt. Mặc dù nói bây giờ hắn đứng bên trận doanh Dạ tộc, thân phận kẻ phản bội đã bị phơi bày. Nhưng mà gia tộc của hắn vẫn còn chưa có bại lộ. Hắn muốn chừa một đường lui, khi Dạ tộc thất bại thì hắn vẫn còn chỗ dung thân.
Nhưng nếu thân phận tại Linh tộc bị bại lộ, thì không chỉ có hắn mà cả gia tộc sau lưng hắn sẽ bị tru diệt. Cho nên hắn mới tận lực giấu giếm thân phận, dù người khác biết hắn là người Linh tộc cũng không biết hắn thật sự là ai.

Có điều Trí giả trước mặt này rất có thể đã biết thân phận của hắn. Dựa vào việc trước đó Trí giả ở sơn động đã nghe hắn và Đoạn Cửu nói chuyện, không biết đã nghe được bao nhiêu, dám chắc không giấu được thân phận. Nhưng mà nam tử dẫn đầu cũng không thể nhanh như vậy chịu thua. Hắn gân cổ lên chống chế.

"Trí giả, ngược lại phải hỏi ngươi tại sao lại đến bên Linh chủ làm việc rồi? Ngươi quên mối thù của bản thân sao? Quên thuộc hạ và huynh đệ chết thảm sao?"

Mộ Tư Lâm dửng dưng nhìn nam tử dẫn đầu, có chối cũng vô dụng, giọng nói trong sơn động kia chắc chắn là của kẻ trước mặt. Mộ Tư Lâm hơi nheo mắt, rồi sét đánh không kịp bưng tai điểm mũi chân lao về phía nam tử dẫn đầu, loan đao bắn ra hàn quang xé gió chém tới.

Nam tử dẫn đầu muốn quay lưng chạy. Hắn đấu không lại Mộ Tư Lâm, dù cho cùng là Linh Nhân, dù cho hắn cũng tự cho cảm thấy bản thân thiên phú không tồi, trong thời gian ngắn đột phá từ Hỏa sang Thổ. Nhưng mà so với yêu nghiệt như Mộ Tư Lâm hắn chẳng là cái gì cả.

"Chạy đằng trời!"

Mộ Tư Lâm quát một tiếng, loan đao hoành không chém ngang một nhát. Nhưng mà nam tử dẫn đầu mệnh cũng không nhỏ, tránh thoát trong gang tất. Có đều bình chướng của hắn bị một đao này chém nát, lộ ra thân phận thật sự của hắn.

Mà phía bên kia Đại trưởng lão và mấy vị còn lại vẫn đang quan sát hai người chiến đấu, vừa nhìn thấy gương mặt của nam tử dẫn đầu đã phẫn nộ quát to.

"Chu Khải Kiệt!!!"

Lúc trước Mộ Tư Lâm bị lộ thân phận, các trưởng lão cũng không có thể hiện thái độ nhiều, bởi vì trang phục trên người hắn là trang phục Thân vệ, đại biểu cho việc hắn là thân tín của Linh chủ. Bọn họ chỉ có thể nuốt tò mò, đợi sau này mới đi tìm Linh chủ giải đáp.

Nhưng Chu Khải Kiệt này lại khác. Hắn là phản đồ, mà trước đó hắn lại là Linh giả ngoại môn của phủ Đại trưởng lão. Cũng tiến vào hàng trung cấp, được truyền dạy mấy loại thuật, pháp.

Một năm trước hắn cùng những người khác đi thành Nguyên Linh chiến đấu với Dạ tộc, cuối cùng diệt đoàn. Lúc đó Đại trưởng lão còn đau lòng mấy người trẻ tuổi tư chất tốt. Bây giờ ngẫm lại, có phải chính tên phản đồ này đã dẫn dụ đồng đội đi chết hay không?

Đại trưởng lão phẫn nộ muốn xông tới diệt sát Chu Khải Kiệt, vậy mà trong một sát na đó, một tên Dạ tộc cùng mặc áo đen đột nhiên xuất hiện cứu thoát Chu Khải Kiệt.

Đại trưởng lão rống to, muốn cùng Mộ Tư Lâm đuổi theo. Nhưng phía phủ Linh chủ lại đột ngột xảy ra biến, khiến bọn họ không thể không dừng lại.

Lúc này lôi kiếp đánh xuống càng lúc càng nhanh, càng mạnh. Mấy người Minh Viễn từ trước đó đã muốn sụp đổ. Tại đạo lôi kiếp thứ bảy mươi mốt thuẫn pháp ngũ hành trực tiếp vỡ nát, đánh cho bọn họ phun máu, cơ thể bay ra xa xa, chấn vỡ mấy cái sơn phong nho nhỏ gần đó.

Cũng không thể trách họ, chịu đựng tới đạo lôi kiếp thứ bảy mươi mốt này cũng là nhờ có Minh Viễn chống đỡ. Nếu không đã vỡ nát từ lâu.

Mộ Tư Lâm gấp gáp chạy đến bên trong phủ Linh chủ, nơi này là công tắc cuối cùng khởi động trận. Đi đến nơi đã thấy Miêu Vô Hối và Thố Vô Nguyện, chính là thỏ trắng lúc trước theo Lâm Vũ trở về Huyễn Linh Địa, đang đứng chờ.

"Ngươi, mẹ nó làm gì lâu vậy hả? Ta đã bảo là phải đến đây từ trước để chuẩn bị sẵn sàng, ngươi hăng tiết gà tiết vịt gì mà lại chạy đến chiến trường ra oai???"

"…" Mộ Tư Lâm không trả lời. Con mèo này độc miệng không phải mới đây, hắn cũng thành thói quen bỏ qua mấy lời khó nghe rồi.

"Đại nhân, đừng trách mắng hắn…" Thố Vô Nguyện dịu giọng lên tiếng.

Mộ Tư Lâm nghe vậy tuy ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cuối cùng cũng có người quan tâm mình nha. Nhưng mà nửa câu sau khiến hắn khóc trong lòng nhiều chút.

"…Đợi đại sự xong rồi treo lên đánh một hồi là được. Cần gì mắng nhiếc nhiều lời."

Miêu Vô Hối gật gù, "Ngươi nói đúng. Hừ, ăn đòn nhiều lần như vậy cũng không chừa thói cứng đầu. Xem sau lần này ta lại cho hắn nếm đòn roi."

Mộ Tư Lâm run rẩy trong lòng. Con mèo này nói được làm được, hắn không phải là chưa từng trải qua.

Nhưng mà trò chuyện ngắn ngủi qua đi, Mộ Tư Lâm nghiêm túc cắt tay nhỏ máu, bắt đầu khởi động sát trận trong lời phụ nhân lúc trước. Mà trận này tên gọi thật sự là Thiên Cang Hiến Tế Trận.