Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 67: Lôi kiếp

Chương 67: Lôi kiếp

Thiếu Linh chủ còn chưa hoàn toàn ra đời, chỉ vừa mới ra được cái đầu thì một đạo lôi kiếp lập tức đánh xuống khiến người khác trở tay không kịp. Tất cả mọi người tại Linh thành đều kinh hãi. Có lý nào lôi kiếp lại giáng xuống ngay tại lúc thiếu Linh chủ ra đời?

Vốn dĩ khi nhìn thấy lôi vân, tất cả đều chỉ nghĩ là do thiếu Linh chủ thiên mệnh bất phàm cho nên mới có lôi vân quần tụ. Nhưng ai cũng không ngờ được lôi vân này lại thực sự dẫn ra lôi kiếp. Vì cái gì thiên phạt lại giáng xuống?

Không ai có câu trả lời, nhưng mà một đạo lôi kiếp giáng xuống chắc chắn thiếu Linh chủ lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên Linh chủ còn đó, hẳn là chống đỡ được đi.

Lúc này bên trong phủ Linh chủ là một mảnh hỗn loạn, bụi bay mịt mờ, trong không khí còn có mùi cháy xém. Sơ Âm và thiếu Linh chủ được Tịch Nhiên ôm trong lòng, bảo hộ qua một đợt lôi kiếp. Bên cạnh Tử Vân tuy có chút chật vật nhưng vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, duy chỉ có bà đỡ bị lôi kiếp đánh trúng lập tức bỏ mạng, chỉ còn lại nắm cát vàng.

Tịch Nhiên nhìn trời, biết lôi kiếp chắc chắn sẽ tiếp tục giáng xuống, chàng quát lên.

"Khởi trận!"

Linh giả Thân vệ thuần nguyên tố và Minh Viễn lập tức chắp hai tay kết thành một cái ấn, miệng phun chú ngữ. Dưới chân họ từng vòng quang mang dâng lên màu sắc ngũ hành tương ứng. Năm vòng quang mang giao thoa với nhau, tạo thành một cái thuẫn pháp che chở lấy Sơ Âm. Đây chính là cấm thuật mà mấy năm trước Tịch Nhiên truyền lại cho họ.

Lôi kiếp một lần nữa đánh xuống. May mắn thuẫn pháp ngũ hành chống đỡ được.

Tịch Nhiên không có vui mừng, ngược lại chàng lại càng căng thẳng. Chín chín tám mốt đạo lôi kiếp chỉ mới đánh hai đạo. Phía trước vẫn còn bảy mươi chín đạo nữa, không biết thuẫn pháp này chống đỡ được tới khi nào. Mà nhi tử còn chưa chính thức ra đời, Sơ Âm đã đau đớn muốn ngất đi.

"Tử Vân, tiếp tục hộ sinh." Tịch Nhiên phân phó một câu như vậy, bản thân cũng không rảnh rỗi vận một chút nguyên lực giúp Sơ Âm tỉnh táo.

Vốn dĩ chàng có thể giảm đau cho nàng, nhưng mà với loại đau đớn này chàng cũng sử dụng qua vài phương pháp đều không làm được. Dường như sinh hạ sinh linh bắt buộc phải trải qua vậy.

Tử Vân tuy không có kinh nghiệm hộ sinh, nhưng trước đó bà cũng vì nữ nhi mà tìm hiểu qua, cộng thêm vừa nhìn thấy phương pháp của bà đỡ xem như cũng nắm rõ lý thuyết. Vậy nên bà nhanh chóng thay thế bà đỡ, tiếp tục hộ sinh cho Sơ Âm.

Tại trong lúc tất cả mọi người đều tập trung đến lôi kiếp và phủ Linh chủ, cổng Linh thành lặng lẽ bị người ta mở ra. Đội quân Dạ tộc cũng theo đó lặng lẽ tiến vào bên trong Linh thành. Mà nam tử thần bí sớm đã bỏ lại phụ nhân mà chạy đi, hắn cần phải đúng thời cơ phối hợp với Linh chủ, không có thời gian giằng co với người khác.

Quân Dạ tộc sau khi tiến vào thành thì chia làm nhiều nhóm nhỏ, giống như rất quen thuộc đường ngang lối tắt mà đi đến các nơi trong thành. Mà một nhóm người trong số đó hướng về phía phủ Linh chủ.

Khi đạo lôi kiếp thứ hai mươi giáng xuống, nữ tử che mặt đang cùng thuyền đội thành Hải Linh lênh đênh trên eo biển giữa hai lục địa. Nàng không ai khác chính là Nam Cung Hỷ, phu nhân của La Trục Lưu. Lôi kiếp này là tín hiệu hành động của các nàng và Linh chủ. Chỉ cần đạo lôi kiếp đầu tiên đánh xuống, đội quân của các nàng lập tức vượt biển mà đi. Nhờ vào lôi kiếp thu hút mọi chú ý, các nàng sẽ đi thẳng tới đầu bên kia Thương Dạ Địa, nơi có tiếp ứng để các nàng đổ quân vào mà không gặp trở ngại.

Vốn dĩ phận nữ nhi nàng không phải là người chỉ huy thuyền đội này, nhưng mà không còn cách nào khác, La Trục Lưu rất quan trọng với thành Hải Linh. Chuyến đi này hung hiểm như vậy, nàng không thể để hắn đi được. Nếu có chuyện gì, thành Hải Linh lại rơi vào loạn lạc. Mà trong thời điểm chiến tranh với Thương Dạ Địa, điều đó không được phép xảy ra. Các nàng lại không có bất kì ứng viên nào tin tưởng được, vậy nên nàng nhất định phải dẫn đội.

Một thuyền viên chạy đến quỳ xuống báo cáo.

"Thành chủ phu nhân, đội thuyền của chúng ta đã vào hải trình. Dự đoán với tốc độ hiện tại, nếu không có trở ngại thì hai tháng nữa chúng ta sẽ đến Thương Dạ Địa."

"Ta biết rồi. Đợi khi lôi kiếp sắp xong thì khởi động thuật che mắt đi." Nàng không nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời.

"Dạ, thành chủ phu nhân."

Nam Cung Hỷ nhìn xa xa về Huyễn Linh Địa, về phía lôi kiếp đang giáng xuống từng đợt, lại nhìn về phương hướng thành Hải Linh. Mong rằng chuyến đi này có thể mã đáo thành công.

Lại một đạo lôi kiếp giáng xuống, đây đã là đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín. Đạo lôi kiếp này vừa qua đi thì từ phủ Linh chủ đã truyền đến một tiếng khóc vang trời.

Thiếu Linh chủ chính thức ra đời rồi.

Người dân Linh thành không khỏi vỗ tay hoan hô. Thậm chí có người còn rơi nước mắt vì vui mừng. Đời này được chứng kiến thời khắc thiếu Linh chủ ra đời, cũng là đại biểu cho việc chứng kiến một thời đại mới sắp mở ra, cũng là tam sinh hữu hạnh.

Nhưng mà vui mừng không bao lâu, đạo lôi kiếp thứ năm mươi đã đánh xuống. Thuẫn pháp ngũ hành theo đó chấn động cực lớn, khiến tất cả mọi người lập tức đánh rơi mất nụ cười trên mặt.

Giây phút hạnh phúc ập đến làm họ quên mất lôi kiếp đang lăm le trên đầu. Giờ phút này họ mới càng lo lắng hơn, không biết thuẫn pháp kia có thể bao hộ thiếu Linh chủ của họ bao lâu.

Bỗng ‘ầm’ một tiếng, dưới chân núi phủ Linh chủ xuất hiện một nhóm quân Dạ tộc cường hãn tập kích lên núi. Mà bên này các trưởng lão thấy động cũng lập tức dẫn người đi ngăn cản.

Dẫn đầu nhóm Dạ tộc tập kích này là một nam tử vận áo choàng đen, trên người có một tầng bình chướng che đi khí tức. Hắn dường như rất quen thuộc đường lên phủ Linh chủ, rất nhiều lần dùng địa hình tránh thoát công kích của các Linh gải Đại thừa.

Nhị trưởng lão nhìn nam tử dẫn đầu này cảm giác bộ pháp của hắn rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra là nhìn thấy ở đâu. Lão nghi ngờ hỏi mấy vị trưởng lão còn lại.

"Lão Đại, lão Tam, lão Tứ. Các ngươi thấy bộ pháp của tên áo đen dẫn đầu kia có phải rất quen không? Dường như ta đã trông thấy ở đâu rồi."

Ba vị trưởng lão cùng chú ý vào nam tử dẫn đầu. Sau đó Tứ trưởng lão cũng trầm ngâm.

"Đúng rồi, nhìn rất quen mắt."

Tam trưởng lão không nói gì, lão quan sát một lúc, chợt thốt lên.

"Đây là chẳng phải là Hoành Thổ Di Bộ sao? Là bộ pháp trung cấp của…" Nói tới đây Tam trưởng lão im bặt. Tuy là không nói hết, nhưng mà mấy người còn lại cũng hiểu được.

Hoành Thổ Di Bộ này là bộ pháp trung cấp được truyền cho Linh giả dưới trướng Đại trưởng lão. Bây giờ bộ pháp này xuất hiện ở đây, do kẻ địch sử dụng khiến cho Đại trưởng lão đứng ở tình ngay lý gian. Lão cũng không biết phải nói cái gì mới phải, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng.

"Phản đồ!"

Ba người còn lại cũng thức thời không có nói thêm điều gì, có điều kẻ phản đồ này nhất định phải bắt được tra rõ, như vậy mới giải được cái oan khuất này của Đại trưởng lão.