Chương 198: Tứ ngụy thần thông (Hạ).

Hư Lộ

Chương 198: Tứ ngụy thần thông (Hạ).

- Thần thông âm ba sao?


Đôi mắt Nguyên Hạo chớp chớp liên tục nhìn về phía lão bò đực Hoàng Tiếu với vẻ khó tin. Nhìn dáng vẻ của lão, hắn cứ nghĩ rằng sở trường của con bò này thiên về thể lực chứ không nghĩ đến phương diện công kích linh hồn. Đúng là không thể nhìn bề ngoài để phán đoán nha, ba con yêu thú đại thần đều có bản lĩnh vượt xa tưởng tượng của hắn.


Trong tu chân giới, vũ kỹ đa số đều thiên về pháp thuật tấn công ngũ hành, uy lực mạnh mẽ trực diện. Thế nhưng vẫn có một số pháp thuật đặc biệt, những loại này vô cùng quý hiếm, lại càng không dễ dàng tu luyện. Trong đó, linh hồn công kích chính là một trong những vũ kỹ quý giá nhất, có giàu có mấy cũng không mua được.


Thử nghĩ xem, khi hai người đang ác chiến với nhau, một người đột ngột tung ra công kích linh hồn khiến cho đối phương bị tê liệt vài giây. Kết quả sau đó cũng có thể nghĩ ra được, cấp độ càng cao, chỉ một giây lơ đễnh là đủ để quyết định mang nhỏ của địch thủ rồi.


- Tốt, tốt, sửu lão ca, chúng ta bắt đầu học cái thần thông này đi.


Nguyên Hạo hứng chí bừng bừng, cười tươi rói hướng một con bò đực to lớn đang gặm một loại cỏ quý hiếm. Tính tình của vị Hoàng Tiếu này vốn tốt nhất trong tứ đại yêu thần nên lão rất nhiệt tình hợp tác truyền thụ cho hắn. Chỉ là âm ba đấu kỹ đơn giản vậy sao, trước tiên phải luyện thanh quản, để phát ra uy lực của thanh âm cái đã.


- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa


Kêu la muốn rách cả cuống cổ, Nguyên Hạo bấy giờ muốn mở miệng ra nói chuyện cũng khó. Liên tưởng đến những ngày tiếp theo vẫn phải gào rú như điên thế này, hắn cảm thấy một trận mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Chỉ là với quyết tâm cao độ, hắn vẫn kiên trì đến cùng, cho dù giọng nói đã khàn đục, đau rát cổ họng như bị ngàn dao cắt trúng.


"Lão Hoàng Tiếu nói ngươi rất kiên trì, có khí phách. Nhưng mà thanh quản của lão và nhân loại không giống nhau, nên ngươi phải nỗ lực nhiều hơn. Hi vọng ngươi không nửa đường quay đầu từ bỏ đi nha."


Tiểu lang truyền đến một lời khích lệ của lão sửu yêu, Nguyên Hạo nghe xong thì mỉm cười, dùng giọng nói như chết đuối không ra hơi đáp:


- Yên tâm, ta sẽ không từ bỏ.


Chỉ một câu trả lời ngắn gọn, nhưng tiểu lang nhìn thấy sâu trong đôi mắt đen của thiếu niên là cả một sự ngạo nghễ lẫn cố chấp.


Đùa sao! Ca đây là đệ nhất linh căn, truy cầu đại đạo, chạm đến vĩnh hằng bất hủ. Một cái ngụy thần thông há có thể ngăn trở bước tiến của ca?


Với lòng tự tin mãnh liệt, Nguyên Hạo không hề e sợ những khó khăn phải trải qua. Từ khi có được Hư Vô linh căn, định mệnh hắn đã thay đổi. Do đó, khí chất, niềm tin cũng biến hóa nghiên trời lệch đất, tuy tu vi còn yếu kém nhưng tâm cảnh của hắn đã đạt đến một độ cao siêu việt cả những cường giả sống lâu năm. Đây không phải hoàn toàn do trải nghiệm mà có, một phần chính là kết quả của quá trình dung hợp của Tiểu Vô và Nguyên Hạo hắn.


- Được rồi, còn một cửa cuối cùng. Ta đã sẵn sàng, đến đi.


"Chít chít"


Con chuột nhỏ màu trắng đung đưa mấy cộng râu màu trắng của mình, ánh mắt láu cá nhìn Nguyên Hạo. Nói ra thật buồn cười, tên con chuột trắng này lại lài Đại Hắc, trong khi chú heo đen kia gọi là Tiểu Bạch. Nguyên Hạo thầm nghĩ vị đặt tên cho hai con yêu thú này có nhầm lẫn không, hay là người ta cố ý đùa dai nên thành ra thế này.

- Haha tài nghệ đạo tặc của ngươi không tệ, nhưng chắc thần thông không giống vậy. Ta cũng rất hứng thú với kỹ thuật thần thâu này nha.

Nguyên Hạo trêu đùa một câu. Theo hắn thấy thì thần thông của ba yêu thú trước chẳng tí gì liên quan với biểu hiện của chúng cả. Vì vậy, hắn kết luận Đại Bạch thần thông này cũng sẽ khó đoán và thú vị lắm đây.

"Haha, khó thấy ngươi nhiệt tình như thế. Đúng vậy, thần thông của Đại Hắc chính là thần thâu. Hắn mang trong mình huyết thống của Nguyệt Ảnh Thử, một chủng tộc tiếng tăm không nhỏ ở yêu thú giới.

Giọng nói chân thành nhưng ngữ khí hả hê của tiểu lang cất lên. Ngay tức lhắc, Nguyên Hạo cảm thấy giống như lấy nước lạnh tạt vào mặt mình. Cái này với tự mình vả mặt khác gì nhau? Là cầu được ước thấy trong truyền thuyết sao? Ta chỉ lỡ miệng nói vui thôi, lão thiên ngươi cũng đừng tin người dễ dãi như thế chứ.

Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Nguyên Hạo, tiểu lang nhịn không được cười dài.

"Haha, xem ra ngươi rất thất vọng nhỉ? Ngươo đừng xem thường thần thông của Đại Hắc, ta có thể khẳng định đây là ngụy thần thông đặc thù, vô cùng lợi hại. Ngươi cũng biết túi trữ vật đều có thần niệm bảo hộ, trừ khi chủ nhân sở hữu bị giết hoặc xóa đi thì mới lấy đồ bên trong ra được. Với thần thông của Đại Hắc, hắn hoàn toàn có thể thâm nhập trộm đi đồ vật bên trong mà không để lại bất kỳ dấu vết nào cả."

- Có thể xuyên qua thần niệm? Bá đạo như thế?

Nguyên Hạo nghe xong thì thất thố giật mình hỏi lại. Cái thần thông này cũng quá nghịch thiên đi, phải biết rằng dù tu vi cao cỡ nào cũng đều phải dùng sức mạnh nghiền ép để cướp túi trữ vật kẻ khác, không có thể âm thầm lấy đồ của kẻ khác như vậy. Nghĩ đến việc mình có thể lấy đi nhiều thứ quý giá của mấy lão bất tử giàu có, Nguyên Hạo có xúc động muốn học ngay thần thông này để đi thực tiễn một chút.

"Chít chít"

Hai canh giờ sau, Nguyên Hạo người đầy mồ hôi, hữu khí vô lực ngồi xuống. Lần đầu tiên hắn cảm thấy lĩnh hội một môn thần thông khó đến vậy. Gần như nhập môn hắn cũng không thể nắm được, có thể dùng từ thảm hại để hình dung. Hắn chợt thầm nghĩ, tu luyện ngụy thần thông đã gian nan như vậy thì thần thông chân chính thế nào đây? Nguyên Hạo tự nhận mình thiên phú rất tốt mà kết quả còn như vậy, hèn chi yêu thú mới tự phụ như vậy. Bọn chúng căn bản không lo lắng việc nhân loại có thể học trộm bản lĩnh của mình.

"Hôm nay như vậy tạm ổn, thời gian còn lại ngươi tự do tu luyện và nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục"

Sau khi tiểu lang cùng bốn đại yêu thần rời đi, Nguyên Hạo mới thở ra một hơi, bắt đầu khoanh chân ngồi xuống thổ nạp hấp thụ linh khí. Cho dù tốc độ tu luyện có hắn có rùa bò đi chăng nữa thì cũng tăng trưởng chút ít, tích tiểu thành đại. Nguyên Hạo rất nhanh chóng rơi vào trạng thái vong ngã, một vòng xoáy linh khí nhỏ không ngừng vận chuyển bên trong đan điền của hắn. Dựa vào mật độ linh khí nồng đậm bên trong hạp cốc, hắn đã củng cố chắc chắn tu vi Trúc Cơ viên mãn của mình. Hiện tại đang không ngừng tích cóp để tiến vào trạng thái giả đan.

- Tiểu tử ngươi dạo này sống cũng tiêu soái quá nhỉ?

Khi vừa chạy được vài chu thiên, giọng nói của Tiểu Vô bỗng vang lên trong đầu của Nguyên Hạo.

- Ngươi cũng chịu lên tiếng rồi à, ta cứ tưởng ngươi chết đi đâu rồi chứ.

Mang theo giọng điệu ai oán, Nguyên Hạo không vui đáp.

- Hắc hắc, có tự mình trải nghiệm thì ngươi mới cứng cỏi hơn được. Ta chỉ là nghĩ tốt cho cái tên "chủ nhân" của mình mà thôi.

- Hừ, ta sống rất rốt, chỉ mới suýt chết có mấy lần mà thôi.

- Có mạo hiểm mới được hồi báo, chẳng phải bây giờ ngươi vừa tăng trưởng tu vi, lại vừa được truyền thụ thần thông của yêu thú sao? Nhiều kẻ muốn như ngươi mà còn không được kìa.

Tiểu Vô chép miệng cười ha hả, giọng điệu phản bác. Nguyên Hạo cũng không rỗi hơi mà cãi với tên tiểu quỷ này, chuyển sang vấn đề khác nhờ thỉnh giáo nó.

- Ngươi quan sát lâu như vậy, chắc cũng có hiểu biết ít nhiều về năm con yêu thú kia. Ngươi xem bọn chúng có đáng tin cậy không?

- Khà khà, ta cũng đoán biết tiểu tử ngươi sẽ truy hỏi về chuyện này. Về lai lịch của đám yêu thú này, ta cũng có chút thông tin, đích xác bốn yêu thú đại thần kia đều mang theo huyết mạch thượng cổ. Tuy có chút pha tạp nhưng đừng xem thường, bọn chúng đủ sức tiến hóa đến yêu vương cấp bậc chứ chẳng đùa đâu. Riêng con sói nhỏ kia thì ta cũng đoán được bảy, tám phần thân phận của nó rồi, nhưng chính miệng nó nói với ngươi sẽ rõ ràng hơn. Có điều kỳ lạ là tại sao những yêu thú có huyết mạch cao quý này lại xuất hiện ở linh giới, đặc biệt là ở một nơi linh khí yếu kém như Đông đại lục này.

Tiểu Vô tựa như thấy việc các yêu thú này xuất hiện là điều bất tương nghị nên câu cuối cùng thốt ra hơi khó hiểu.

- Như vậy nghĩa là sao? Không lẽ yêu thú có huyết thống rất quý hiếm?

Nguyên Hạo cũng tò mò, hắn không có nhiều kiến thức về tu chân giới nên vẫn cho rằng những yêu thú như tiểu lang chỉ là hơi cao cấp hơn mấy chủng loại khác mà thôi.

- Dùng hai từ quý hiếm vẫn chưa đủ đâu. Ta nói cho não nhỏ nhà ngươi biết, yêu thú có thế giới và khu vực riêng của mình, là một thế lực khổng lồ mạnh mẽ không kém nhân loại. Mà yêu thú có huyết mạch từ viễn cổ đều đã di dời lên tiên giới hoặc thần giới để sinh sống cả rồi. Ở linh giới vị diện như Lạc Thần, may mắn lắm mới có tìm được vài tên gia hỏa còn sót lại. Vậy mà ở trong cái không gian này lại phát hiện ra nhiều yêu thú có lai lịch không tầm thường như vậy, đây là nói lên điều gì?

- Ý ngươi là bọn chúng vốn không phải ở linh giới mà do có người cố ý đem chúng đến đây.

Nguyên Hạo rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đánh đúng trọng tâm.

- Tiểu tử ngươi không đến nỗi quá ngốc nhỉ. Chín phần mười là như ngươi phỏng đoán, nếu không thì ở Đông đại lục nhỏ xíu này cũng chẳng có đại năng giả nào đủ khả năng mở ra một không gian lớn và ổn định như vậy để cho mấy con yêu thú sinh tồn. Mà thôi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, hiện tại ngươi có thoát ra khỏi nơi này không còn chưa biết được. Nếu không thì nhà ngươi cứ ở lại đây vui thú điền viên cũng không tệ, ta thấy mỗi ngày ngươi bị đám yêu thú kia hành hạ, ta rất thích thú nha.

Mang theo giọng điệu châm chọc, Tiểu Vô cười sằng sặc. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Nguyên Hạo bị dày vò là nó ôm bụng lăn lộn suốt, thật là sảng khoái mà.

- Hừ, ta bị nhốt ở đây chết già thì ngươi cũng chả có kết cục tốt đẹp gì đâu. Đừng có ở đó mà cười trên đau khổ người khác, mau giúp ta nghĩ cách làm sao nhanh chóng tu luyện mấy cái thần thông của đám yêu thú kia kìa. Không lẽ nhân loại thật sự không thể nào học được bản lĩnh của yêu thú sao?

- Hắc hắc, thần thông của bất kỳ chủng tộc nào cũng là thiên phú trời ban, ngươi nghĩ nếu để người ngoài học được thì chủng tộc đó tồn tại bằng cách nào. Theo nguyên tắc là không có cách nào, tuy nhiên...

Tiểu Vô giọng điệu có chút dụ dỗ xảo trá vừa nới đến chỗ mấu chốt thì âm thanh ngưng bặt. Nguyên Hạo tức khí, muốn chửi ầm lên.

- Ngươi không muốn nói thì thôi, ta cũng đoán được tiểu quỷ ngươi chẳng có ý tốt lành gì đâu.

- Haha, đừng nổi nóng như vậy chứ. Ngươi có Hư Vô linh căn, không thể đánh đồng với người khác, ngươi là độc nhất vô nhị. Muốn tu luyện thần thông của yêu thú cũng không phải thúc thủ vô sách, chỉ cần ngươi xin một giọt tinh huyết bổn mạng của yêu thú, sau đó vận dụng Hư Vô công pháp thu nạp. Như vậy ngươi đã có thể tu luyện được, thậm chí còn như cá gặp nước, không có vướng mắc nào cả.

- Thiệt như vậy?

Nghe thuyết giảng của Tiểu Vô, Nguyên Hạo không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Hư Vô linh căn cũng quá trâu đi nha, có thể tu luyện được thần thông của chủng tộc khác. Đây chẳng phải nói rằng hắn có thể tập hợp được tất cả thần thông siêu phàm lại để sử dụng sao. Nghĩ đến cảnh đó, khóe miệng Nguyên Hạo cười như nở hoa, hận không thể ôm Tiểu Vô hôn mấy cái. Đúng là nói chuyện với tiểu quỷ đáng ghét này mặc dù dễ lên máu nhưng lợi ích không hề nhỏ nha. Ngoài kiến thức uyên bác, thông suốt cổ kim, tất cả vị diện ra, rất nhiều bí mật công dụng của Hư Vô linh căn cũng được hắn khai thác từ miệng Tiểu Vô.

Với tinh thần hưng phấn, trời chưa sáng Nguyên Hạo đã chủ động đứng chờ đám tiểu lang đến.

"Haha, hôm qua ngươi tu luyện chắc rất có tâm đắc hay sao mà bữa nay lại tự thân đứng đợi bọn ta từ sớm thế này"

- Đúng thế, ta cảm thấy thần thông của các ngươi thật là cao thâm khả trắc, huyền diệu vô cùng, nên nóng lòng muốn tiếp tục học hỏi. Nhưng trước khi tập luyện, ta muốn Linh Quân ngươi hỗ trợ một việc, chỉ cần làm được ta tự dưng sẽ dễ dàng tu luyện mà còn gia tăng khả năng thành công giúp các ngươi ra ngoài đi nha.

Nguyên Hạo mang theo vẻ mặt nghiêm túc đưa ra yêu cầu khiến cho tiểu lang bất ngờ. Nó khẽ nhíu mày một cái, rồi cũng cười nhạt đáp.

"Nếu như yêu cầu không quá phận thì bọn ta có thể hỗ trợ ngươi"

- Haha, chuyện nhỏ mà thôi, các ngươi nhấc tay một cái là xong. Ta chỉ xin... bốn vị yêu đại thần, mỗi vị cho ta một giọt tinh huyết bổn mạng thôi à.